Chap 197 : Lối thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản:

“Hạ Phi Uyển, cô hãy biến mất khỏi mắt tôi ngay lập tức!”

“Người đâu, hãy mau thu dọn đồ đạc của cô ta, bất kể thứ gì liên quan tới cô ta đều đem bỏ đi hết. Kể từ hôm nay, nếu ai còn dám nhắc tới cái tên Hạ Phi Uyển trong Tô gia một lần nào nữa thì đừng trách Tô Bình Nguyên ta vô tình.”

Đồng tử co giãn của Tô Bình Nguyên với khuôn mặt bừng bừng sát khí với bên tay phải anh đỏ thẫm những giọt máu tươi bởi những mảnh vụn thủy tinh từ cốc sữa nóng vỡ tan tành trên sàn nhà.

“Phu nhân, xin người đừng đi…chỉ là Tô Tổng tức giận quá mà thôi. Xin người, hãy suy nghĩ lại…Xin đừng rời bỏ Tô gia.”

Bàn tay run rẩy nổi rõ những gân xanh lớn tuổi của Vú Tần nắm chặt lấy bàn tay cô đầy xót xa.

“Vú Tần, vú không cần phải nói nữa. Cảm ơn Vú đã luôn quan tâm lo lắng cho con trong suốt thời gian vừa qua. Xin… Vú hãy luôn chăm sóc…cho anh ấy!”

Dòng lệ tuôn rơi xuống khuôn mặt diễm lệ của Hạ Phi Uyển khi ánh mắt cô khẽ ngước nhìn dung mạo người đàn ông cô yêu thương sau cùng.

“Bình Nguyên, nếu có kiếp sau…hy vọng rằng chúng ta sẽ không sống một cuộc sống giống như bây giờ nữa. Em đi đây…!”

----------

“Bình Nguyên, bất kể sau này nếu có chuyện gì xảy ra…anh sẽ không giờ rời xa em chứ?”

Ánh mắt long lanh trìu mến của Phi Uyển dựa vai người yêu thì thầm vô cùng ấm áp.

“Đương nhiên rồi. Chỉ có cái chết mới khiến anh phải rời xa em. Vì vậy, Hạ Phi Uyển, tuyệt đối anh cấm em không được…rời xa anh trước đâý!”

Bình Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng đặt lên môi người yêu một nụ hôn rồi ôm chặt lấy cô nhẹ nhàng.

Tình yêu hai người bắt đầu tưởng chừng dường như không gì có thể chia cắt bởi tình cảm rất sâu đậm khi anh yêu cô rất nhiều và ngược lại cô cũng dành cho anh vô vàn tình yêu thương.

Ngày kết hôn, cô dâu xinh đẹp lộng lẫy khoác trên mình là chiếc áo cười màu trắng tinh khiết kèm chiếc vượng miệng nhỏ xinh trên đầu khiến Hạ Phi Uyển như một nàng công chúa tỏa sáng rực rỡ.

Niềm vui, sự hoan hỷ và nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi Hạ Phi Uyển khi ở bên cạnh cô chính là người đàn ông cô yêu thương nhất trong cuộc đời. Bởi Anh là duy nhất.

Là người sẵn sàng bao bọc cô mỗi khi cô có chuyện buồn.

Là người luôn tạo ra những câu chuyện vui khiến cô luôn mỉm cười

Là người luôn nắm chặt lấy bàn tay cô mỗi khi ở bên cạnh nhau.

Là đôi vai vững chắc cô dựa mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi.

Là người yêu, là gia đình, là người thân, là tất cả những gì mà cô có.

----------

“Rầm…!!!”

Chiếc bàn làm việc của Bình Nguyên đổ rầm xuống sàn gỗ kêu lớn khiến cho Trợ lý Từ vô cùng hoảng hốt.

“Tô Tổng,…có lẽ chúng ta có sự nhầm lẫn nào đó. Tôi sẽ cho người kiểm chứng lại lần nữa. Tô Tổng xin ngài hãy bớt tức giận.”

“Kiểm chứng lại sao? Tất cả chứng cứ rành rành ra đây cậu giải thich là như thế nào? Ha ha…Ha ha…Hạ Chí Tôn, kẻ thù gây ra tội lỗi cho Tô gia trước đây chính là ông ta. Nhưng cuối cùng thì gia đình hắn ta cũng chết hết rồi.

Hạ Phi Uyển, Hạ Phi Uyển lại là đứa con gái duy nhất của ông ta. Tại sao người đó lại là em? Tại sao…Tại sao chứ? Ha ha…Ha ha…’

Nụ cười man rợ của Bình Nguyên lẫn trong niềm hạnh phúc tan vỡ khi trái tim anh như ai đó bóp nghẹn lại vô cùng đau đớn.

“Bình Nguyên, tại sao người anh lại bị ướt như vậy chứ? Lỡ anh bị cảm lạnh thì sao?”

Ánh mắt lo lắng của Phi Uyển vội vã cầm lấy chiếc khăn lau người cho chồng cô nhưng bàn tay rắn chắc của anh lại đẩy mạnh cô ra té ngã rất mạnh xuống sàn nhà đau đớn.

“Không cần!”

Khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc của Bình Nguyên nhìn Phi Uyển như một người hoàn toàn xa lạ.

“Ở công ty có chuyện nào xảy ra sao? Hay là… anh cảm thấy không được khỏe chỗ nào?”

Phi Uyển lập cập đứng dậy tiến lại gần Bình Nguyên lo lắng nhưng bàn chân cô bỗng khựng lại một chỗ không nói lên lời.

“Chúng ta ly hôn đi!”

Năm từ cất lên của Bình Nguyên cất lên lạnh lùng như mũi dao đâm thẳng vào trái tim của cô vậy.
Cô không nghe nhầm đấy chứ, nhưng…chính khuôn mặt anh, lời nói từ miệng anh nói lên khiến cô lảo đảo quỵ xuống nhìn anh như không tin rằng đó chính là sự thật cô đang nghe.

----------

“Chồng à, đây là…”

Cơ thể run rẩy của Phi Uyển dường như đứng không vững bởi trước mắt cô là tờ đơn ly hôn với chữ ký rõ ràng “Tô Bình Nguyên”  đồng ý trên đó.

“Bình Nguyên, em đã làm sai điều gì hay sao? Chẳng phải anh nói chúng ta…”

Sự tĩnh lặng trong thư phòng trở lạnh ngắt bao trùm bởi sự lạnh lùng trên khuôn mặt Bình Nguyên khiến Phi Uyển vô cùng sợ hãi. Bởi chưa bao giờ cô nhìn thấy anh như vậy.

Người nói yêu thương cô, người nói sẽ không bao giờ buông tay cô, người duy nhất ở bên cạnh cô…cuối cùng là người khiến trái tim cô tổn thương nhất lại là anh.

“Chỉ cần anh muốn, em đều sẵn lòng.”

Từng giọt nước mắt như những viên kim sa trắng rơi không ngừng xuống khuôn mặt xinh đẹp Phi Uyển khi cô lặng lẽ viết tên mình bên cạnh tên anh trên tờ giấy mà cô không bao giờ nghĩ tới.

Bóng dáng gày gò của Phi Uyển phía sau chầm chậm bước đi buồn bã khiến Bình Nguyên cảm thấy đau đớn vô cùng.

“Phi Uyển, Anh xin lỗi…!”

----------

“Chúc mừng cô đã có thai được bảy tuần. Và…thậm chí chúng còn là song thai nữa. Xin chúc mừng!”

Vị nữ Bác sĩ nhẹ nhàng mỉm cười đặt vào tay cô là tờ kết quả siêu âm song thai có chút ngạc nhiên bởi khi thấy cô bật khóc nức nở.

“Chồng à, anh có nghe thấy không? Chúng ta đã có con rồi. Chúng ta đã có con rồi.”

Bàn tay nhỏ nhắn của Phi Uyển khẽ đặt lên bụng cô nơi hai sinh linh nhỏ nhắn đang hình thành bên trong cơ thể cô khi chúng chính là kết quả tình yêu của cô và anh bấy lâu.

“Tô Tổng, liệu phu nhân bên ngoài 1 mình sẽ ổn hay không? Tôi sợ rằng…”

Trợ lý Từ bẽn lẽn ngước lên nhìn vào nét mặt lạnh lùng của Bình Nguyên lên tiếng sợ sệt. Bởi dẫu sao anh cũng là người hiểu tính cách và tình cảm của vị Tổng tài Tô Thị dành cho Phi Uyển như thế nào.

“Tội lỗi vẫn luôn là tội lỗi và đáng phải trả giá. Muốn hay không cô ấy cũng là người nhà Hạ gia, là kẻ thù không đội trời chung với Tô Bình Nguyên này!”

Hàm răng nghiến chặt của Bình Nguyên rít ra với ánh mắt đầy căm hận nhìn vào bầu trời trắng muốt bởi những bông tuyết đang rơi dày đặc bên ngoài.

Ở trên góc bàn làm việc, tờ đơn ly hôn với tên hai người vẫn đặt ngay ngắn không hề suy chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro