Với anh, em là gì...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ê Trường!
- Nó đi chưa?
- Rồi, nhanh lên!
- Đợi tí!

Công túa xì xào to nhỏ với ông đội trưởng mắt híp trong khi vẫn đứng trước cửa phòng. Rồi hai người lén lút chuồn ra ngoài.
- Mày chắc là nó đi chưa?!
- Tao cùng phòng nó lại còn không chắc?!
- Lộ chuyện thì coi như chấm hết!

Trường thường ngày lạnh lùng bao nhiêu, giờ lại sốt sắng như đang lo lắng chuyện gì. Cả hai nhanh chóng chuồn ra khỏi học viện, và gặp người đứng đó chờ sẵn.
- Đi nhanh!

Cả ba cứ thế chạy như bị ai đuổi, trông chẳng khác gì phim hành động. Đến nơi đã hẹn, Trường liền bỏ những thứ cần thiết lên bàn, rồi căng cái mắt híp của mình ra, vẻ mặt nghiêm trọng lắm...
- Tôi đã có hẹn trước...
- Vâng, mời anh ghi lại vào giấy này.

Cầm bút trên tay, Trường hí ha hí hoáy viết. Xong xuôi, anh buông bút, nhoẻn miệng cười:
- Tuyệt! Nhớ đừng để lộ cho ai biết!
- Vâng!

Nói rồi, anh lại cùng hai người kia rời đi trong sự hối hả, vội vã.
- Ủa mà sao mày còn đeo kính râm nữa hả Thanh?!
- Ra ngoài sợ gái bám...!
- Lạy mày!

Cả hai ông còn lại đồng thanh. Thanh chỉ biết gãi đầu cười trừ. Nhưng cũng đúng, có người ngoài biết thì hỏng hết!

Chạy ngay đi về học viện, cả ba ra dấu cho nhau rồi ai nấy về phòng nghỉ như không có chuyện gì xảy ra...
- Phượng? Đi đâu về thế?

Toàn ngồi trên giường, thấy Phượng bước vào, ngạc nhiên hỏi.
- Đi chơi gái!
- Kinh gớm ha... Mà biết gì không?
- Biết gì?
- ... À thôi, không có gì...
- Thế ngủ đi, lắm chuyện...!

Gắt gỏng xong, Phượng nằm lên giường, trùm chăn kín mít, để lại Toàn ngơ cứ nghiêng nghiêng đầu không hiểu, rồi chợt thấy tủi thân, thu chân lại về lòng mình, lấy hai tay vòng qua ôm hai đầu gối lại. Gục mặt xuống, Toàn lại thấy cô đơn. Nhưng ngày mai còn phải tập nữa! Bé ngốc nghĩ vậy, tắt đèn rồi nằm xuống, cố nhắm mắt để ngủ cho quên đi nỗi buồn.

Còn ở phòng bên cạnh, Trường đang để tay lên trán mà suy nghĩ. Liệu kế hoạch ngày mai có thành công hay không? Công sức của anh cùng Thanh, Phượng có bị đánh đổ như lâu đài cát sau đợt sóng biển vô tình? Anh đã cố hết sức rồi... Rủ cả hai đứa kia, vì anh không tin tưởng chính bản thân mình. Không phải chỉ là sợ thất bại, mà còn sợ điều khác nữa...

--------------------------------------

- Dậy! DẬY HẾT NGAY!!

Lạ gớm! Lần này Phượng không nướng, mà lại réo đến ong thủ chói tai. Chống hai tay vào hai bên sườn, đỏng đảnh đi đi lại lại, Phượng cứ luôn mồm réo cả lũ dậy. Chán chê, công túa lại đi vào phòng mình, đạp đạp cái cục trắng trắng tròn tròn trên giường ai đó.
- Dậy đê! Mày còn định nướng đến bao giờ?!
- Đợi xíu...
- Dậy đi!

Ủa? Giọng này không phải của Phượng? Toàn mở chăn, nhòm ra ngoài...

Anh Trường...?

- Mệt thế nhờ... Dậy rồi đây...

Ngồi dậy một cách uể oải, Toàn lấy tay gãi gãi đầu, vươn vai ngáp dài một cái. Phượng lại đỏng đảnh đi ra để sang ới tên nô tì.
Trường đứng tựa cửa, mỉm cười rồi đi tới chỗ Toàn. Đặt bàn tay ấm áp của mình lên tóc bé ngốc, anh khẽ xoa đầu người mình yêu:
- Đừng nũng nịu nữa... Dậy còn tập nữa...

Toàn lấy tay đặt lên tay Trường, mặt vẫn phụng phịu ngái ngủ. Vì vậy mà...

"Chụt!"

- Ngoan...

Đang tận hưởng những giây phút hường phấn bên người mình yêu, Trường bỗng sững người lại khi chợt nhớ ra chuyện gì. Anh vô tình buông tay, để lại bé ngốc bơ vơ trong phòng, ngây ngất vì nụ hôn bất ngờ kia. Trường lại chạy đi hối hả...
Toàn đặt tay lên đôi môi mình, má chợt ửng hồng rồi bốc khói nghi ngút trên đỉnh đầu.

Sao anh cứ làm người ta bối rối thế hả Lương Xuân Trường?! Rồi anh lại chuồn đi nhanh như cơn gió thế hả?!

Còn em, anh tính sao...?
Với anh, em là gì...?

Đi thất thiểu vào nhà tắm, Toàn cứ nghĩ đến cái ông mắt híp kia. Làm gì mà hôn người ta xong chạy như ma đuổi...

- Hắt xì!
- Nó dậy chưa?
- Rồi đấy! Đưa tao cái điện thoại!

Cầm cái điện thoại từ tay Phượng, Trường mở lên rồi bấm gọi ai đó.
- Alo?
- Chuyện tôi đã hẹn...
- Vâng, chúng tôi sắp tới rồi!
- Nhanh giúp tôi, tôi không muốn trễ hẹn...!
- Vâng!

Tắt máy, Trường vẫn thể hiện sự lo lắng, bất an. Thế này có ổn không...?
- Có kịp được không thế...?
- Tao cũng không biết... Aish...!
Vò đầu một cách đầy khó chịu, Trường lại đi ra ngoài. Thanh và Phượng đứng đó nhìn mà cũng thấy sốt sắng lây...

-------------------------------------

- Hôm nay tập vậy là đủ rồi! Tất cả giải tán!

Sau một thời gian tập luyện, Toàn lau mồ hôi, ngồi phịch xuống đất. Lấy chai nước bù khoáng, bé ngốc uống một hơi thật dài. Quả là khắc nghiệt...

Toàn bỗng thấy cô đơn. Ba người kia tập xong lại đi đâu mất, để lại bé ngốc ngẩn ngơ ngồi một mình.
- Chán ghê á...

Còn về phần ba người kia, họ đang đứng ở cổng học viện, cùng một người lạ mặt nữa. Người kia đưa cho Trường một chiếc túi khá to, bên trong đựng thứ gì đó mà chỉ mấy người đó biết. Trường cầm lấy rồi đưa tiền cho người kia.
- Đây, tiền trao cháo múc... Vậy là xong rồi nhé!
- Okay, tôi đi đây!

Nói rồi, người kia phóng xe đi nhanh như chớp. Cầm chiếc túi bí ẩn trong tay, Trường cười gian, trong khi hai người kia đứng gật gù đắc ý...

Ngồi trên sân hoài cũng chán, Toàn đứng dậy đi về phòng. Thực sự là buồn mà... Người mình yêu giờ còn chẳng thấy đâu...

"Lương Xuân Trường, anh đang ở đâu vậy?... Đừng bỏ em..."

Mắt bé ngốc cứ long lanh rồi dần ngấn lệ. Toàn lấy tay gạt đi nước mắt, cố tỏ ra là mình ổn. Nhìn màn hình điện thoại, Toàn chỉ biết thở dài...

Màn hình khoá là ảnh của Trường, vậy mà Trường ở đâu, Toàn cũng không biết...

"Ngày 12 tháng 4..."
" Tại sao chứ...?"

- Happy Birthday to You! Happy Birthday to You!

Giọng Trường đây mà?! Anh đang ở đâu vậy hả...?

- Thế được chưa nhở...? Ủa? Thanh?! Mày chưa gọi nó hả?!
- Thì nó đã ra đâu mà gọi?
- Chán mày ghê, mất công hát...

Trường ở đâu đó đang xị mặt xuống. Còn Toàn thì cứ liếc ngang liếc dọc, ngó trái rồi qua phải mà tìm Trường. Bỗng bà tiên...- à nhầm, công túa xuất hiện:
- Muốn tìm nó không?

Toàn không nói gì mà chỉ gật gật. Công túa - mặc mỗi cái quần đùi trắng - nghe vậy, thản nhiên chỉ ra đằng không xa phía trước, rồi cứ thế đi. Trông hành động khó hiểu của ông cùng phòng, Toàn ngơ ngơ mà đi theo.

- Trường ơi! Nhanh!
- Ơ?! Ờ ờ... E hèm!

Trường nghe tín hiệu của Thanh, hắng giọng vài cái, rồi...
- HAPPY BIRTHDAY TO YOU! HAPPY BIRTHDAY TO YOU!

Đúng như tín hiệu, bé ngốc nào đó dần xuất hiện với khuôn mặt rạng rỡ, không che giấu nổi hạnh phúc. Miệng Toàn cười toe toét, tay cứ vỗ vỗ, còn đầu thì tràn ngập những suy nghĩ.

Anh ấy thực sự đã làm như vậy...!

Anh ấy nghêu ngao hát bằng cái giọng ồm ồm, à đâu...?

Trường hát bằng cả con tim và lí trí. Giọng hát ấm áp, ngọt ngào dẫn người anh yêu đến với anh sau quãng thời gian xa cách.

Tay anh đang bưng chiếc bánh sinh nhật dành tặng cho bé ngốc duy nhất mà anh yêu. Và bé ấy đang tiến tới chỗ anh, khuôn mặt đáng yêu khiến tim anh lệch nhịp...

Tất cả con dân lao vào chứng kiến hai bạn trẻ phút giây ngại ngùng bên nhau, miệng không khỏi toe toét cười.
- Thế này cũng không tồi... Mà này, mày không còn gì để mặc hả Thanh?! Rồi mày mặc cái quần sịp như thế hả?!
- Mặc thế này cho nó mát! Sao, anh Phượng muốn nhìn không...?
- Nhìn cái gì?! Đồ Thanh Hộ...
- Dạo này da trắng quá nhờ...? Cho em sờ tí! Uầy, còn mịn...
- Đánh chết giờ...!

Toàn vẫn đang lâng lâng xúc cảm đến luống cuống tay chân. Bé ngốc định thổi nến thì...
- Uớc đi rồi thổi, em thật là...
- À... Ừm... Haha... Em ước cái bánh nó không úp vào mặt mình...

Nói rồi, Toàn lại cười rồi thổi nến. Nhìn cách bé ngốc phồng má mà thổi, Trường thực sự là muốn ném cái bánh đi mà lao vào Toàn luôn! Thổi xong, Toàn vỗ tay rồi cứ đi lòng vòng vì ngại. Còn Trường thì lủi vào trong cất bánh. Thanh thấy vậy, cười:
- Mày thôi, ngồi xuống đê! Ghế đây này, lượn như ong...
- Nhưng tao thích... Agyuuu...

Mặt bé ngốc lại đỏ bừng lên, môi cứ tủm tim cười. Thanh phải kéo mãi mới chịu ngồi xuống. Đang cười cười mơ mộng thì Toàn chợt nhớ ra gì đó...
- Ê này!
- Hả? Sao?
- Ơ? Thế quà đâu...?

Nhìn cái mặt ngơ ngác của ông bạn, Thanh chỉ muốn đấm. Nhưng nô tì vẫn nhẹ nhàng mà chỉ lên bầu trời xanh thẳm xa xăm mà nói:
- Quà đấy... Quà của mày kia kìa...
- Thấy gì đâu...?
- Thì mày cứ nhìn đi... Rồi nhìn cái này này!!

Thanh vừa dứt lời thì khuôn mặt cute phô mai que của Toàn đã nhận trọn cả cái bánh sinh nhật. Trường, Thanh, Phượng cười như chưa bao giờ được cười, cười muốn phòi thận. Bé ngốc cứ ngơ ngác, rồi cười mà trách mình ngu, à không, ngốc nghếch. Nhưng Toàn không buồn, cũng không giận ai hết. Bé ngốc thản nhiên lấy máy điện thoại ra, rồi ới tất cả vào chụp hình chung với mình. Xong rồi, Toàn mới lững thững đi rửa mặt. Trường trông thấy vậy liền đi theo...

- Uầy... Thế này rửa khá tốn nước đây...
- Vậy có cần anh giúp không...?

Toàn giật mình nhìn gương rồi quay lại, mắt mở to tròn đầy ngạc nhiên...

- Anh Trường...?! Ơ?...

Không để Toàn nói thêm gì, Trường kéo tay Toàn, đẩy vào cánh cửa nhà vệ sinh, tiện tay chốt cửa lại, rồi dồn Toàn lại, chống tay lên cửa. Lấy tay khẽ nâng cằm Toàn lên, Trường cười mỉm:
- Em biết không Toàn...? Anh vẫn chưa biết mùi vị chiếc bánh ra sao dù anh đích thân đặt nó và mang nó tới cho em...

Toàn chợt nhớ đến những lúc Trường gần như không xuất hiện. Ra là anh đã chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị cho sinh nhật bé ngốc của anh.

- Lâu rồi nhỉ, anh đã nhịn ăn em lâu rồi... Giờ có thêm chút hương vị của bánh kem, chắc lần này hai ta sẽ chẳng quên được, nhỉ...?

Dứt lời, Trường hôn má Toàn, liếm những vết bánh kem trên khuôn mặt bé ngốc. Toàn chỉ biết nhắm mắt, lặng im để tên đội trưởng kia lộng hành...

- Ngoan lắm... Em muốn thử chút không...?

Chẳng để người mình yêu kịp đáp lại, anh đã hôn lên môi Toàn, rồi đưa lưỡi vào trong khoang miệng. Bé ngốc run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng lên, khẽ rên lên...
- Ngon lắm, anh Trường...
- Anh rất vui khi nghe em nói vậy, Toàn của anh... À! Hôm nay cũng là sinh nhật Hải con nhờ... Lát phải chúc nó...

Toàn nghe vậy, tiu nghỉu cúi đầu.
- Ưm...
- Em sao vậy...?
- Em... Em muốn hỏi anh lâu lắm rồi... Nhưng em chưa dám...
- Can đảm lên và nói anh nghe nào...
- ... Với anh, em là gì...?
- ... Hả...?
- Em biết mà... Hôm nay cũng là sinh nhật của Hải nên em càng muốn hỏi... Trong đội tuyển, anh lúc nào cũng quan tâm Hải, giờ bên em, anh cũng nhắc đến Hải...! Anh có hiểu em nghĩ gì không anh...?!
- Toàn...
- Anh có biết em đau lắm không?! Em chỉ muốn anh... Tại sao thế hả anh, hả Lương Xuân Trường?!
- Toàn...!

Nước mắt Toàn rơi lã chã. Đáng ra hôm nay sẽ là ngày vui vẻ của Toàn, là ngày bé ngốc được cười hạnh phúc. Vậy mà giờ lại ra nông nỗi này... Trường nghĩ lại câu nói vô tình của mình mà thấy nhục nhã... Anh chẳng biết làm gì nữa...

Bỗng anh cảm nhận được hơi ấm nơi lồng ngực mình. Toàn đang ôm chầm lấy anh, áp mặt vào lồng ngực của anh. Chiếc áo đồng phục của Trường có vài vết nước...
- Anh Trường... Em tin trái tim anh, em tin nhịp đập này của anh, tất cả là dành cho em, anh nhỉ...?

Anh sai rồi, anh sai rồi, Toàn của anh! Ôm chặt bé ngốc trong lòng, Trường khẳng định chắc nịch:

- Với anh, em là Nguyễn Văn Toàn, em là tất cả của anh...! Em là ánh sáng cho cuộc đời tăm tối của anh, em là bản nhạc du dương xoa dịu tâm hồn anh...! Em là người duy nhất anh muốn giữ lại cho riêng mình...! Em là của anh...!

Toàn nghe vậy, nụ cười dần hiện lên cùng những giọt nước mắt hạnh phúc. Hiếm lắm mới được nghe những câu nói này...

Xin được ở mãi bên người
Xin được mãi giam cầm người trong vòng tay
Xin được mãi yêu người...


































































- HAI THẰNG KIA!! CÓ ĐỂ TAO ĐI VỆ SINH KHÔNG HẢ?!!
- Thôi mà, thôi...

Lại một chap nữa vào đêm muộn, truyện đêm khuya =))))
Baiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro