Chương 71:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng, Chung Nam đang ngủ say, anh là loại người vừa chạm vào gối là ngủ ngay, nói ra sẽ làm những người có chứng mất ngủ hâm mộ tới phát khóc.

Vì là đêm đầu tiên ở Xa Hạ Thế Giới nên Vương Tiểu Minh nằm bên cạnh lại có chút khó ngủ.

Nhưng không biết có phải bị hô hấp đều đặn của Chung Nam ảnh hưởng hay không, dần dần Vương Tiểu Minh cũng đi vào giấc ngủ.

Ngay khi anh đang chìm vào giấc ngủ, chiếc trâm gấu trúc cài trên ngực trái của Chung Nam đột nhiên sáng lên một luồng ánh sáng đỏ vô hình.

Ngay lập tức, con gấu trúc giống búp bê mở mắt ra và gặm cây trúc nó đang ôm trong chân, sau khi hoàn thành hành động này, chiếc trâm cài gấu trúc trở lại hình dạng ban đầu, Chung Nam đột nhiên mở mắt ra.

Anh chợt run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, dù mắt anh vẫn chưa tỉnh táo nhưng cũng không dám dời đi, một tay đẩy mạnh Vương Tiểu Minh vẫn đang ngủ bên cạnh.

Chung Nam nhỏ giọng: "Mau, mau tỉnh lại, đừng ngủ nữa."

Vương Tiểu Minh bị Chung Nam đánh thức, còn có chút mơ hồ ngồi dậy, dụi mắt nói: "Sao vậy?"

"Suỵt, có chuyện gì đó xảy ra." Chung Nam hạ giọng.

Vương Tiểu Minh thoáng cái tỉnh táo lại, cảnh giác, cùng Chung Nam nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe kỹ thì bên ngoài quả thực có chút tiếng động, từ xa đến gần, hình như là tiếng bước chân của con người, nhưng lại có chút khác biệt với tiếng bước chân của người bình thường.

Đó là... tiếng nhảy.

"Cương thi."

Vương Tiểu Minh lập tức nghĩ tới cái này, sắc mặt tái nhợt nhìn Chung Nam.

Ngay sau đó, Vương Tiểu Minh chợt nhớ đến cái gì đó vội vàng với lấy cây súng đặt dưới gối trước khi đi ngủ, tay cậu ta run lên suýt nữa đánh rơi nó xuống giường.

Vương Tiểu Minh cầm lấy súng để phòng thân, cuối cùng cũng yên tâm được một chút.

Cậu ta nuốt khan, chậm rãi cùng Chung Nam đứng dậy, đi tới cửa sổ ngồi xổm xuống nhìn ra ngoài——

Nhìn cảnh tượng bên ngoài, chân cậu ta gần như nhũn ra.

Chỉ thấy trên con đường kéo dài từ ngoài vào đây không biết từ khi nào đã xuất hiện năm cái thi thể đang nhảy qua nhảy lại.

Quần áo của bọn chúng rách rưới dính đầy những vết máu lớn, khuôn mặt dữ tợn, làn da khô và xám xịt, đôi tay duỗi thẳng về phía trước, móng tay trông rất sắc bén, vừa nhìn liền biết được chúng có thể dễ dàng xuyên qua cơ thể một người.

Mà lộ trình bọn chúng nhảy rõ ràng là căn phòng mà cậu ta và Chung Nam đang ở.

Không đúng, còn có một phòng bên cạnh, khả năng cao là V tiên sinh và Lão Cẩu vẫn còn đang ngủ.

Vương Tiểu Minh không khỏi có chút lo lắng, nhưng ngay cả chính mình còn chưa tự lo được... còn có, bạn gái Hoa Nguyệt của cậu ta cũng không biết thế nào rồi.

"Chúng ta nên làm cái gì đây?" Vương Tiểu Minh ôm chặt cây súng, vẻ mặt đầy hoảng sợ và bối rối.

Chung Nam tuy có bệnh sợ xã hội nhưng xét cho cùng cũng sẽ không rớt dây xích vào những thời điểm quan trọng, dù sao vị trí thứ 9 trong tổng bảng xếp hạng hành khách là có thật.

Anh thấp giọng nói: "Ba lô có đạo cụ, đi lấy dây thừng, đây có lẽ là cương thi cấp thấp thôi, kỳ thực rất dễ đối phó, chúng sợ lửa, chỉ cần bắt lại rồi đốt sạch là được."

"Được, được." Vương Tiểu Minh vội vàng gật đầu, đứng dậy, gần như là bổ nhào vào giường lấy sợi dây.

Chung Nam lợi dụng việc những cương thi này di chuyển chậm chạp, giơ tay gõ hai tiếng vào bức tường thông với phòng bên cạnh, không lâu sau từ phòng bên cạnh cũng truyền đến hai tiếng gõ.

Chung Nam nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, dường như hai người ở phòng bên cũng nhận ra động tĩnh khác thường.

Hy vọng họ có thể tìm ra cách để cùng nhau hành động.

Vương Tiểu Minh đem dây thừng lại, Chung Nam cùng cậu ta lần lượt nắm lấy hai đầu sợi dây dài, nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ, không nên đối đầu trực tiếp với những cương thi này, cứ chạy vòng qua chúng là được."

"Bọn chúng là cương thi cấp thấp, di chuyển chậm chạp, không đuổi kịp cậu. Đừng sợ, chỉ cần dùng dây thừng trói bọn họ vào cột là được."

"Cậu với tôi đi vòng tròn, hiểu chứ?"

"Đã biết." Vương Tiểu Minh cắn răng gật đầu.

Cậu ta đứng dậy sau Chung Nam, sau đó nghe thấy Chung Nam thì thầm "đi thôi", nên lấy hết can đảm mở cửa lao ra ngoài ngay lập tức.

Gần như cùng lúc đó, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, V tiên sinh và Lão Cẩu xuất hiện.

...

Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời vội vã chạy đến nơi phát ra tiếng la của cảnh sát trưởng Trình.

Trên đường đi, bọn họ còn nghe thấy tiếng súng, hẳn là cảnh sát trưởng Trình đang nổ súng, đồng thời ở phía xa truyền đến những tiếng động hỗn loạn, hình như tiếng hét của cảnh sát trưởng Trình đã đánh thức rất nhiều người.

Khi Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời đến, cảnh sát trưởng Trình đang mặc áo lót thậm chí còn chưa kịp mặc áo ngoài, ông ta đang ôm súng bằng cả hai tay, trốn sang một bên run rẩy.

Cùng trốn với ông ta còn có đứa con trai thứ hai Trình Kế Minh của ông ta.

Cả hai người đều có cùng một vẻ mặt kinh hãi.

Tuy sắc mặt của sở trưởng Lý cũng tái nhợt nhưng vẫn bình tĩnh chỉ huy người hầu của nhà họ Trình đi bắt cương thi.

Nhưng cương thi làm sao có thể dễ đối phó như vậy, lúc này có rất nhiều người hầu nằm trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết.

Khi Ngũ Hạ Cửu đến, cậu nhìn thấy một con cương thi đang quay lưng về phía mình lao về phía một người hầu.

Người hầu không kịp né tránh, cánh tay trong nháy mắt bị kẹp chặt, sau đó, cương thi tiến tới, há miệng lộ ra răng nanh, người hầu kia hét lên một tiếng...

Khuôn mặt của sở trưởng Lý trắng bệch vội vàng bắn ra mấy phát súng, nhưng lũ cương thi như thể đao thương bất nhập, không chịu nửa điểm thương tổn.

Ngũ Hạ Cửu thấy vậy, cất khẩu súng trong tay đi, một lần nữa đem súng giắt vào thắt lưng, sau đó lấy đoạn xương rồng ra khỏi vòng tay, lại ném cây đèn dầu trong tay còn lại về phía cương thi.

Một tiếng "ầm", ngọn đèn dầu phát nổ, dầu hỏa bên trong đổ khắp người cương thi.

[Hành khách Quan Chủ sử dụng đạo cụ cấp A ―― "Một đoạn xương rồng", số lần sử dụng: không giới hạn. Cách sử dụng: có tay là có thể sử dụng. 】

[Hiệu quả sử dụng: Xương rồng có tác dụng răn đe nhất định đối với ma quỷ và các sinh vật đặc biệt, đồng thời có thể gây ra hiệu ứng sợ hãi, cách xa, thậm chí là loại bỏ.】

[(Lưu ý: Xương rồng không có những điều cần chú ý, đạo cụ cấp A không có khuyết điểm rõ ràng, trừ khi bị hư hỏng do trường hợp bất khả kháng, có thể được sử dụng trong thời gian dài. Hành khách không cần phải thận trọng khi sử dụng vì nó là sự may mắn.)]

Nếu đạo cụ cấp A đã mạnh như vậy thì đạo cụ cấp S hoặc cấp S cộng sẽ như thế nào?

Sau khi bị tấn công, cương thi đột nhiên quay người lại, khuôn mặt cực kỳ gớm ghiếc và đáng sợ, há to miệng lao về phía Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu không hề né tránh mà ngược lại đối mặt với nó, giơ xương rồng trong tay lên.

Nhưng trước khi cậu lao vào cương thi, đã thấy cương thi lộ ra vẻ mặt hơi sợ hãi, đột nhiên quay người lại, vậy mà lao về phía đội phó Thời.

Ngũ Hạ Cửu có chút sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có bản lĩnh thì trực diện đánh nhau.

Cậu vội đuổi theo.

Cương thi này cấp độ rõ ràng không thấp, tốc độ hành động không chậm, khả năng nhảy của nó có thể sánh ngang với nhà vô địch nhảy xa.

Mặc dù nói vậy có hơi cường điệu một chút nhưng nó cho thấy khoảng cách nhảy của cương thi này không hề ngắn.

Vì thế gần như trong nháy mắt, cương thi đã nhảy tới trước mặt đội phó Thời, ngay cả sở trưởng Lý cũng sợ hãi đến mức hét lên "cẩn thận."

Sắc mặt của đội phó Thời không hề thay đổi, trước tiên anh rút súng ra tặng cho cương thi một vài viên đạn.

Ngay sau đó, lợi dụng lúc cương thi tạm dừng vài giây do tác động của viên đạn để né những ngón tay đen đúa sắc bén rồi đá vào bụng cương thi.

Trong khoảnh khắc, cương thi bay ngược trở lại, Ngũ Hạ Cửu đang đuổi theo phía sau nó, thấy vậy cậu rất nhanh nhẹn né tránh.

Cậu không khỏi nhìn về phía đội phó Thời, không phải vì anh đá cương thi về phía mình mà là vì sức mạnh của đội phó Thời.

Khi mới đến đây, cậu có thể thấy rõ cương thi đó đang bị mấy người hầu của Trình gia trói bằng dây thừng, nhưng đã có thể thoát ra ngay lập tức.

Hơn nữa, một người hầu của Trình gia còn bị một cương thi ném ra ngoài, điều này cho thấy cương thi này rất mạnh.

Nhưng không ngờ đội phó Thời lại có thể dùng một chân đã đá nó bay ra.

Không có thời gian suy nghĩ, Ngũ Hạ Cửu lợi dụng cương thi còn chưa kịp đứng dậy, giơ xương rồng trong tay lên dùng toàn lực đập về phía cương thi.

Cương thi bị đá ngã dưới đất, đang định đứng thẳng dậy, trong nháy mắt lại bị xương rồng trong tay Ngũ Hạ Cửu đập thẳng vào mặt.

—— "Ầm" một tiếng, cương thi lại bay ra ngoài, cổ tay Ngũ Hạ Cửu tê dại.

Một chiếc răng nanh của cương thi rớt xuống đất.

Sở trưởng Lý, cảnh sát trưởng Trình và những người khác xem đến ngây ngẩn cả người.

Thừa thắng xông lên, Ngũ Hạ Cửu lại đuổi theo, hy vọng có thể đánh trúng cương thi một lần nữa khi nó rơi xuống đất.

Nhưng nơi cương thi bay ra, cách đó không xa lại có một người hầu bị thương đang nằm.

Người hầu lăn lộn cố gắng bỏ chạy, nhưng tốc độ lại không nhanh bằng cương thi mà ngược lại bị cương thi nhảy vào tóm lấy, sau đó ném về phía Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu đành phải đỡ người hầu đang sợ hãi đến mức hét lên trước.

Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy một người có trọng lượng không nhẹ đang bay về phía mình.

Ngũ Hạ Cửu không khỏi trợn to hai mắt, lập tức cảm thấy hối hận, đáng lẽ phải nhanh chóng né đi, tiếp người này xong chắc cánh tay cũng trật khớp luôn.

Nhưng bây giờ đã quá muộn để trốn.

Cũng may đội phó Thời kịp thời đuổi tới sau lưng, vòng tay qua eo Ngũ Hạ Cửu, kéo thân thể cậu về phía sau.

Tay còn lại nắm chính xác vạt áo của người hầu, sau đó loại bỏ lực theo hướng ném, khiến người hầu ngã xuống đất mà vết thương không nặng thêm.

Cùng lúc đó, cương thi nhảy lên lao về phía cảnh sát trưởng Trình và Trình Kế Minh.

Hai người lập tức sợ hãi hét lên.

Nhìn thấy vậy, Ngũ Hạ Cửu nhanh chóng ném ra đoạn xương rồng trong tay, giống như lúc ném chiếc lao ở Xa Hạ Thế Giới trước đó, chính xác ném vào trên lưng con cương thi với độ chính xác cực cao.

Rõ ràng chỉ là một đoạn xương cốt, không nặng bao nhiêu khi cầm nó trên tay.

Nhưng sau khi đánh trúng người cương thi, đoạn xương rồng dường như nặng đến ngàn cân ngay lập tức hất văng cương thi đang bay giữa không trung xuống đất.

Đội phó Thời và Ngũ Hạ Cửu hợp tác cực kì ăn ý.

Khi anh bắt được người hầu thì Ngũ Hạ Cửu cũng đồng thời ném ra đoạn xương rồng, anh nhanh chóng nhặt sợi dây do người hầu Trình gia đánh rơi từ dưới đất lên rồi nhanh chóng bước về phía trước.

Trong lúc cương thi đang muốn đứng dậy, anh làm ra một chiếc thòng lọng vòng qua đầu cương thi, đồng thời đá vào lưng cương thi khiến chiếc thòng lọng thắt chặt thêm hai lần nữa.

Với sự kiềm chế của đội phó Thời, lũ cương thi tạm thời chỉ có thể nhảy lung tung tại chỗ.

Nhưng sợi dây này là một sợi dây thừng thông thường, có thể dùng để đối phó với người bình thường, nếu dùng để đối phó với cương thi thì chỉ cần nó giãy mạnh vài cái sẽ đứt đoạn.

Cho nên đội phó Thời hét lên: "Mang lửa tới."

"Mau, mau đi lấy lửa tới!" sở trưởng Lý thấy vậy cũng vội vàng hỗ trợ kêu lên.

Những người hầu nhanh chóng di chuyển trong hoảng loạn.

Nhưng lúc này, khi nghe thấy bên ngoài không ngừng ồn ào, kèm theo tiếng la hét hoảng loạn, Trang Diệu Linh nhịn không được đi ra xem rốt cuộc là chuyện gì.

Cô ta kêu nha hoàn đỡ tới đây, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của cương thi, cô ta lại hét lên: "Cha ơi!"

Cha?

Cương thi này chẳng lẽ lại là Trang lão gia ―― Trang Hưng Tài sao?

Ngũ Hạ Cửu nhìn vẻ mặt của cảnh sát trưởng Trình và Trình Kế Minh, rõ ràng là họ đã nhận ra, còn sở trưởng Lý lại là bộ dáng vô cùng ngạc nhiên.

Những người hầu của Trình gia giật mình trước tiếng hét mà không hề báo trước của Trang Diệu Linh.

Trong vài giây tạm dừng như vậy, cương thi đột nhiên gào lên, thoát khỏi sợi dây thừng đang trói buộc mình, muốn tiếp tục lao về phía cảnh sát trưởng Trình và Trình Kế Minh.

Nhưng đội phó Thời đã có phòng bị, ngay lúc cương thi đột nhiên bức đứt sợi dây, anh nhanh chóng dùng hết sức đá vào chân cương thi.

Mặc dù cương thi nhảy bằng hai chân thẳng tắp nhưng không có nghĩa là chân của nó không thể uốn cong.

Với cú đá này của đội phó Thời, cương thi ngay lập tức quỳ xuống, tuy sợi dây đã đứt nên bị ngắn lại nhưng vẫn có thể buộc quanh cổ cương thi.

Cùng lúc đó, Ngũ Hạ Cửu đã nhặt lại được đoạn xương rồng.

Cậu cầm đầu to của đoạn xương rồng, chĩa đầu mỏng hơn vào đầu cương thi rồi đâm thật mạnh vào.

Mũi xương rồng ngay lập tức xuyên qua đầu cương thi, cơ thể cương thi dừng lại, sau đó không còn chút động đậy nào.

Lúc này mọi người mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay khi Trang Diệu Linh tiểu thư nhìn thấy Trang lão gia bị đâm vào đỉnh đầu thì bắt đầu không thở được, ôm ngực ngất đi.

Nha hoàn vội vàng chạy tới đỡ cô ta, miệng thì không ngừng kêu "tiểu thư, tiểu thư".

Ngũ Hạ Cửu đang muốn quay đầu liếc nhìn, nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ, đã có một bàn tay đặt lên đầu cậu, khiến cậu quay đầu lại.

Ngũ Hạ Cửu: "... Anh đang làm gì vậy? Đội phó Thời."

Sao lại quay đầu của cậu đi chứ...

Ngũ Hạ Cửu nghiêng đầu, nhíu mày muốn né tránh.

Đội phó Thời mỉm cười, thu tay lại nói: "Cương thi này vẫn còn sống, cậu nhìn thử xem."

Anh ra hiệu cho Ngũ Hạ Cửu nhìn xuống ―― cương thi do Trang lão gia biến thành quả thực vẫn chưa chết, tròng mắt bên trong hốc mắt vẫn đang quay cuồng, nhưng cơ thể lại không thể cử động được.

Lúc này Trình Kế Minh tựa hồ mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy về phía Trang Diệu Linh bế cô ta lên, nói muốn đưa về phía sau nghỉ ngơi, nha hoàn cũng đi theo sau.

"Chúng ta phải làm cái gì bây giờ?" Sở trưởng Lý đi tới hỏi.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Thiêu chết."

Nhưng lời vừa dứt, cách đó không xa có một người chạy tới, chính là Vương Tiểu Minh.

Chỉ nghe Vương Tiểu Minh hét lên: "Quan Chủ, chúng tôi bắt được cương thi... ủa, sao ở đây cũng có một con vậy?"

Không lâu sau, cảnh sát trưởng Trình yêu cầu người di chuyển cương thi mà Trang lão gia biến thành vào sân chỗ đám người Ngũ Hạ Cửu đang ở.

Người hầu của Trình gia không ai dám động đến.

Cuối cùng, Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời đã tìm được dây thừng để trói cương thi lại, lúc này cảnh sát trưởng Trình mới ra lệnh cho người của mình kéo đến đó.

Cảnh sát trưởng Trình không muốn cương thi bị thiêu chết ngoài cửa phòng mình, điều này khiến ông ta cảm thấy thật xui xẻo.

Đám người của V tiên sinh và Chung Nam đã thiêu chết ba con cương thi, hai con còn lại bị trói vào cột.

Loại cương thi cấp thấp này có thể bị trói bằng dây thừng dày, không thể thoát ra được.

Sở dĩ bọn họ không thiêu chết toàn bộ là vì V tiên sinh muốn xác nhận một chút ―― những cương thi này đến từ đâu, quần áo chúng mặc đều là những thứ mà người bình thường có thể mua được, trên người có vết thương rõ ràng...

Cảnhsát trưởng Trình có thể sẽnhìn ra được một sốmanh mối,hoặccó thểông ta sẽ nhậnra được. 

Hết chương 71.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro