Đoản nhảm 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wattpad:Anthao2910
Thể loại : Phi lí, ngược tâm, ngược thân, nhảm

#12
Cô thật sự hết cách. Cô không còn gì nữa.
"Vậy từ nay đường ai người nấy lo? "
"Tôi chờ câu này khá lâu rồi đấy! Hừ"

    Cô buông tay, buông bỏ tất cả. Đứa con này cô không cần nữa. Tốt với nó cũng như không thà kệ cho xong. Tại sao lúc trước cô lại không buông bỏ và vứt nó đi nhỉ? Cô thật ngu ngốc mà?

"Trước khi bỏ tôi sẽ nói hết sự thật? "
"Bà dám? "
"Tại sao tôi không? Tôi đi tù thay nó cô, bị chà đạp lòng tự trọng ,tự tôn của bản thân, bị giày vò, đánh đập? Tất cả, mọi thứ là do cô? Tất cả là do cô? "
"Bà.... "

Cô lần này thật sự bị đả kích quá lớn rồi? Cô muốn nó phải trả giá và phải biết lỗi lầm của mình. Cô hét lên trợn mắt nhìn nó. Nó túm chặt tóc cô đe dọa. Cô chẳng sợ, cô còn gì nữa. Con cô nó chết rồi. Tâm cô cũng chết theo nó rồi.
Cô muốn nói hết ra sự thật này từ rất lâu rồi. Sự nhẫn nhịn của cô cuối cùng cũng đã tới giới hạn cuối cùng.

*cạch- tiếng cửa bỗng cất lên.

Ân và cô quay lại thì thấy Lâm đang nhìn hai người họ giằng co nhau. Mặt Ân như bị gì mà nhợt nhạt lo sợ. Cô cười nhạt. Chế nhạo. Nó đẩy cô ra tới chỗ Lâm.
   Ánh mắt cô liếc khuôn mặt nhỏ bé kia đang nơm nớp sợ hãi, thật buồn cười.

"Ân.. Thật... Thật sự là chị.. Sao? Không.. "
    Lâm nghe vậy thật không tin nổi, Lâm đi tìm cô để hỏi xem thế nào thì nghe trọn câu chuyện. Người đã lo cho nó và nhận lỗi cho nó là cô. thì ra tất cả chỉ để lừa Lâm và hắn thôi sao? Nó quay xe bỏ đi.
  Thật sự khó tin mà, Lâm rơi nước mắt, giọt nước mặt rơi xuống vì người nó coi là bạn lại chính là kẻ hại nó mà không biết nhận lỗi.

"Lâm.. Em phải tin chị... Người đàn bà đó.. Nói dối.. "
"Đồ dối trá? Chị tránh xa tôi ra.. Tránh ra.. "
"Lâm.em phải tin chị.. "
"Khônggg... A.. "

      Ân nhìn Lâm lo sợ nếu Lâm nói cho hắn thì Ân sẽ chết mất. Hắn sẽ không tha thứ cho nó, Vì vậy Ân cần phải bịt miệng Lâm lại. Nhưng Lâm quyết không nghe. Người nó tin tưởng chính là người hại nó năm ấy? Bỗng Lâm nhớ ra khuôn mặt kẻ làm nó thành ra như vậy không phải cô.

    Nó cảm nhận ngay khi gặp cô và đoán không phải thì ra là nó đã đoán đúng.
Hai đứa nó giằng co nhau. Cô chẳng làm gì mà đứng đó nhìn hai đứa nó. Miệng cười hả hê.
Bỗng Lâm Trượt tay xe lăn xuống bậc thềm và người ngã ra, máu. Máu chẳng rất nhiều từ đầu Lâm.
Ân sợ hãi chạy lại chỗ nó thì kinh sợ

"Mẹ.. Mẹ.. "
"Ngậm miệng lại? Đừng có gọi tôi là mẹ? Thật ghê tởm? Cút ra"

Ân lại lần nữa chạy đến quỳ gối xuống cầu xin cô, cô lần này quyết không chịu tội và theo ý nó nữa. Cô đạp nó ra khỏi chân mình và đến chỗ Lâm đang nằm kia.

"Đừng lo, cô sẽ đưa con tới bệnh viện'
Cô mỉm cười nham hiểm rồi bế nó lên. Thật sự trò vui này cũng hay nhưng cô vẫn mềm lòng và đang cố gắng để giữ bản thân mình kiên cường lên.

" Người đâu? Ân tiểu thư đẩy ngã Lâm tiểu thư của chủ các người rồi'
         Cô trước khi bế Lâm đi còn quay lại nhìn nó rồi hét lên. Mọi người chạy ra thì hoảng hốt sợ hãi rồi đưa đi bệnh viện.

"Tại sao lại thành thế này? Nói"
"Là do người đó đó? Không phải tôi? "
      Hắn nghe được tin thì chạy thật nhanh tới mà không suy nghĩ tới việc ở công ty. Hắn bước vào nhìn thấy cô đang cầm tay Lâm mà nhắm mắt thiếp đi.
Em gái hắn nằm đó ngủ yên lặng.
Hắn bóp cổ cô rồi nhấc cô lên hỏi. Ánh mắt hung tàn, giọng ma quỷ cất lên. Cô nhìn hắn như vậy lòng chợt đau nhưng cũng đành chịu thôi. Cô nhún vai mình nói. Nói như vậy cũng đã đủ hiểu.
   Khuôn mặt xinh đẹp cô bị nhuốm máu mà vẫn chưa chịu lau đi, cô đang có ý gì? Để hắn nhìn thấy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam