Đoản nhảm 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wattpad:Anthao2910
Thể loại: Nhảm, phi lí, ngược tâm, ngược thân
#9

   "Triết, hức.. Hức.. Anh sao vậy..? "
     "Ngậm mồm lại.. "

     Hắn về nhà thấy Ân đang ngồi cùng em gái hắn nói chuyện thì hắn lôi Ân lên phòng, ép cô ta xuống giường xé toàn bộ quần áo Ân. Ân thầm mừng trong lòng nhưng vẫn giả bộ thuần khiết, trong trắng và ra vẻ này. Như vậy hắn mới càng hứng thú..

Bước đầu của Ân coi như đã thành công chỉ còn việc gạo nấu thành cơm..
  Ân đã chờ bao nhiêu năm rồi, nếu như hắn yêu quý nó thì nó sẽ trở thành bà chủ của nơi này. Mọi thứ tất cả là của nó.
   Những suy nghĩ vừa hiện lên thì.

***Uỳnh uỳnh- tiếng đập cửa chói tai vang vọng khắp căn phòng.
Em gái hắn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Nó nhìn thấy cô lại không tức giận, không đập phá và hành hạ. Nó thấy cô liền thấy tội cho cô không biết vì sao

"Tên khốn kia.. Bỏ nó ra.. "
Cô đập cửa phòng dữ dội kêu tên hắn. Cô lo hắn sẽ làm gì con bé mắt. Cô run sợ đập cửa liên hồi.

-Mụ già chết tiệt-
Hắn đứng dậy bước ra ngoài. Ân thầm rủa cô gần thành tiếng. Suýt chút nữa đã được rồi. Mối hận này nó nhất định phải trả..

"Vậy cô thay cô ta? "
"Được.. Được.. Tôi thay nó. Anh.. Không được.. "
"Nhiều lời"
Hắn mở cửa thì nhìn thấy cô mồ hôi nhễ nhại, quần áo có chút xộc xệch. Hắn kéo tay cô vào phòng rồi ép cô vào tường nói. Cô gật đầu đồng ý mà không suy nghĩ. Ân nhìn vậy mà điên tiết. Hai người họ làm luôn ở đây. Hắn không ngại hay quan tâm Ân ở đây mà chiếm hữu cô. Cô đau khổ rơi nước mắt cùng hắn hòa trộn. Cô biết con cô sẽ đau lòng. Nó sẽ hận cô nhưng chỉ có cách này nó mới từ bỏ hắn thôi...
Ân nghiến răng ken két rồi lấy chăn quấn vào người bước ra khỏi phòng. Cô lúc này thấy nó ra liền buông bỏ tay mình ra khỏi người hắn, cô mệt mỏi..

Sáng hôm Ân lại mang cho cô bát thuốc, cô biết đây là thuốc gì rồi, cô ngay lập tức uống luôn. Cô không muốn mang thai con của hắn. Ân nhìn cô uống rồi bỗng nhếch miệng cười thầm.

Cô được hắn cho ra khỏi phòng, nhưng cô làm việc như một người giúp việc và hầu hạ em gái hắn-Lâm. Lâm tuy biết cô là người hại nó nhưng nó lại không tức giận luôn giúp đỡ cô. Thật lạ đời mà? Ngay cả Ân cũng không biết Lâm suy nghĩ gì nữa, nó có thể giúp người hại nó như này. Cô chỉ cười gượng và chăm sóc Lâm thật tốt.
Cô không còn bị hắn hành hạ hay đánh đập nữa. Mà hắn cũng chẳng đến phòng cô nữa, cô nghĩ hắn đã chán cô rồi. Cô nghĩ tới chợt lòng có chút nhói. Là cảm giác gì? Cảm giác tả đó. Nhưng rồi coi không suy nghĩ nữa.

Cứ thế 1 tháng rồi 2 tháng trôi qua.
Cô đã ở đây được 3 tháng rồi.

Cô cảm thấy thân thể thật khó chịu, buồn ngủ rồi buồn nôn, hay buồn ngủ. Cô mải mê suy nghĩ mà mãi không ra thì cô bất chợt lo sợ. Cô sợ mình đã có thai rồi. Phải làm sao đây.

Cô tìm cớ ra ngoài rồi vào viện. Thì mọi việc như cô nghĩ, tại sao? Rõ ràng cô uống thuốc mà? Tại sao lại có.

Cô gọi Ân lại và nói. Nó chỉ mỉm cười
"Tôi sẽ giúp bà phá nó"
"Thật... Thật sao.. " Cô lại không ngờ nó dễ dàng giúp cô phá thai như vậy?
"Ừm"
Nó nói vậy rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng 1 tuần rồi 2 tuần cô không thấy động tĩnh gì, cô không có tiền để phá. Số tiền cô tích góp vẫn chưa đủ. Cô đành đến bệnh viện và khám lại xem có nhầm lẫn không?
Cô lúc này có thể nghe nhịp đập trong đó dù nó chưa thành hình. Cô bỗng cảm giác như có một việc gì đó. Tiếng đó nghe thật thiêng liêng. Cô suy nghĩ kĩ lại. Cô quyết định sẽ giấu kín và tìm cách bảo vệ nó.. Nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam