Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện bi thảm nhất đời người chính là phải ăn đồ chim nó nôn ra phải không? Không phải vậy, thảm nhất là chỉ được ăn cái nó nôn ra có một lần.

Tôi đối phó với con chim kia rất bình tĩnh, hy vọng là có thể được ăn một bữa chim quay tưng bừng, với bùn sông ở đây và tro đốt tôi tự tin mình có thể làm cho nó trở lên thơm ngon tròn vị. Nhưng lúc con chim kia nhổ cá ra, nó lập tức lao tới nuốt luôn con cá lại.

Cá vẫn chưa chết hẳn, còn nhảy nhảy lên vài cái, trong một khắc đó tôi luống cuống chân tay, phản xạ có điều kiện giống như là lúc con chim kia đớp con cá. Lập tức tung hết bùn đất lên con cá, chim chân dài thấy tôi như quái vật khổng lồ nhào tới, lập tức nhảy lên rồi dang cánh. Bay đi.

Tôi ngồi xuống, đầu óc vẫn cố hiểu mình đang làm gì, nhưng nhìn thấy con cá dính đầy bùn đất, trong đầu tôi lập tức trào lên hương vị món canh cá.

Tôi nhìn con chim đang bay kia, thấy nó bay rất thấp, hơn nữa còn không bình thường, chợt ý thức được, nó có phải là ăn quá nhiều rồi không, chắc bụng lúc bay không được nên rơi phịch xuống đảo nhổ thức ăn ra.

Thực là một con chim có kỹ năng siêu việt hơn nữa lại rất tốt bụng, nó đã đẹp trai lại có của*, nếu như tôi bắt được nó, có thể đổ trong bụng nó ra tới bốn năm con cá nữa. Vậy chắc chắn sẽ có tiệc cá để ăn rồi.

(Nguyên văn điểu trung cao suất phú, chính xác là đẹp trai và giàu có :D )

Tôi không có dao, nhưng cá sấu giả kia có hàm răng rất sắc bén, dùng răng nó rạch tạm một đường trên con cá, moi nội tạng nó ra, rồi rửa cho bớt bẩn ở hồ nước để chuẩn bị nướng than.

Không có gia vị nên cá rất tanh, cho dù giờ có đói quá thế thì tôi vẫn cảm thấy khó ăn, nuốt vào vô cùng miễn cưỡng, cũng chưa thấy no lắm, nhưng người đã ít nhiều ấm hơn.

Tôi đem nội tạng cá tới bên hồ, đào một hố nhỏ, đem nội tạng cá bỏ vào trong đó rồi dùng đá ngăn bên ngoài, sau thì chất thêm mấy khối đá vụn vây quanh làm như một cái đập nước nhỏ. Chỉ để chừa ra một lỗ hổng, cua có thể tiến vào từ đấy.

Tôi vẫn tin là ở đây khẳng định có cua, nhưng trước đây mồi thiếu sức hấp dẫn mà thôi.

Buổi trưa, chứng minh lòng kiên trì của tôi là chính xác, có một con chim tự nhiên rơi xuống thôi mà thay đổi toàn bộ cục diện, tôi chộp được sáu con cua to bé không bằng nhau. Lại đào thêm hố ở cạnh gò đất, đem bùn sấp sấp nước cho ướt, để con cua nuôi bên trong, nhưng cái đập câu cua bên kia tiếp tục có rất nhiều con bị dẫn tới. Tôi đào cái hố ấy rộng ra gấp ba lần, nước bên trong trữ được tới nửa cái quần, tổng cộng bắt được ba mươi mấy con, lúc ấy nội tạng cá mới bớt mùi tanh,

Bữa cơm trưa đã đầy đủ hơn, lúc hai giờ tôi nướng ba con cua, nhai ngấu nghiến xong, rốt cục thì cũng no bụng rồi.

Chiều tôi cũng làm như vậy, tôi thử dùng nội tạng của ba con cua để câu, nhưng vô ích, xem ra tôi lại phải bắt một con cá khác, nhưng giờ có nhiều chân cua làm nguyên liệu, lại có cả xương cá, tôi tin mình sẽ không quá khó khăn.

Tôi cuối cùng cũng xé con cá sấu giả ra, bên trong là bọt biển, tôi định đốt đi, nhưng nghĩ lại thì vẫn dùng nó để làm vật sưởi ấm, tôi ôm nó rồi ngủ say. Giấc ngủ trưa ấy tôi ngủ rất ngon, ánh mặt trời ấm áp, tôi ngủ tới bốn tiếng, trạng thái tinh thần khôi phục hơn nửa, lúc tỉnh lại đã thấy mặt trời lặn rồi. Trong lòng tôi rốt cục cũng đã hiểu ra ý tứ mà Hắc Nhãn Kính muốn nói.

Trong hoàn cảnh hiện tại, tôi rõ ràng có thể dùng tất cả thời gian nghỉ ngơi vào ban ngày. Hoạt động buổi tối, tối không có cá sấu nhưng cũng không thể nghỉ ngơi tốt đơợc, vậy không bằng ban ngày nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng sức để tôi chịu lạnh và ướt.

Đây là quyển sách đầu tiên tôi viết ra trên cái đảo này. Cũng chính là tất cả khả năng điều khiển trạng thái của bản thân.

Tôi quay đầu vươn người một cái, liền thấy đúng hẹn, con cá sấu đã leo lên bờ, chỉ còn lại mỗi mình nó, cảm giác đảng Thomas và những người bạn có vẻ hơi cô đơn. Tập quán sinh hoạt của loài này quả nhiên khó thay đổi.

Nha đầu kia không biết có tới nữa không, nhưng tôi đã nói được thì sẽ làm được, tôi bẻ tay, quyết định dùng tư duy của Hắc Nhãn Kính đi đối phó với con động vật bò sát này.

Tới đây là tác giả không viết nữa, chẳng biết là hết rồi hay là chưa, nhưng mà chúng tớ mới chỉ làm được tới đây thôi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro