Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói thật, tình cảnh này có phần hơi xấu hổ, vì hình tượng của tôi không được lịch sự lắm, rất lạnh hơn nữa trong lòng lại có một khát vọng vô cùng lớn đối với lũ cua. Mà cô gái kia vẻ mặt mang khí khái hào hùng đứng trước đầu thuyền, thoạt nhìn sẽ thấy cả cái thần thái uy vũ của nữ thổ dân da đỏ, cây gậy trúc trong tay nắm rất vững vàng. Vừa liếc mắt là nhận ra người con gái ấy tràn trề sức sống.

Đi ủng, tóc ngắn, mặc áo jacket gọn gàng, y phục không được sạch sẽ lắm, chắc là đồ cũ mặc khi làm việc. Đó là một cô gái sống bằng sức của bàn thân, chắc là thành viên trong trại nuôi cá sấu. Những người như vậy tôi thực sự không biết cách đối phó.

"Anh ở trên đảo của nhà tôi làm chi vậy?" Thuyền của cô gái chậm rãi tới trước mặt tôi, trợn mắt nhìn tôi: "Nước ở đây không an toàn đâu anh biết không?"

"Tôi—" Tôi bị nghẹn lời, làm sao để nói ra được chứ, nói tôi ở đây để làm bài thi sao? Lúng túng nhất là, tôi phải tự nghĩ cách để trải qua bài kiểm tra ở nơi này, nhưng mà trong lòng tôi rất muốn lên thuyền và nói với cô gái kia rằng: "Lão tử bị một tên biến thái hại.". Sau đó quay trở về Hàng Châu đánh một giấc ngon lành.

Cho dù không trở về được Hàng Châu, theo cô gái này lên bờ rồi tìm tạm một quán trọ nào qua đêm mua lấy ít trang bị ngày mai quay lại đây, Hắc Nhãn Kính cũng đâu thể phát giác ra.

Đáng tiếc là tôi không làm được những chuyện như vậy, vì Hắc Nhãn Kính nói rằng bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể rời khỏi đây, bản thân hắn sẽ không hy vọng tôi có thể trưởng thành được. Nếu như tôi có thể vượt qua cuộc thi bằng thủ đoạn mánh khóe, theo nguyên tắc và mục đích của bản thân cũng không cho phép.

Tôi còn muốn mình có thể trở lên mạnh mẽ nữa.

"Tôi đi dã ngoại". Tôi thản nhiên đáp, cố gắng để cho mình trông có vẻ bình thường một chút.

"Một mình anh sao? Thuyền của anh đâu rồi?". Thuyền của cô gái cập bờ, tôi thấy trong thuyền còn có một người phụ nữ trung niên ở khoang lái. Cô gái bước xuống, nhìn quanh bốn phía nông đảo. Trên mặt lộ ra một vẻ không thể tin nổi.

"Tôi là một kiện tướng bơi lội". Tôi lại đáp, "Thuyền là thứ vô dụng với tôi lâu rồi."

"A!" cô gái quan sát cái thân thể run lập cập của tôi, "Anh là bệnh nhân tâm thần trong truyền thuyết sao"

Nếu tôi thừa nhận thì cô có ngừng tra hỏi tôi không? Tôi thầm than, bảo mình bị tâm thần cũng tốt thôi. Đừng bắt tôi rời đảo là được.

Cô gái rung cây gậy trúc trong tay, từ trên thuyền móc ra từng cuộc gì đó vác lên lưng mình, nhìn qua thì giống như là một cuốn băng dính cỡ lớn. "Nơi này thường có cá sấu chạy tới, anh không đổi sang nơi khác dã ngoại được sao?"

"Tôi không sợ cá sấu.". Tôi nói. Thầm nhủ đã biết thế các người có thể vẫn ăn ngon được à? Nói bình tĩnh như vậy không sợ tôi trách cứ các người sao?

Cố gái trẻ thở dài, đi tới chỗ bờ có nhà Thomas và những người bạn, tôi thấy cô ấy không hề sợ hãi, cá sấu thấy thế, lập tức cùng đứng cả dậy, cô gái rung gậy trúc lên, vòng sắt giây lát đã chụp trọng mõm của con chủ tướng.

Chủ tướng đứng đầu lũ cá sấu bắt đầu giãy dụa , cố gắng há mồm ra, nhưng cô gái ngăn chặn bằng gậy trúc, ghì chặt lấy miệng nó.

Chủ tướng lập tức thoái lui vào trong nước, lại thấy cô gái ấy vừa giật một cái đằng sau gậy trúc, vòng sắt trong tích tắc liền xiết chặt lại, sau đó cô ấy tháo gậy trúc ra chỉ để lại mỗi vòng sắt, đem vòng sắt thít cố định lại. Không còn gậy trúc, lại lấy cuộn băng dính trên lưng mình xuống dán quanh mắt chủ tướng một vòng.

Chủ tướng lập tức nằm yên luôn. Cô gái xuống nhặt cây gậy trúc lên để kéo đầu chủ tướng, hướng đầu nó vào trong xuồng máy. Kéo một mạch vào trong lồng sắt trên thuyền. Tiếp theo cô gái nới lỏng thanh sắt, rồi từ từ rút gậy trúc ra.

"Ây chết". Tôi nói: "Cô nương cũng xúc mốt mấy con kia đi chứ?"

Cô gái trẻ nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười, đem gậy trúc ném cho tôi:

"Anh muốn dã ngoại, vậy hay là anh tự làm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro