Chương 33:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới gần giữa trưa, đám người Ngũ Hạ Cửu hái được một mớ cây thuốc trở về.

Đường núi vốn đã khó đi, lại thêm mưa rơi liên tục khiến mặt đất trở nên ẩm ướt, lầy lội, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị lún vào trong bùn đất hoặc trượt chân té ngã.

Trên đường đi phải cẩn thận từng li từng tí, nên đã mất không ít thời gian.

Nhưng còn may là đã tìm được tất cả các loại thuốc cần tìm.

Sau khi họ trở về, A Mao, An Hưng và Diệp Tử đều tỏ ra vui mừng, lại liên tục nói cảm ơn.

Lúc này trời cũng đã tạnh mưa, thấy bọn họ đều bình an trở về, lúc này vẻ mặt của giáo sư Triệu mới hơi thả lỏng được một chút.

Ông cầm tấm bản đồ trong tay, mới vừa rồi vẫn luôn nghiên cứu.

Sau khi mọi người có mặt đầy đủ, giáo sư Triệu đẩy đẩy mắt kính nói: "Mọi người nghỉ ngơi, ăn chút đồ để bổ sung sức lực đi, sau đó chúng ta sẽ đi tiếp, tốt nhất là nên rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt."

"Nhưng mà, tôi đã xem qua một chút bản đồ và phương hướng, phát hiện ra hướng mà chúng ta phải đi tiếp chính xác là hướng đông nam, phía mà lũ rắn bò tới..."

Lời này vừa nói ra, Ngũ Hạ Cửu liền ngẩng đầu lên, V tiên sinh khẽ nhíu mày, ba người bị thương cũng nhăn mặt ngừng lại động tác bôi thuốc.

Lỗ Thành đang hút thuốc, nghe vậy thì nhướng mi hỏi: "Ông chắc chứ?"

Giáo sư Triệu gật đầu: "Chắc chắn, chính là hướng đó."

Đào Bân nhìn nhìn bản đồ, cũng nói: "Đúng là hướng đông nam, giáo sư tính không sai."

"Ai sợ thì có thể không đi, hiện tại đi xuống núi cũng chưa muộn."

Lỗ Thành lạnh lùng nhếch lên khóe môi, hừ lạnh một tiếng.

Hai người A Mao và An Hưng thì lại là vẻ mặt đau khổ.

Không đi hả? Không đi thì chỉ có một con đường chết mà thôi, nhưng ai lại muốn chết cơ chứ, vậy nên chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, cắn răng đi tiếp.

Nhưng còn chưa đến chỗ tộc người Quán, mà bọn họ đã trở thành như thế này rồi...

Bầu không khí giữa hai người bên này không khỏi trở nên u ám.

Lúc này Ngũ Hạ Cửu lên tiếng: "Muốn tìm được nơi ở của bộ tộc người Quán, trước tiên phải trèo qua hết ngọn núi này, sau đó phải tìm một con đường sông."

"Có phải lũ rắn này đến từ con đường sông mà chúng ta phải đi qua hay không?"

Giáo sư Triệu nói: "Rất có thể."

Nghe vậy, Tương Du tò mò hỏi: "Chẳng lẽ bên trong con sông đó có cả một ổ rắn hả?"

"Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến tất cả đám rắn này bơi lên bờ, còn làm chúng ta bị chúng tấn công..."

Lão Hầu cười khẩy: "Cái này ai mà biết được."

Mặc kệ tình huống ở phía trước là cái gì đi nữa thì bọn họ cũng nhất định phải đi.

Nhưng may mắn thay, hiện tại bọn họ đã có một số phỏng đoán về tình huống sẽ gặp phải trong tương lai, đồng thời có thể chuẩn bị tâm lý và đề phòng.

Sẽ không đến mức giống như đêm hôm qua, tới thời khắc mấu chốt thì gần như hỗn loạn, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Đợi cho A Mao, An Hưng và Diệp Tử bôi thuốc và băng bó xong xui, mọi người nghỉ ngơi thêm một chút rồi lại tiếp tục lên đường.

Bọn họ đi về phía Đông Nam, dọc đường vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết của bầy rắn bò trên mặt đất lầy lội, ngoằn ngoèo lộn xộn.

Không chỉ vậy, khi ngày càng đi về phía đông nam, hành trình của họ cũng dần trở nên khó khăn.

Độ ẩm trong núi rừng càng lúc càng tăng, mặc dù cơn mưa vào sáng sớm đã tạnh từ lâu nhưng lúc này trên cành cây, ngọn cỏ xung quanh nước vẫn còn đang nhỏ giọt.

Chỉ cần vô tình chạm nhẹ vào một chút thôi thì tóc tai, quần áo sẽ ngay lập tức bị ướt nhẹp rồi dính sát vào cơ thể, quả thực rất khó chịu.

Hơn nữa, nền đất lầy lội càng khó đi lại hơn, vì hơi nước liên tục thấm qua khiến đất rất mềm và dính, bùn lầy tích tụ.

Đôi khi một khi chân đã bước vào đó, thì thật rất khó để rút ra.

Nam thì còn đỡ, nhưng ba cô gái lại tương đối yếu, bình thường khi gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ rất vất vả, hành động vô cùng chật vật, luôn phải cần người giúp đỡ mới được.

Trong số ba cô gái thì Diệp Tử là người ít kinh nghiệm nhất.

Bởi vì đã gây rắc rối cho người khác, lại không thể theo kịp đội, gần như đã sắp khóc tới nơi, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt.

Cuối cùng, Diệp Tử loạng choạng một cái liền ngã nhào xuống đất, nước mắt trào ra, cô bật khóc.

Lưu Kim Hỉ trùng hợp ở ngay bên cạnh cô, nhìn thấy vậy, vội vàng cúi xuống muốn đỡ người đứng dậy.

Nhưng mà không biết là do bùn quá trơn hay do cả hai đều đã cạn kiệt sức lực, nên dù Lưu Kim Hỉ đã cố gắng mấy lần cũng không thể kéo Diệp Tử lên được.

Ngược lại, bản thân cô cũng gần như là đứng không vững, cuối cùng vẫn là do V tiên sinh đứng cách đó không xa ra tay giúp đỡ.

Đội ngũ đang đi cũng vì sự cố này mà bắt buộc phải dừng lại.

Lão Hầu khoanh tay, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn mỉa mai nói: "Đủ rồi đó, có thể đừng làm lãng phí thời gian của mọi người được không?"

"Với bộ dáng vô dụng này của cô, biết tới khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi cái địa phương quỷ quái này hả, chắc tới tối cũng chả thể lết ra ngoài được."

Ngũ Hạ Cửu nhìn về phía Lão Hầu, hơi nhíu mày.

"Xin, thực xin lỗi..." Diệp Tử lau nước mắt, nhỏ giọng nói.

Lần đầu tiên cô bước vào Xa Hạ Thế Giới mà đã gặp phải độ nguy hiểm cao, hơn nữa đêm qua còn bị một đàn rắn tấn công, hôm nay đường đi lại rất khó khăn, trong lòng cô gần như đã muốn sụp đổ.

Lão Hầu nhếch môi, còn muốn châm chọc thêm vài câu, miệng vừa mới mở ra.

A Hữu đã lên tiếng: "Được rồi, còn chưa đủ sao."

Lão Hầu lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Con đường này quả thực lầy lội khó đi, nếu thực sự không thể tiếp tục đi nữa, vậy cô lấy hai tấm ván gỗ buộc vào giày để tăng diện tích chịu lực giữa đế và bùn, như vậy sẽ dễ đi hơn nhiều."

Cậu nhìn xung quanh rồi nói tiếp: "Cứ dùng cây cỏ hoặc dây leo để buộc lại là được."

Diệp Tử không ngừng nói cảm ơn cậu.

Ngũ Hạ Cửu nhàn nhạt đáp không cần.

Vào những lúc như thế này, để có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi quái quỷ này trước khi trời tối, tốt nhất họ nên hợp tác với nhau, tránh phát sinh những mâu thuẫn không cần thiết trong nội bộ.

Vì thế V tiên sinh đã đi đầu giúp chặt cành làm ván gỗ, ngay sau đó đám người Tương Du, An Hưng cũng gia nhập.

Lỗ Thành rít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói rồi nhìn về phía ba người Lão Hầu, Tiểu Dư, Tam Ma nói: "Tụi mày cũng đi hỗ trợ đi."

"Nhưng mà lão đại..."

Lão Hầu có chút không phục, còn muốn nói cái gì đó, lại bị Lỗ Thành liếc một cái đóng đinh tại chỗ.

Vẫn chưa đến gần được mục tiêu là tộc người Quán, đã vậy trên đường đi còn gặp phải nhiều khó khăn, khiến cho Lỗ Thành có chút chán nản sốt ruột.

Hiện tại hắn đã hút không dưới năm điếu thuốc, nhưng chỉ dựa vào nicotin không thể làm giảm bớt cảm xúc nóng nảy và khó chịu của hắn.

Hắn rất muốn nhanh chóng tìm được bộ tộc người Quán, tìm được...

"Nhanh lên." Lỗ Thành búng búng tàn thuốc, ánh mắt hung ác nham hiểm nói.

"Hiểu rồi, lão đại." Lão Hầu cúi đầu nhỏ giọng nói, sau đó đem theo Tiểu Dư và Tam Ma xoay người đi hỗ trợ.

Với sự giúp đỡ của nhiều người, những tấm gỗ nhanh chóng được hoàn thành, theo gợi ý của giáo sư Triệu, mỗi người đều làm hai tấm gỗ để đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Sau khi Diệp Tử dùng thử tấm ván gỗ đã được buộc chắc chắn, việc đi lại như thế này thực sự dễ dàng hơn rất nhiều.

Thế là mọi người lại tiếp tục lên đường.

Nhưng chẳng bao lâu sau đó, bọn họ bắt đầu nhìn thấy xác rắn ở trên đường, ban đầu chỉ là một, hai con...

Nhưng càng đi về phía Đông Nam thì ngày càng có nhiều xác rắn trên mặt đất hoặc là trên ngọn cây.

Cuối cùng, chỉ cần ngẩng đầu thì đã có thể nhìn thấy, vừa nhấc chân thì đã có thể đá phải, dường như mỗi bước đi đều là dẫm trên thân rắn.

Cảm giác tồi tệ này thật sự khiến ai cũng phải nhăn chặt mày, vẻ mặt đều là không thể chịu nổi nữa.

"Mẹ kiếp, đúng là gớm thật sự." Lão Hầu không nhịn được thầm chửi rủa.

Nhiều người bước đi với sắc mặt tái nhợt, nước chua dâng lên trong cổ họng.

Ngũ Hạ Cửu cũng nhíu mày, lẩm bẩm: "... sao bọn chúng lại chết hết rồi?"

Nhìn dáng vẻ bên ngoài của những xác rắn này, có thể thấy không có vết thương bên ngoài nào cả, có lẽ đều là chết đột ngột không rõ nguyên nhân.

Giống như mạng sống đã tới lúc kết thúc mà không hề báo trước vậy.

Lúc này, A Hữu đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy con dao găm ghim ở sau lưng ra, dùng đầu nhọn của lưỡi dao rạch mở cơ thể một con rắn.

Túi da rất dễ dàng bị mở ra, lộ ra bên trong, nhưng chỉ có xương cốt, không có máu thịt.

Ngũ Hạ Cửu thấy vậy thì nhẹ nhàng "ồ" một tiếng.

A Hữu lại lần lượt rạch mở thân thể của ba xác rắn bên cạnh, bên trong đều giống y như nhau, không có một chút máu thịt nào.

Giáo sư Triệu, Đào Bân, và đám người A Mao không khỏi mở to mắt, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Tại sao những con rắn này lại chết một cách kỳ lạ như vậy?

Hơn nữa nhìn có vẻ như đám rắn này lần lượt chết đi một cách khó hiểu...

A Hữu đứng dậy, cất dao găm rồi nói: "Tất cả những con rắn ở đây đều chết y hệt nhau, mà phần đầu đều hướng về phía Đông Nam, còn đuôi lại chính là hướng mà chúng ta đi đến."

Có vẻ như không lâu sau khi chúng rời đi lúc trời mưa thì đám rắn này đã cùng nhau chết trên đường, thậm chí một chút giãy giụa đều không có.

Chắc là trong lúc chúng đang trườn về phía trước thì đột nhiên mất đi sức sống.

Sau khi A Hữu nói xong, rất nhiều người mới ý thức được điểm này, sắc mặt nhất thời trở nên có chút không tốt.

Chợt có một cơn gió thổi qua cánh rừng, những giọt nước trên cành lá bị thổi bay liền rơi xuống ‒‒ tiếng "rào rào" vang vọng ở bên tai.

Gió thổi xuyên qua bộ quần áo vốn đã ướt sũng của bọn họ, lập tức tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, khiến người ta không nhịn được rùng mình một cái.

Sắc mặt của A Mao đã rất tái nhợt khó coi, không ngừng run lên, cậu ta đưa tay ra kéo chặt cổ áo của mình, co rúm người lại, chỉ cảm thấy có một cơn ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng...

Cậu ta sờ trán mình, còn may là không có bị sốt.

Vào lúc này không thể bị bệnh được, A Mao tự nghĩ.

"Chuyện này cũng quá quỷ dị rồi." Sắc mặt của Vũ Yến cũng đã trắng bệch rồi.

Mặc dù cô là hành khách cũ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô trải nghiệm Xa Hạ Thế Giới có mức rủi ro cao, cô cũng cảm thấy bất an và sợ hãi như bao người khác.

Ít nhất, cô chưa bao giờ rơi vào tình huống như thế này.

Nhưng mà dù có quỷ dị hơn nữa cũng không thể dừng lại.

Mọi người đạp trên xác rắn đi về phía trước, bọn họ cũng không biết mình đã đi được bao lâu, xác rắn bắt đầu ít dần, cuối cùng từ từ biến mất không còn nữa.

Đối với vấn đề này, ít nhiều đều khiến bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Dường như vì luôn đi theo phương hướng có xác rắn, Ngũ Hạ Cửu mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy từ trong rừng núi xa xa.

Cậu hỏi: "Có phải chúng ta sắp đến được con sông kia rồi không giáo sư?"

Giáo sư Triệu cúi đầu kiểm tra bản đồ, sau đó nói với giọng ngạc nhiên: "Đúng vậy, chúng ta gần đến nơi rồi! Chắc là ở ngay phía trước thôi, chúng ta phải đi xuyên qua khu rừng này trước đã."

Mọi người nghe vậy tinh thần đều phấn chấn hơn hẳn.

Quả nhiên, sau khi bọn họ đi ra khỏi khu rừng, trước mắt liền rộng rãi thông thoáng.

Có thể nhìn thấy hai đỉnh núi sừng sững đồ sộ cách đó không xa, cao chót vót trong mây.

Tựa như có một thanh kiếm từ không trung chém đỉnh núi ra làm đôi, phía trên là trời xanh mây trắng, ở giữa là dòng nước xanh biếc đang chảy, tiếng nước róc rách vang vọng kéo dài đến tận nơi xa.

Đây chính là con đường sông để có thể tìm được tộc người Quán.

Cuối cùng cũng nhìn thấy chút hy vọng, trên mặt mọi người đều không khỏi lộ ra vui mừng.

Thừa lúc trời vẫn còn chưa tối hẳn, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi trên bờ, thuận tiện bàn bạc xem phải làm gì tiếp theo ―― đương nhiên bọn họ muốn làm một chiếc bè gỗ để xuống nước.

Tổng cộng có mười sáu người sẽ cần làm ít nhất ba chiếc bè.

Nhìn sắc trời, sợ là lúc bọn họ làm xong thì trời cũng sẽ tối hẳn.

V tiên sinh nhìn mặt sông, nhíu mày nói: "Sau khi trời tối, chúng ta thiếu dụng cụ chiếu sáng, tốt nhất là không nên qua sông vào ban đêm, lỡ như phát sinh nguy hiểm gì đó, sẽ không thể nhìn rõ tình hình, càng không có cách ứng phó kịp thời."

Một điểm nữa là rất dễ xuất hiện hoặc là gặp phải những tình huống lạ vào ban đêm...

Hầu hết các dụng cụ chiếu sáng của họ đều bị hư hỏng trong vụ cháy, dù có dùng đuốc để thắp sáng cũng không thể đảm bảo an toàn một trăm phần trăm.

Giáo sư Triệu cũng có cùng suy nghĩ với V tiên sinh.

"Vậy tối nay chúng ta dựng trại ở chỗ này đi."

Đương nhiên, những người khác cũng không có phản đối.

"Chúng ta còn lại bao nhiêu lều trại có thể sử dụng vậy?" V tiên sinh hỏi.

Ngũ Hạ Cửu: "Còn năm cái, trong đó có hai cái là của bọn họ."

Ngũ Hạ Cửu nói xong liền liếc nhìn về phía đám người Lỗ Thành, A Hữu.

Bầy rắn xuất hiện quá bất ngờ, một số người thậm chí còn quên mang theo ba lô, chỉ lo bỏ chạy thoát thân.

Đợi tới khi bọn họ quay trở lại, cả ba lô và đồ đạc bên trong đều đã bị thiêu rụi, có thể giữ lại năm cái lều đã coi như là may mắn lắm rồi.

Giáo sư Triệu nói: "Vậy thì phân cho ba cô gái nhóm Diệp Tử một cái, chúng ta chen chung trong hai cái lều còn lại, thay phiên nhau nghỉ ngơi thôi."

Ông không đem hai cái lều của năm người nhóm Lỗ Thành tính vào chung, có lẽ bọn họ sẽ không phân ra ở riêng.

Ngũ Hạ Cửu gật đầu đồng ý.

Tiếp đó, vài người ở lại bên bờ dựng lều, những người khác lại vào rừng đốn củi, phân công lao động rõ ràng.

Đến chiều tối, toàn bộ số gỗ đã được kéo tới bên bờ để chuẩn bị đóng bè.

Nhưng phải đến lúc này mới phát hiện ra rằng, trong số họ không có được mấy người có kinh nghiệm đóng bè.

Có thể tính hết năm người Lỗ Thành, nhưng bên phía giáo sư Triệu, chỉ có Tiểu Phương và V tiên sinh là biết được một chút.

Mặc dù Ngũ Hạ Cửu có biết, nhưng hoàn toàn chỉ là lý luận suông, chưa từng thực hành.

Mà điều khiến cậu băn khoăn là ―― V tiên sinh là hành khách cũ nên biết được nhiều, cái này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Tiểu Phương lại là hành khách mới, ở hiện thực thì cậu nhóc có thể đi đâu để học hỏi kinh nghiệm đóng bè chứ?

Để tránh những chiếc bè này bị kéo dài đến nửa đêm mới có thể làm xong, lúc đó không ai có thể nghỉ ngơi, Lỗ Thành đành phải kêu người qua giúp đỡ.

A Hữu đi tới trước mặt Ngũ Hạ Cửu nói: "Cái này tính là nợ tôi một lần đúng không?"

Ngũ Hạ Cửu: "À, anh có thể đi giúp người khác."

Cậu đang ngồi xổm bên cạnh hai khúc gỗ, dùng dây leo buộc chúng lại, ngoài việc động tác có hơi chậm hơn một chút, thì cậu cũng không gặp phải vấn đề nào khác.

A Hữu nghe vậy nhướng mày, cười cười, lập tức ngồi xổm xuống nói với Ngũ Hạ Cửu: "Xem ra cậu có tính cách không muốn chịu thiệt nhỉ."

Nói xong, anh bắt đầu hỗ trợ cậu.

Ngũ Hạ Cửu nhìn anh một cái, không nói gì, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc làm việc.

Kỹ năng thực hành của A Hữu rất tốt, sau khi có anh giúp đỡ, quá trình làm bè đã được đẩy nhanh đáng kể.

Trời tối không bao lâu, ba chiếc bè đã nhanh chóng hoàn thành, chỉ chờ sáng sớm mai liền có thể xuống nước rời đi.

Sau khi xong xui mọi việc, tất cả đều đã mệt rã rời, Ngũ Hạ Cửu cũng mệt mỏi đấm đấm bả vai, ngồi xuống một tảng đá để nghỉ ngơi một lát.

Tiểu Phương đang gọt một thanh gỗ ở bên cạnh, làm nhọn một đầu của thanh gỗ, thỉnh thoảng đưa nó lên trước mắt, dùng ngón tay chọc vào để kiểm tra độ bén của đầu thanh.

Nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu ngồi cách đó không xa, cậu nhóc đặt thanh gỗ lên đùi sau đó nghiêng người, ánh mắt sáng ngời hỏi: "Quan Chủ, anh có muốn ăn cá không?"

"Không muốn, không đói, đừng hỏi." Ngũ Hạ Cửu nói.

Tiểu Phương bĩu môi cúi đầu, nhưng chẳng bao lâu sau đã lấy lại tinh thần, tiếp tục gọt gậy gỗ trong khi ngâm nga khe khẽ.

Cho đến khi đầu gậy đâm đau đầu ngón tay, cậu nhóc cất dao găm đứng dậy.

Tiểu Phương cởi giày ra, xắn cao ống quần rồi cầm gậy gỗ đi về phía bờ sông.

Lão Hầu thấy thế, cười nhạo, nhỏ giọng nói: "Đúng là thần kinh, ban đêm lại đi xiên cá..."

Mặt nước tối tăm không có chút ánh sáng, ai có thể nhìn thấy cá bơi lội dưới nước chứ, càng đừng nói đến việc dùng gậy gỗ để bắt chúng.

Hiện tại lại đi xiên cá, còn không phải là đầu óc có bệnh, lại còn không nhẹ đâu.

Những người khác có lẽ cũng nghĩ như vậy, liếc nhìn vài lần rồi cũng nhìn đi chỗ khác.

Ngũ Hạ Cửu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng một lúc sau, cậu cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình, mở mắt ra, quay lại thì thấy người ngồi xuống chính là A Hữu.

A Hữu chân dài co lên, khuỷu tay chống ở trên, cũng đang nghiêng đầu nhìn cậu.

"Có chuyện gì à?" Ngũ Hạ Cửu hỏi.

A Hữu: "Không có gì, chỉ là có chút tò mò thôi, cậu với cái người tên Tiểu Phương kia có quan hệ rất tốt sao?"

Ngũ Hạ Cửu: "... con mắt nào của anh nhìn thấy tôi và cậu ấy có quan hệ rất tốt vậy?"

A Hữu nhếch khóe miệng, chỉ vào con mắt phải duy nhất lộ ra trên mặt mình nói: "Con này."

Con mắt phải đẹp đẽ của anh tương phản rõ rệt với miếng bịt mắt màu đen bên trái, nhưng vẻ ngoài vẫn rất điển trai, khôi ngô khiến người khác không thể xem nhẹ một chút nào.

Ngũ Hạ Cửu im lặng trong giây lát rồi nói: "Vậy thì anh nhìn sai rồi, quan hệ của tôi và cậu ấy hoàn toàn không tốt."

"À, vậy......"

A Hữu còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng nước dữ dội trên con sông cách đó không xa.

Ngay lập tức, Ngũ Hạ Cửu và anh đều quay đầu nhìn sang.

Những người khác rõ ràng là bị giật mình bởi âm thanh đó, một số người thậm chí còn sợ hãi mà đứng bật dậy.

Chỉ nhìn thấy Tiểu Phương đứng ở trông dòng sông rất gần bờ, đang cúi người xuống, một tay cầm một thanh gỗ, một tay đang mò vào trong nước sông để vớt thứ gì đó lên.

Mà rõ ràng là thứ đó đang không ngừng giãy giụa.

Lão Hầu nghĩ thầm: "Đừng nói là cậu ta thật sự xiên được cá đó nha?"

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Phương chiếm ưu thế hơn, cậu nhóc đứng thẳng dậy, vui vẻ hét lên: "Bắt được rồi!"

Gậy gỗ cầm trong tay đang xiên qua đuôi của một con cá lớn đang không ngừng vùng vẫy, con cá dài khoảng bằng cánh tay của người lớn, kích thước không hề nhỏ, lại còn rất béo.

Nhung đêm tối đến nỗi dù có đốt lửa cũng không thể nhìn thấy rõ con cá kia trông ra sao.

Sau khi xiên được cá, Tiểu Phương cũng không ở trong sông quá lâu, nhanh chóng quay đầu lại đi vào trong bờ.

Tiểu Phương ném con cá lớn vào cạnh đống lửa, sau đó rất vui vẻ hứng thú dùng que gỗ chọc vào nó nói: "Con cá này sao lại lạ như vậy ta."

Lạ?

Có cái gì lạ?

Chẳng phải chỉ là một con cá sao...

Đám người An Hưng, Liêu Kim Hỉ, Diệp Tử không khỏi nghi hoặc, giáo sư Triệu và Đào Bân cũng đã đi tới, ngay cả Lão Hầu cùng với Tam Ma cũng nhịn không được mà nhìn sang.

Tiểu Phương rút thanh gỗ ra, con cá bị lật lại, trong nháy mắt lộ ra nửa thân bên kia.

Ngũ Hạ Cửu mở to mắt.

A Hữu nhướng mày.

Những người còn lại đều há hốc mồm kinh hãi.

Giáo sư Triệu ôm ngực hít một hơi thật sâu, hai mắt mở to nói: "Cá mặt người sao?!"

Có một khuôn mặt người ở phía bên kia của thân cá, tự dưng nhìn thấy quả thật có thể dọa người ta nhảy dựng.

Nhưng nếu để ý kỹ hơn, sẽ thấy khuôn mặt người trên thân cá chỉ do độ nông sâu không đồng đều của các vảy cá tạo nên, nhìn lướt qua thì có vẻ rất giống khuôn mặt người mà thôi.

Nhưng con cá này lớn lên mang bộ dạng như vậy thực sự cũng có chút quỷ dị...

Đặc biệt là con cá này vẫn còn đang vùng vẫy, vặn vẹo cơ thể như thể có ai đó cũng đang giãy giụa đau đớn ở bên trong cơ thể con cá, không ngừng kêu cứu.

Khiến người nhìn đều phải liên tục nhíu mày, sởn cả gai óc, da đầu cũng tê dại cả ra.

V tiên sinh hỏi: "Sao cậu bắt được con cá này?"

Tiểu Phương ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội trả lời: "Là nó tự bơi tới, vừa lúc đụng đến tay tôi, nếu không thì làm sao tôi bắt được nó chứ, trời tối thui tối mù, cũng đâu thể thấy rõ cái gì."

V tiên sinh: "ba chấm."

Hóa ra cậu cũng biết trời tối thui, không thể nhìn rõ cái gì hả.

Ngũ Hạ Cửu đột nhiên nói: "Con cá này sắp chết rồi."

Mọi người nghe xong liền cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy động tác giãy giụa của con cá dần dần nhẹ lại, cho đến khi ngừng hẳn không còn nhúc nhích ―― miệng cá mở to, chết không nhắm mắt, mặt người trên thân cá tự nhiên cũng đứng yên theo.

Giáo sư Triệu thở dài.

Đào Bân nghi hoặc hỏi: "Giáo sư, chẳng lẽ chú biết được gì về con cá mặt người này sao?"

Giáo sư Triệu đẩy đẩy mắt kính trả lời: "Chú chỉ nghe được một số tin đồn mà thôi."

"Nghe nói người bị chết đuối ở trong nước, nếu oán khí không tiêu tan, thì sẽ biến thành thủy quỷ, không thể đầu thai được nữa."

"Mà xác người này sẽ bị cá dưới nước ăn mất."

"Cá bị nhiễm oán khí, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế, vảy cá trên thân sẽ thay đổi và phát triển thành hình dạng giống như khuôn mặt người..."

"Khuôn mặt người trên thân cá sẽ giống hệt như người đã chết kia."

"Ở chỗ chú sống đã từng phát sinh sự việc kỳ lạ như vậy đó."

"Con trai của một người phụ nữ rơi xuống hồ trong công viên rồi chết đuối."

"Bọn họ là một gia đình đơn thân, cậu con trai có vấn đề về trí lực, không thể tự chăm sóc bản thân, người mẹ phải đi nơi khác công tác trong một tháng nên đã thuê bảo mẫu đến chăm sóc con trai mình."

"Nhưng bảo mẫu vẫn luôn lơ là không có trách nhiệm, thường xuyên lười biếng trong công việc. Cậu con trai đó lại không biết gì, càng đừng nói tới việc cáo trạng với mẹ mình, nên đã khiến bảo mẫu đối xử với cậu càng thêm tệ hại hơn."

"Một ngày nọ, bảo mẫu không có ở nhà, không có ai nấu ăn, cậu con trai của bà ấy không chịu nổi cơn đói nên chạy ra khỏi nhà và không bao giờ quay trở lại được nữa."

"Phải đến hơn nửa tháng sau, người ta mới tìm thấy thi thể cậu con trai ở một hồ nước trong công viên".

"Nhưng khi tìm được thì thi thể chỉ còn lại một nửa, nửa kia chắc đã bị cá ăn mất rồi."

"Người phụ nữ vì vậy mà bị suy nhược thần kinh, bà ta dùng máy bơm rút cạn hết nước trong hồ, vớt hết cá lên. Kết quả, bà phát hiện trên thân của vài con cá lại mang khuôn mặt con trai của bà..."

"Vụ việc này đã được truyền bá rộng rãi trong tiểu khu của bọn chú, chú không có tận mắt chứng kiến, cũng không chắc liệu nó có phải là sự thật hay không." Cuối cùng giáo sư Triệu còn bổ sung thêm một câu.

Mặc dù không thể xác định chuyện đó có đúng hay không, nhưng ngay trước mắt, con cá này có khuôn mặt người trên thân là chuyện thật một trăm phần trăm.

Đám người An Hưng nghe xong thật sự cảm thấy sợ hãi, lạnh sống lưng, cánh tay cũng nổi cả da gà.

Đặc biệt là khi họ nhìn lại dòng sông, dường như có một thứ quỷ dị nào đó ẩn náu trong dòng sông tối tăm không gợn sóng, lặng lẽ nhìn trộm bọn họ.

Không biết khi nào sẽ ngoi lên khỏi mặt nước, kéo họ xuống dưới đáy sông.

An Hưng lập tức run lên, bị hình ảnh mình tưởng tượng trong đầu dọa cho sợ hãi, sau đó không dám nhìn con sông nữa.

Hết chương 33.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro