Đoản 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuồng hận
Chap 1
- Haha mẹ ơi, ra mà xem này, nó chịu ngồi xuống giống chó rồi này.
Giọng một cậu bé đắc ý vang lên trong khu vườn lớn, nhìn cách ăn mặc đã biết ngay là đại thiếu gia, lại còn khá khôi ngô, nhỏ tuổi nhưng đã có được sắc thái lạnh lùng của một ông chủ. Người phụ nữ được cậu gọi là mẹ từ trong lán ngắm hoa đi xuống, bà rất đẹp cho dù là đang mặc một bộ đồ hết sức bình thường. Bà âm trầm nhìn xuống đứa bé gái lấm lem nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất rồi quay sang cậu con trai:
- Con thử kêu nó sủa xem.
Cậu khoái chí đạp vào lưng cô :
- Nghe mẹ tao nói rồi chứ! Sủa lên!
Cô bé sợ hãi , nén tiếng nấc nhẹ :
- Gâu... Gâu...
Giọng cô chỉ trực khóc òa lên, uất ức, tủi thân vô cùng. Thấy vậy, thiếu gia nhỏ lại cầm sợi roi da quất vào lưng cô:
- Tao đâu có cho mày khóc! Sủa tiếp đi! Sủa đến khi nào tao cho phép mày ngừng! Nếu mày dám khóc thì đêm nay tao sẽ cho mày ngủ với Becky!
Câu nói này làm cô bé thực sự sợ hãi, lấm lét nhìn cậu rồi nín thinh, không dám thở mạnh. Người phụ nữ kia đắc ý nhìn cậu con trai của mình đang thực hiện những gì mình muốn. Rất hả hê. Mấy người làm đau xót nhìn cô bé tội nghiệp rồi lại nhìn bà chủ của mình. Những vết roi rớm máu in hằn trên lưng áo cô, có vệt in lên khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn của cô, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đớn.
- Bà chủ, xin bà, nó chỉ là một đứa trẻ.
Một người giúp việc lớn gan lên tiếng. Người đàn bà kia lia ánh mắt bén nhọn đến cô ta. " Bốp". Cái bạt tai dứt khoát rơi xuống khuôn mặt của ả. Bà đanh mặt lại:
- Mẹ nó vốn dĩ đã là hồ ly tinh. Ta đã hứa là sẽ dạy dỗ nó nên người thì phảu dạy thế nào cho nó sợ, dạy thế nào cho cái bản tính chó má của mẹ nó không ăn vào nó!. Đứa nào dám cầu tình cho nó thì quỳ xuống để ta dạy dỗ luôn một thể!
Cả đám người làm im re. Cũng đúng thôi, họ chỉ là người làm thuê sao sánh được người có chức, có quyền, có tiền tài trong tay.
...............................................................
- Tâm Nghi! Mày đâu rồi!
Một cô gái 16 tuổi gầy yếu, tóc buộc cao, chân tay bầm tím vội vã chạy lên từ bếp, quỳ xuống trước người đàn bà năm xưa. Bà ta vẫn đẹp và đôi mắt vẫn sắc lạnh chưa hề thay đổi.
- Dạ bà gọi con.
Cô cắn chặt môi, không dám ngẩng đầy lên. Trong lòng dâng lên sự sợ hãi tột độ. Mỗi lần bà gọi cô như vậy chắc chắn cô sẽ không được yên lành.
Dòng suy nghĩ chưa kịp tắt thì cốc trà nóng đã được bà thẳng tay ném trúng cánh tay cô:
- Tại sao tao gọi mà mày không thưa? Mày đủ lông đủ cánh rồi thì muốn cao chạy xa bay quyến rũ chồng người ta như mẹ mày sao? Hả?!
Cô chua xót đáp lại:
- Thưa bà con không dám.
Bà cười khẩy:
- Mẹ mày làm được thì tại sao mày lại không dám?
Cô nuốt nước mắt, nén cái sự đau đớn từ đáy lòng mà đáp:
- Thưa bà, người đó không phải mẹ của con. Con không có một người mẹ là hồ ly tinh chuyên đi giật chồng người khác.
Trả lời xong nước mắt cô cũng rơi xuống từng hạt thật lớn, mặn chát.
Người đàn bà có vẻ hả hê, ném cho cô một con dao nhỏ:
- Thể hiện thành ý của mày đi. Đừng để thứ máu dơ bẩn của mày nhỏ xuống thảm.
Cô nhận lấy con dao, vén tay áo lên, gồng mình cắt một vết sâu vào tay. Máu từ vết cắt đỏ thẫm trào ra nhanh chóng được cô giữ lại.
- Cút!
Cô lập tức đứng lên chạy thục mạng về dãy nhà kho. Đóng sập cửa lại, ngồi trên chiếc giường ọp ẹp cũ kĩ cẩn thận sơ cứu vết thương.
Cô là Tâm Nghi, là con của một người làm trong nhà. Từng được bà chủ rất yêu chiều, năm cô 8 tuổi, mọi thứ đã thay đổi nhanh chóng. Mẹ của cô trong một đêm dọn dẹp muộn đã va phải ông chủ đang trong cơn say, bị cưỡng bức.... Cô vẫn nhớ khuôn mặt đầm đìa nước mắt cùng bộ dạng thống khổ của mẹ đêm đó. Từ đó trở đi, mọi thứ đảo lộn. Cô trở thành trò tiêu khiển để trút giận của bà chủ và cậu chủ, liên tiếp bị những trận đòn vô cớ, bị lăng mạ, sỉ nhục suốt thời gian dài. Cô cũng không thể phản kháng, không thể chống lại, chỉ có thể im lặng mà nhẫn nhịn, chịu đựng.
Cậu chủ bắt cô bò, cô phải bò. Cậu chủ bảo cô sủa , cô phải ngoan ngoãn làm theo. Cậu chủ muốn cắt tóc của cô, cô phải ngồi im để cậu cắt đi mái tóc dài xinh đẹp....
Nước mắt nhỏ xuống vết thương tạo cho cô cảm giác đau đớn, cô nhìn ra cửa sổ, nhìn ra chỗ mẹ từng dạy cô học chữ mà lòng đau đến tái tê, tủi thân dồn nén, uất ức lâu ngày vỡ òa. Cô khóc thật to , khóc nhưng không có nước mắt, khóc nhưng là cười một cách ám ảnh. " Mẹ ơi, Tâm Nghi của mẹ nhớ mẹ lắm. Mẹ về với Tâm Nghi đi ...."
#tobe_continued
Chap này được 20sao 30cmt ra phần tiếp theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phiphi