Dạo chơi nhân gian [18] [Phần 2 trong series truyện của tác giả 烟霓]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 烟霓

Thiên Khải cùng Nguyệt Di hạ giới rong chơi đã được vài ngày, ngao du khắp nơi từ ngoại thành cho đến Trường An, ven đường nghe mọi người kể cho không ít bát quái trong thiên hạ, Thiên Khải thì không quan tâm đến những chuyện phiếm trong thiên hạ lắm, nhưng nương tử của hắn thì lại cực kì thích nghe mấy câu chuyện này.
"Ta phát hiện nhân giới thực sự có rất nhiều thứ thú vị, so thần giới cô quạnh nhàm chán kia thì ở đây vui hơn nhiều!"
Nguyệt Di ôm lấy cánh tay Thiên Khải lắc qua lắc lại làm nũng
"Chúng ta ở đây thêm vài ngày nữa nhé?"
Thiên Khải ôn nhu mà nhìn về phía Nguyệt Di, trong mắt tràn đầy tình yêu, đem Nguyệt Di ôm vào lòng nói "Được, nàng muốn làm cái gì ta đều chiều nàng"
Nguyệt Di dựa cằm vào vai Thiên Khải, đưa tay ôm lấy thân thể to lớn của chàng, vui sướng mà cười đến không thấy đôi mắt đâu. Vào đêm, Nguyệt Di bởi vì ban ngày nơi nơi chạy tới chạy lui đã mệt mỏi quá độ, mới vừa đặt người xuống chiếc giường trong một khách điếm liền chìm vào giấc ngủ. Thiên Khải xốc lên một góc chăn, chui vào trong, Nguyệt Di cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc cùng hơi thở của người đó nàng liền bất giác lăn vào trong lòng Thiên Khải, tay cùng chân tự động như các xúc tu cuốn lấy Thiên Khải. Chỉ chốc lát sau, Thiên Khải liền có phản ứng, vì thế đem tay chân Nguyệt Di từ trên người kéo xuống, đưa nàng về tư thế ngủ quy củ như ban đầu, Nguyệt Di vừa rời xa chiếc bếp lò hình người kia, liền không chịu nổi mà bất mãn hừ hừ, ở trên giường lăn một cái, lại lăn vào trong lòng ngực Thiên Khải.
Thiên Khải thở dài, cuối cùng là chấp nhận mà ôm lấy Nguyệt Di, một bên lại niệm thanh tâm chú. Nhưng mà, tiểu cô nương trong lòng ngực không biết là ở trong mộng mơ thấy cái gì, tả cọ cọ hữu cọ cọ, làm cho tiểu Thiên Khải kia vất vả lắm mới hạ hỏa lại bị trêu chọc lên, bụng dưới dường như có một ngọn lửa thiêu đốt, chuyến này thanh tâm chú cũng không còn tác dụng nữa. Mặc kệ, đây là nàng tự dâng mình đến miệng cọp, Thiên Khải nhìn Nguyệt Di đang ngủ say trong lòng mà thì thầm. Hắn đột nhiên nhấc chăn lên, chậm rãi tới gần Nguyệt Di, cởi bỏ dải lụa có hình trăng non mang bên hông nàng, nhẹ nhàng trút bỏ quần áo trên người nàng, cuối cùng lộ ra một cái yếm nhỏ thêu hoa bên trong, Nguyệt Di đột nhiên bị đánh úp lại lạnh lẽo làm cho có chút run rẩy, nửa mộng nửa tỉnh mà nhỏ giọng nói câu:
"Thiên Khải"
Thiên Khải cúi xuống nhìn người dưới thân mình rồi hôn lên khóe mắt Nguyệt Di
"Ngoan, đợi lát nữa sẽ không lạnh nữa"
Thiên Khải hôn từ khóe mắt rồi một đường xuống phía dưới, hôn lên cổ Nguyệt Di, nhẹ nhàng cởi bỏ áo yếm cùng những hàng phòng vệ cuối cùng trên người nàng, hai chiếc bánh bao vừa trắng vừa mịn bên trên còn điểm thêm nụ hồng cực kì mê người hiện ra trước mắt. Nguyệt Di rốt cuộc bị động tác lần này đánh thức, lông mi giật giật, mới vừa mở to mắt liền phát hiện trên người mình không còn mảnh vải che thân, trần như nhộng, mặt lập tức đỏ ửng, đầu óc có chút quay cuồng. Nàng nhìn về phía Thiên Khải
"Thiên Khải, chàng..."
Lời còn chưa dứt, liền bị Thiên Khải khóa chặt đôi tay, hôn sâu xuống, Nguyệt Di khẽ mở miệng đón nhận nụ hôn từ trượng phu của nàng, phát ra tiếng thở dốc nho nhỏ. Thiên Khải ngậm lấy hai mảnh môi mỏng của Nguyệt Di chậm rãi ngấu nghiến, cùng lúc đó dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của nàng ra, ở Nguyệt Di trong miệng tàn sát bừa bãi quay cuồng, nháy mắt nước bọt bốn phía. Nguyệt Di cảm thấy chính mình sắp không thở nổi, dùng tay nhẹ nhàng chụp đánh vài cái vào người Thiên Khải, lúc này người phía trên mới chịu buông ra, nàng vừa được "ân xá" liền vội vàng hít lấy không khí xung quanh ổn định lại hơi thở, nói: "Tối nay chàng sao lại nóng nảy như thế?"
"Tiểu bất điểm, nàng sờ soạng ta"
Thiên Khải vừa nói vừa bắt lấy tay Nguyệt Di thăm hướng bụng phía dưới, nóng bỏng, to lớn, thậm chí so với ngày thường còn lớn hơn nữa, tuy đã là đôi vợ chồng già sống trên đời cả chục vạn năm, nhưng Nguyệt Di vẫn là nhịn không được đỏ mặt thẹn thùng.
"Nhưng chúng ta hôm qua đã...có làm rồi. Như thế này có chút thường xuyên a? Ta lo lắng thân thể của chàng"
Nguyệt Di hai hàng lông mày hơi nhíu lại, lo lắng nói "Nếu không chúng ta quá mấy ngày nữa lại tiếp tục?"
Thiên Khải cọ cọ chóp mũi nàng, lại nghiêng đầu gần sát sườn mặt Nguyệt Di, nhiệt khí mãnh liệt dâng lên mà nói "Ta nhịn không được."
Vừa nói xong, Thiên Khải hôn lên vành tai Nguyệt Di, đem tay đặt ở trước ngực Nguyệt Di, xoa nắn đôi tiểu miễn tử kia. Nguyệt Di hô hấp bắt đầu loạn, ánh mắt cũng trở nên mê ly, nàng nghĩ thầm, thôi, nếu tối nay làm hai lần vậy thì cũng không quá sức đối với chàng ấy. Thiên Khải đem Nguyệt Di đè ở dưới thân, nhẹ nhàng sờ nắn trên da thịt nàng, tay như là mang theo điện lưu, mỗi quá một chỗ đều làm Nguyệt Di cảm giác tê tê dại dại, nhịn không được phát ra tiếng rên nhẹ.
Người dưới thân người da trắng như tuyết, đôi mắt như hoa đào, còn điểm thêm một tầng nhàn nhạt hồng, sờ tới huyệt khẩu hơi hơi ẩm ướt, vì thế hắn bế Nguyệt Di lên, đem chính mình đặt vào đúng vị trí, một chút một chút chậm rãi tiến vào. Nguyệt Di ôm chặt Thiên Khải, đầu ngón tay gắt gao cắm vào lưng hắn, đón ý hùa theo động tác của hắn, theo Thiên Khải dần dần thâm nhập, đôi mắt của Nguyệt Di trở nên kích tình. Thân thể cũng dần dần bị mở ra, có cực đại no căng cảm đánh úp lại, nàng cảm giác mình như là một chiếc thuyền con ở trên biển mà đi, còn Thiên Khải lại chính là những song gió không cho con thuyền nhỏ kia cập bến, nàng không ngừng bị xóc tới đảo lui, trước sau đều không thể dựa vào. Chờ Thiên Khải hoàn toàn đem chính mình đưa vào, hai người đã chặt chẽ dán sát ở bên nhau, Thiên Khải ôm Nguyệt Di chuyển động qua lại, chất lỏng trong suốt ở trong Nguyệt Di không ngừng chảy ra, phát ra những thanh âm ám muội, bỗng cảm thấy chính mình gần biến thành một con cá chết, hô hấp ngày càng khó, ý thức cũng trở nên mơ hồ lên, nàng kêu to nói: "Thiên Khải, ta...không được"
Thiên Khải đỡ lấy eo Nguyệt Di, động thân một cái, như là muốn đem Nguyệt Di hoàn toàn xoa tiến thân thể của mình, mạnh bạo đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm mấy lần. Nguyệt Di cảm giác thân thể của mình đang ở bị hoàn toàn xỏ xuyên qua, trước ngực hai tiểu bạch thỏ một trên một dưới nảy lên không ngừng theo động tác của Thiên Khải, bỗng nhiên một đạo bạch quang thoáng hiện, nàng không nhịn được cắn vào vai Thiên Khải một cái, một cổ nhiệt lưu phun trào mà ra, Nguyệt Di rốt cuộc lại gần bờ.
Còn chưa chờ nàng phục hồi tinh thần lại, chân liền bị nhấc lên, Thiên Khải bỗng chốc cúi xuống để sát mặt mình vào nhụy hoa, Nguyệt Di có chút kinh hoảng, vội vàng đẩy hắn ra, che chỗ bí mật của mình lại nói: "Đừng...không phải ở nơi đó"
"Nguyệt Di, ta muốn thử."
Thiên Khải thấp giọng nài nỉ nàng, liếm liếm nhụy hoa, lập tức có nhiều chất lỏng hơn chảy ra, cúi đầu vừa mút vừa hút hết chất lỏng kia, thật ngọt ngào, là hương vị của bọn họ. Nguyệt Di phát ra vài tiếng rên rỉ, nước mắt cũng trực trào ra, Thiên Khải đôi mắt ửng đỏ, hầu kết giật giật, lại đem chính mình tiến vào bên trong nơi ấm áp cực hạn kia, trong cơ thể nàng vật kia càng thêm thô cứng, ở trong hoa huyệt ướt át liên tục chuyển động qua lại, tàn phá bên trong nàng, luôn nhắm vào chỗ sâu nhất bên trong Nguyệt Di mà động, Nguyệt Di rung động lợi hại hơn, thanh âm đều có chút thay đổi, "Thiên Khải, Thiên Khải, ta ra"
Thiên Khải yêu thương để đầu của Nguyệt Di đặt trên vai mình xoa xoa, ghé sát vào bên tai nàng bên nói một câu "Nguyệt Di, ta yêu nàng"
Nguyệt Di mơ mơ màng màng sắp ngủ lại nghe thấy lời này, cong cong khóe miệng, kéo lấy cánh tay Thiên Khải, đáp lại chàng, "Ta biết. Ta cũng yêu chàng" Ta yêu chàng, so với chàng còn sớm hơn, càng lâu hơn, trường tồn và bất diệt giống như thiên địa, giống như nhật nguyệt. Hôm sau, Nguyệt Di đưa cho Thiên Khải mấy viên đan dược, Thiên Khải không hiểu tại sao bản thân không có bệnh mà lại cần đan dược liền nhìn về phía nàng, trong mắt tràn ngập nghi hoặc. Nguyệt Di mất tự nhiên mà sờ sờ mũi, nhìn chung quanh nói :
"Đây là ta hướng dược thần thảo dùng để bồi bổ thân thể, mỗi ngày một viên, hôm qua chàng đã vất vả rồi, uống thêm để bồi bổ thân thể!".
Thiên Khải bỗng chốc cạn lời, trong lòng có chút cười khổ nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy đan dược cảm tạ nương tử không nhìn thấy núi thái sơn kia của mình "Đã là tâm ý của nương tử ta chuẩn bị, ta liền nhận lấy, nhất định phải hảo hảo cảm tạ dược thần một phen"
Trong lòng chàng nghĩ nhất định tối nay phải chứng minh thể lực của chính mình, bằng không tiểu nương tử của chàng luôn hoài nghi chàng không được cho lắm. Cuối cùng đêm đó, Nguyệt Di bị Thiên Khải lăn lộn tới lăn lộn lui thẳng đến lúc bình minh ló dạng mới bỏ qua cho nàng, đến khi nàng tỉnh lại đã hoàn toàn biến thành một con cá nửa chết nửa sống, mà Thiên Khải thần thanh khí sảng, áo mũ chỉnh tề mà ngồi ở phía trước cửa sổ, cảm thán: "Lại là một ngày đẹp trời!"
Một lúc sau, Nguyệt Di mới ngộ ra một đạo lý, việc trên giường ngàn vạn lần đừng nói trượng phu của mình không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#khảidi