Đoản nhảm 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wattpad:Anthao2910
Thể lọai: Phi lí, nhảm, ngược tâm, ngược thân
#11
Tại sao lại mất? " Cánh cửa phòng cô mở ra một cách mạnh bạo, cô đoán ra là ai rồi. Cô mặc thây đó nằm xuống. Tay đưa lên trán suy nghĩ. Cô tự cười với mình, thật buồn cười chết đi được mà? Cô đúng là ngu ngốc.

"..... "
"Nói"
Hắn hết kiên nhẫn khi nhìn cô như người mất hồn, lòng hắn bất chợt nhói lên khi cô như vậy?
Thấy cô như vậy lòng hắn thắt lại. Nhưng hắn đã muốn đứa con này cô lại làm mất nó.

"Không biết.. A, chính tôi đã giết nó. "

Hắn lần nữa lại vào đây. Vẻ mặt tức giận tột cùng, hắn bóp chặt cổ cô hỏi. Cô cười như không cười đáp lại hắn. Đúng là cô đã giết nó, đã gián tiếp giết nó. Đứa con chưa kịp chào đời kia.
Cô cười như điên như dại đập hết mọi thứ xung quanh mình, vớ được gì cô đều đập. Cô không may làm vỡ bình hoa mà mảnh vỡ bắn tung tóe, bắn lên mặt hắn tao thành một vết xước.
"A... Xin lỗi, tôi không cố ý? Không sao chứ? "
".... "
"Anh đừng chấp nhặt cái vết thương nhỏ nhoi này chứ? "
Cô ngồi dậy vươn tay lên mặt hắn, xoa nhẹ vết thương trên má. Giọng nói có chút khinh bỉ, vừa vuốt ve vừa nói. Hắn im lặng mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Lúc này cô đã như vậy rồi thì có nói gì hay đe dọa gì cũng vô dụng.
Hắn hất tay bỏ đi rồi suy nghĩ. Làm sao đứa bé có thể mất? Hắn cần phải điều tra?

1 tuần sau cô vẫn chưa chịu về

Hắn điên tiết kêu người lôi cô về. Thân thể cô đã đau rồi mà hắn còn không buông tha mà lại chiếm hữu cô. Cô buông tay mặc kệ. Cô lại lần nữa bị hắn nhốt trong phòng. Ngày ngày hắn cứ đến tối vào hành hạ cô, hành hạ thân thể cô. Hắn vô cùng mạnh bạo như muốn nuốt trọn cô. Cô mặc kệ...

"Bà còn sống sao! "
Sáng hôm ấy hắn đi làm lại không khóa cửa Ân bước vào nhìn coi khinh bỉ nói.

"Tại.. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? "
"Tại sao bà không chết đi. Hết lần này đến lần khác chứ? Bà sống dai như đỉa rồi đấy? "
"Tại sao? Ngay cả em của cô, cô cũng giết nó. Tôi đã làm gì có lỗi với cô tại sao? "
"Vì bà đã nuôi tôi? Bà đã cướp anh ấy của tôi? "
"Tôi muốn kéo cô ra ngoài mà cô lại dính chặt không buông.. "
Ân không ngại mà đáp cô. Cô thật sự quá chán với mệt mỏi rồi. Cô muốn nó sống tốt mà nó lại không biết hưởng..
Cô đúng là lấy oán báo ân, nuôi độc cô trong nhà. Đúng là ngu ngốc. Vậy? Nó đã không còn tình thì cô cũng không cần cái gọi là nghĩa nữa.

Wattpad:Anthao2910
Đoản nhảmv1, 2,3,4,5,6,7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam