Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nữ anh hùng". Tôi nhìn cây gậy trúc, nghĩ một lát mới nói: "Tôi không chuyên nghiệp mà."

"Bắt cá sấu thì có gì mà không chuyên nghiệp chứ?". Cô gái hình như là nghĩ tôi trước giờ nói điêu, nhíu mày bảo: "Nhanh đi, đừng để chúng nó chạy, nếu anh không bắt được anh phải rời khỏi đảo nhà chúng tôi đấy."

"Nếu như được lên thuyền, với tôi đây cũng không lấy gì làm ngại.". Cái này cũng không có cách nào khác cả, đây đúng là địa phận nhà người ta, tôi đâu thể ỳ ra không đi, để cô ấy lôi như cá sấu thì quả thực phiền toái.

Cô gái trẻ cười lạnh: "Anh nghĩ hay nhỉ, anh không phải tự xưng mình là kiện tướng bơi lội sao?"

Tôi nhìn biểu cảm của cô gái, chỉ biết là cơ bản cô ấy không tin tôi tự bơi tới- nói cũng vô ích, ai tin được mấy lời điêu xảo ấy- cô ấy chắc chắn đang đùa tôi.

Tôi cân nhắc nhìn cây gậy trúc một lát, một ý nghĩ vụt qua, người như mình không thể để cô ấy khinh thường, hơn nữa nhìn thao tác của cô ấy vừa rồi, quả thực cũng không khó. Liền nói với cô ấy: "Vậy cô đưa tôi cuộn băng dính của cô."

Cô gái liền vứt cho tôi, tôi đạp nước lên cạn, mặc quần con và y phục, bước tới chỗ bọn Thomas và những người bạn.

Những cái khác với mấy con này đều dễ, một con nhìn qua có thể cắn mất cái chân nhỏ của tôi, trước phải giải quyết nó, nếu có thể chấm dứt được, kỳ thực 28 ngày sau cũng là một sự giúp đỡ đối với tôi.

Khoan, hiện tại mới qua một ngày đêm mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực sự là muốn khảo nghiệm tài ứng biến của tôi. Hay đây cũng là một phần của bài thi.

Tôi chầm chậm tới gần con thủ hạ, chuyển tới mặt sườn nó, trải qua chuyện vừa rồi, nó vô cùng cảnh giác, đã tụt xuống bờ nước, nếu như tôi thất bại, rất có thể nó lập tức thoái lui vào trong nước, may mà kia cũng không phải cá sấu nhỏ, nó còn có phản xạ đánh lui người tấn công mình nữa.

Tôi chọn xong tư thế, làm như mình đang thả cần câu, một gậy vừa vung tới, vòng sắt đập vào mặt con thủ hạ, nhưng không chụp vào cả hàm dưới nó, trái lại chỉ thòng vào hàm trên, vòng sắt xiết vào trong miệng nó.

Con thủ hạ lập tức há to miệng, bắt đầu giãy dụa, tôi vừa kéo gậy trúc phía sau thanh sắt, một khắc liền khiến cho vòng sắt thắt chặt lại, thít lấy hơn nửa đầu con cá sấu.

Cô gái trẻ ở phía sau tôi cười ha ha, tôi dắt cây gậy trúc vào quanh con thủ hạ, lại bị nó giằng thoát được. Vòng sắt lập tức trùng xuống, con thủ hạ cấp tốc lẩn vào trong nước mất dạng.

"Này giờ anh làm sao đây?". Cô gái hỏi tôi. "Sao anh kém quá vậy, tới cả con cá sấu cũng bắt không được."

Tôi có chút chán nản, quay ra bắt con hắc bang còn lại, cá sấu nhỏ như này phải nói là bắt dễ hơn, chỉ một lát mà tôi đã chụp được miệng nó, như hờn dỗi mà vồ lấy nó quăng lên trên thuyền, không ngờ cá sấu nhỏ không chỉ có cái miệng là lợi hại, móng vuốt cũng sắc bén, quắp lấy tay tôi thành mấy vết máu sâu.

Tôi đem con thứ ba bắt được lên thuyền, liền quay lại nói với cô gái: "Cô về đi, mai trở lại đây, tôi nhất định sẽ đem con cá lớn kia xúc nốt lên cho cô."

Cô gái nhìn máu chảy trên tay tôi, dường như có chút hối hận, rõ ràng không lỡ bắt người không chuyên như tôi làm chuyện nguy hiểm như vậy, cô ấy chỉ suy nghĩ tới hậu quả một chút liền thấy rất không ổn.

Đương nhiên tôi cũng không thấy một cô gái nhỏ như vậy làm mấy chuyện thế này là việc tốt đẹp gì. Tuy rằng cô ấy có kỹ thuật tốt, nhưng có chết hay không thực tế và kỹ thuật vẫn là hai sự hoàn toàn khác nhau.

"Không sao đâu mà," Tôi vẫn dịu dàng trước sau như một: "Mai gặp lại."

Tôi lén giấu cây gậy trúc ở đằng sau, đây là mục đích thực sự của tôi, có thứ này tôi không cần tự mình xuống nước lạnh kia nữa.

Mặt trời đã gần lặn xuống, xa xa chỉ còn những vệt ánh nắng đỏ rực hắt lên, cô gái trẻ mặt cười cười khác với lúc trước, dường như cũng có chút thiện cảm với tôi. Cô ấy nghĩ ngợi gì đó, sau gật đầu, nhìn tôi nói: "Được, nhưng mà anh trả lại cây gậy trúc cho tôi đã."

( lòi mặt đạo tặc ra rồi :D )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro