Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gậy trúc? Gậy trúc nào?" trong lòng tôi thầm than, nhưng lập tức quyết định trợn mắt nói mò, lường trước là cô gái này sẽ không đối tốt với tôi như vậy.

"Chỉ có mỗi người không, còn muốn giấu gậy trúc tám trượng sao.". Cô gái trẻ nhìn tôi cười cười: "Mau đưa tôi, tôi về xưởng còn phải dùng tới nữa."

Tôi quyết tâm lắc đầu, Hắc Nhãn Kính từng nói, trong giây phút sinh tử thể diện không phải thứ quan trọng, mặc dù dùng chiêu lừa đảo gì để lấy cây gậy trúc này cũng là một điều xấu, nhưng tôi đã chống lại được cái mong muốn rời đảo, nghĩ tới chuyện này cũng không đáng để coi vào đâu. Thượng đế sẽ tha thứ cho tôi.

Cô gái trẻ có chút tức giận, tôi lui về thêm mấy bước, đi mãi lên trên gò đất, lại nói: "Em gái, chấp nhận hiện thực tương đối tốt, trời tối rồi, mau về nhà ăn cơm đi."

Cô gái liếc mắt, ra thuyền đẩy nó vào trong nước, sau đó mới nhảy lên, nhìn về phía tôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu liền lái thuyền rời đi.

Biểu cảm kia không phải là vẻ mặt chịu thua, tôi luôn cảm thấy cô ấy có ý định gì xấu, nhưng không sao, chí ít thì giờ tôi cũng đạt được mục đích.

Thấy thuyền đi xa rồi, tôi lập tức chạy tới bên hồ, thấy giày của mình đang trôi trên mặt nước. Tồi dùng gậy trúc vớt lấy giày, còn sợ thời gian quá lâu, cua dù có cắp vào cũng chạy hết, lúc kéo lên tôi nhận ra mình đã nghĩ quá rồi- cơ bản chưa từng có con gì cắp vào đó cả.

Mồi câu vẫn còn nguyên trên cầu cỏ, nhìn vậy thì cũng biết dường như nơi này không có cua.

Tôi đói bụng tới khó chịu, lại thả ở mấy chỗ khác nữa, cũng không có thu hoạch, trời hoàn toàn tối đen. Tôi tuyệt vọng trở lại ven bờ, đem quần áo ướt sũng đắp lên lò phơi, lại thêm cỏ khô vào trong bếp lửa.

Tôi từng có thời gian chịu đói, đây cũng không phải vấn đề gì lớn lao, đau khổ nếu như không thể giải quyết thì không thể coi đó là đau khổ, tôi biết nếu đêm nay mình ngủ được một giấc, sớm mai chắc sẽ tốt hơn nhiều.

Lúc quần áo hong khô, tôi đắp quanh người nằm cạnh bếp lửa, cuộn thành một đống, vì mệt mỏi, trong chớp mắt liền chìm vào mộng đẹp.

Ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai, tôi mơ mơ màng màng trong cơn nửa mê nửa tỉnh, cũng cảm giác được Hắc Nhãn Kính luôn ở bên tai tôi nói, ngày hôm nay phải tìm được cái ăn, ngày hôm nay phải tìm được cái ăn.

Mặt trời lên cao ánh lắng chói mắt chiếu vào mặt tôi, khiến tôi bị rang nắng mà tỉnh dậy, một chút huấn luyện này không đủ khiến người tôi đau nhức, nhưng chân tôi bị lạnh tới mức da dẻ nứt dài ra.

Bếp lò đã sớm tắt, tôi nghĩ phải đốt lên để sưởi, quay người lại, liền thấy bên cạnh mình, có một con cá sấu nằm chềnh ềnh ra đó.

Cá sấu với tôi nằm song song nhau, lại còn trưng vẻ mặt nịnh nọt nhìn tôi.

Tôi sợ tới nhảy dựng lên, nhảy được sáu bảy mét thì ngã úp xuống.

Nhìn kỹ, tôi phát hiện kia không phải là cá sấu thật, mà là cá sấu giả da.

Tôi xoay người nhìn xung quanh, cây gậy trúc đã không thấy, chỉ biết là đã xảy ra chuyện gì, bốn phía không có ai, thứ này chắc là trong lúc tôi ngủ cô gái kia đã lén tới đặt cạnh để trêu tôi.

"Đồ đàn bà thối.". Tôi thầm nói: "Nếu không phải lão tử còn phải thi cho tốt, lão tử nhất định xử lý cô rồi.". Đi tới chỗ cá sấu giả định xé ra, muốn dùng làm nhiên liệu đốt.

Không ngờ vừa xé thử thì ra vô cùng chắc chắn, xé thế nào cũng không được, đang nổi cáu, bỗng ngay trên gò đất lại rơi xuống một con chim.

Đó là một con chim chân dài, không biết là giống gì, cảm giác chắc là động vật quý hiếm.

Nhưng tôi nhìn nó thành ra một con chim chân dài quay, nó cũng hứng thú mà nhìn lại tôi, từ từ bước tới chỗ tôi.

Tôi nuốt nước miếng một cái, vẫn không nhúc nhích, thấy con chim lắc lư bước vài bước, đột nhiên đầu giương lên, từ trong cổ họng nhổ ra một con cá. Rơi xuống trước chân tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro