Đoản nhảm 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wattpad:Anthao2910
Thể loại: Phi lí, ngược tâm, ngược thân, nhảm
#10

"Cô có thai? "
"Tôi.. Ân.. "
"Bà sao lại nhìn tôi? "
      Hắn không biết về nhà từ lúc nào mà đã ngồi ở phòng khách như chờ cô. Bên cạnh còn con cô nó đang ngồi đấy cùng hắn. Cô mấp máy miệng nhìn nó thì nó trợn mắt nhìn cô.
  Hắn giọng lạnh như băng nhìn từ trên ngực cô xuống dần dần dừng tại bụng cô liếc, ánh mắt sắc bén lạnh băng khiến cô sởn gai ốc.

"Đi phá ngay cho tôi"
"Không... Không được.. Nó là con anh mà... Cầu xin anh... Đừng mà.. Tôi sẽ làm bất cứ... "
"Lôi cô ta đi... "

    Hắn nhìn cô rồi giọng không nhanh không chậm nói. Hắn lạnh lùng mà bắt cô bỏ đi đứa con này. Cô lúc này không muốn, cô muốn bảo vệ đứa bé.. Cô muốn nó được sống.. Cô sống chết bò tới chân hắn rồi ôm chặt mà cầu xin.
Nước mắt cô chảy dài lăn trên má, hắn nhìn vậy có chút không đành lòng. Nhưng rõ ràng là uống thuốc rồi tại sao lại có? Trừ phi cô cố tình có để hắn buông tha cô? Không dễ.

Hắn đá cô ra xa, cô đau đớn ôm bụng mình mà nhìn hắn.
    Ánh mắt ấy của cô không còn sức sống nữa. Đôi mắt dần nhắm lại từ từ..

"Anh.. Anh tha cho chị ấy đi. Đứa bé cũng đâu có tôi. Với cả...... "

"... Được rồi, nghe theo em"
"Shit"

      Không biết Lâm từ đâu đi ra đã nghe được cuộc hội thoại và đến cạnh cô nâng cô dìu dậy nói hắn. Hắn ngừng một lúc rồi đồng ý. Giờ em gái hắn nói gì hắn cũng đồng ý. Em gái hắn là nhất, vì giờ nó cũng đã trở lên hoạt bát hơn nhiều rồi..
    Thôi thì để cô sinh đứa bé này ra rồi tính tiếp, hắn mệt mỏi suy nghĩ day day trán mình.

Cũng coi như một phần cô giúp nó trở nên hơn trước. Mà hắn cũng đã 28 tuổi rồi nên cũng phải có con cái thôi. Nhưng hắn bỗng giật mình, có con? Sẽ phải sống cùng vợ? Nhưng một kẻ thấp hèn đê tiện như cô liệu có xứng.?

"Hừ"
Hắn đưa Lâm lên phòng nhìn cô ánh mắt lạnh.

Từ hôm đó tới giờ cô được chăm sóc vô cùng tốt. Hắn không bắt cô làm việc nữa nhưng vẫn bắt cô phải chăm no cho Lâm. Cô cảm thấy thật hạnh phúc khi giữ được đứa bé..
   Hắn còn hỏi cô có khỏe không? Có mệt không? Nếu mệt hay muốn gì thì nói với hắn.
  Cô sợ, khi hắn đối với cô dịu dàng như vậy? Nó làm cô càng sợ hãi hơn? Thà hắn cứ lạnh lùng chà đạp cô còn hơn là dịu dàng như vậy?
  Đừng làm cô phải cảm động, phải rung động vì những cái quan tâm nhỏ bé này. Con tim cô bỗng đập nhanh hơn, cảm giác thật khó chịu...
  Nhưng cũng chỉ là vì đứa bé, cũng là vì Lâm cầu xin hắn. Cô đâu có phúc phận đó đâu. Cô tự biết bản thân mình như nào nên cô cũng không ham vọng mà trèo cao.

  Ân nhìn vậy mà hận không xé cô ra thành từng mảnh, hận không giết cái thai ngay trước mặt hắn.

"Ăn đi. Triết bảo tôi mang cho bà"
"Ừm, cảm ơn con"
"Cảm ơn tôi? Hơi vội rồi"

Cô lại không ngờ một lần nữa, mọi việc bất hạnh lại đến với cô. Khi cô ăn cơm mà hắn bảo Ân mang cho cô ,thì ăn xong. Tự dưng nửa đêm, bụng cô đau quằn quại, cái bụng đã được chừng 2 tháng ngấp nhô kia đau dữ dội rồi máu từ chân cô chảy dọc xuống. Cô ngất đi, ý thức đã mất nhưng lại không quên nụ cười của Ân trước khi cô ngất đi.

"Đồ con đàn bà ngu ngốc"
Cô bị nó lần nữa hãm hại. Cô thật sự đã tuyệt vọng rồi.
Cô khẽ kêu lên "Cứu.. Cứu.. Con.. "
"Cứu? Đừng mơ? "
   *Phịch
  Ân nghe vậy thàm cười mà dơ chân đá vào bụng cô khiến cô ngã lăn xuống giường, máu khắp người cô nhuộm chiếc váy ngủ màu trắng kia thành một màu đỏ tươi..

Cô. Lại lần nữa nằm vào phòng bệnh này. Thật đau khổ làm sao? Cô lại mất đi một thứ quan trọng rồi. Sao cô lại phải chịu đựng như vậy chứ? Sự chịu đựng của cô nó đã hết sức rồi.. Tại sao chứ? Ông trời đối xử với cô thật bất công mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam