#2 Lão À, Em Yêu Lão!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão và em gặp nhau như thế nào em vẫn còn nhớ rất rõ. Ngày ấy Sài Gòn nắng to, em vừa chạy con SH ra chưa tới đầu ngõ thì lão chạy Sirius phóng qua.

Em hoảng quá phanh lại, cuối cùng vẫn đụng gã. Em lúc ấy mới hai mươi hai tuổi, định mở miệng mắng lão mấy câu thì bị lão giành trước:

- Xin lỗi. Nhưng bây giờ gấp quá, cô cho tôi xin số điện thoại để tôi bồi thường sau.

Thấy lão gấp em cũng thương thương. Thấy mình với xe chưa sao cũng nguôi nguôi, mà rồi vẫn đọc số cho lão:

- 0984XXXXXX. Đấy, anh call qua đây, lỡ anh không gọi tôi còn biết đường.

Lão liền gọi qua. Em gật gù mấy cái rồi để lão đi. Mấy bữa sau đang ở nhà ôm ti vi, bỗng con dế yêu nó reo. Thấy chữ "Phóng nhanh vượt ẩu" hiển thị, em giật mình. Không ngờ lão giữ lời thật.

- Alo.

- Là tôi. Hôm nay cô rảnh không? Gặp nhau ở Blue Coffe lúc 5h chiều được chứ?

- OK.

Rồi em cúp máy cái rụp. Bây giờ là 3h chiều. Em theo giờ hẹn gặp lão, lúc này mới nhìn kĩ được khuôn mặt. Trông lão cũng đẹp trai ra phết.

Tự nhiên thấy tim mình đập nhanh hẳn. Em gọi một ly soda, lão nói mấy ngày qua bận việc quá nên không gặp em được, cho lão xin lỗi. Em cũng chỉ cười, nói không có gì.

- Mà em tên gì? - Lão hỏi.

- Em tên Quỳnh. Còn anh?

- An tên Tùng. Nếu có gì chúng ta gặp nhau sau nhé. Bây giờ anh lại phải chạy rồi.

Thề là khi ấy em muốn chửi tục lắm. Mà đang hình tượng thục nữ nên chỉ cười nói không sao. Có đời nào mà con trai lại cáo trước không chứ?

Đáo để phát sợ.

Được cái tính tiền nước rồi, em chẳng tốn một xu.

Sau dạo đấy khoảng chừng ba, bốn tháng, bọn em yêu nhau. Lúc đấy mới biết lão đã hai bảy tuổi, mới trải qua một mối tình thôi.

Vậy là lão hơn em những năm tuổi. Hèn gì chững chạc phết.

Yêu nhau rồi mới dám đem cái chuyện hôm gặp ở cà phê ra hỏi. Lão bảo lão là dân IT. Chiều đó công ty gọi khẩn cấp nên mới đụng trúng em.

Chiều hẹn em ở cà phê lão về trước là vì có anh bên trường Bách Khoa nhờ dạy giùm ảnh một giờ.

Ôi, lão giỏi quá mọi người ạ.

Tự nhiên thấy cái con học bên Ngôn ngữ anh cà lơ phất phơ như em dở đời thật.

Hôm đó lão chở em qua quận 7 chơi, em ngồi đằng sau nói với lão:

- Anh, em đi xăm chữ "Let it be" ở cổ tay nhé?

- Xăm làm gì. Để vậy đẹp rồi.

Eo, năm thuở mười thì mới nghe được câu khen, mát lòng mát dạ. Lão thường ngày khô khan lắm, dân IT mà. Nay nói được câu ngọt chết người. Em cười tủm tỉm, cố nài nỉ:

- Người ta xăm lưng, xăm ngực, xăm bụng thì khác. Em xăm ở cổ tay thôi, cũng không có gì to tát đâu.

- Anh nói thôi. Người ta xăm kệ người ta. Mình khác.

Nghe lão nói vậy tự nhiên thấy tủi thân ghê gớm. Suy nghĩ của em còn con nít lắm, cứ nghĩ lão gia trưởng, lão hết yêu em rồi.

Thế là em ngồi đằng sau léo nhéo đòi về. Ngày hôm sau, để chọc tức lão, em đi xăm củ cà rốt ở cổ tay. Sau đó ghé tiệm mua một cái vòng che nó đi.

Mấy ngày đầu lão không phát hiện ra, tự nhiên đến ngày thứ năm lão qua trường đón em, em thấy trên tay lão là con thỏ Snowball trong bộ phim "Đẳng cấp thú cưng" thì cười điên dại. Lão trừng em:

- Cười gì? Lên xe về ngay.

Em nhận mũ bảo hiểm rồi leo lên xe. Lão chạy bon bon, không thèm hỏi em câu gì. Em xuống nước hỏi lão:

- Ai bảo anh đi xăm con thỏ nhìn thấy ngố vậy?

- Cô xăm cà rốt thì tôi đây xăm thỏ. Thỏ không ăn cà rốt thì ăn gì?

Mẹ ơi! Nghe xong câu đó em cười không nhặt mồm. Mà đến khi hiểu ra thì không cười được nữa, ngượng chín mặt. Thế là hôm sau lục đục đi xóa, lão cũng đi theo.

Thề là không dám chọc giận lão nữa. Nói ra câu nào nghe câu đó thâm thúy không chịu được. Ai bảo người ta hơn mình tận năm tuổi làm chi.

Tới hôm sinh nhật lão, muốn cho lão bất ngờ nên em chạy qua công ty chờ lão về, rồi cùng tổ chức sinh nhật.

Ai ngờ tới nơi thì thấy lão đứng với bà chị nào ý, cực kỳ nóng bỏng. Vòng nào ra vòng nấy, lại còn mặc váy công sở. Thấy em, lão vẫy tay gọi em lại. Chị ấy nhìn em rồi hỏi:

- Ai vậy anh?

- Bạn gái. Quỳnh, đây là Trang, bạn học cũ của anh.

- Em chào chị.

Em thấy mặt bả xám lại, nói thêm mấy câu rồi xin kiếu. Em nghi ngờ lắm, không lẽ định nhổ bông cướp chậu?

Lão lấy xe, nói em lên lão chở đi. Đến đoạn đường ít xe, lão nắm tay em, thủ thỉ:

- Đó là tình cũ của anh. Em đừng hiểu lầm.

Em cũng không ngờ là lão lại nói chuyện này với em. Em ôm lão, nói là em không để ý đâu.

Bọn em yêu nhau được hơn hai năm, cũng có ý định cưới. Lão nói chờ qua tết này lão hoàn thành xong trang web cho người ta, lão sẽ ra mắt gia đình.

Trước sinh nhật em một tuần, em có hẹn với đám bạn đi ăn vặt bên quận 10. Bọn bạn em hỏi:

- Này, lão nhà mày có đòi hỏi không?

- Đòi hỏi gì cơ? - Em vừa ăn miếng disum vừa hỏi.

- Thì chuyện đó đó. - Bọn bạn em cười nham nhở.

- Chưa. Tao bảo để dành đến đêm tân hôn. - Em hồn nhiên trả lời.

- Haha, lão nhà mày yếu sinh lý chắc rồi. Yêu nhau hai năm mà không muốn mới lạ.

- Lão sáu múi đó. Ngày nào cũng tập gym, yếu thế nào được. - Em bào chữa.

- Con ngu. Chưa chắc tập gym, sáu múi là không yếu. Để rồi lấy cái thằng yếu về mai mốt hối hận con ạ.

Em tức quá bỏ về trước. Còn nhớ đợt trước đi chơi nhân kỉ niệm một năm yêu nhau, em vừa mặc cái váy màu da hơi trễ ngực một chút ra đợi lão, lão vừa thấy thì ho nhẹ một tiếng, mặt đỏ lên nói với em:

- Em đổi đồ đi. Đồ em còn nhiều chiếc đẹp hơn chiếc này mà.

Vậy là em quay lên thay đồ chiều ý lão, thay vào chiếc váy kín hơn. Dọc đường lão vui nên hát suốt. Em cũng không hiểu trong đầu lão chứa cái gì nữa.

Em có đến nhà trọ của lão mấy lần, lần nào lão cũng mặc quần dài, không hề mặc quần đùi hay cởi trần, khác hẳn với lời kể về người yêu của mấy đứa bạn em.

Hôm bữa em thấy trên mạng có chiếc váy đẹp cực kỳ, màu đỏ bắt mắt, cắt xén đủ kiểu, cực kỳ quyến rũ, sexy vô cùng. Em hỏi mớm lão:

- Anh, bộ này cô người mẫu mặc đẹp ghê luôn. Em mua nhé?

Lão ghé mắt qua nhìn rồi quay đi ngay, phán một câu:

- Đầy cách để đẹp, kệ người ta. Mình đẹp kiểu của mình.

Em quay sang hôn lão một cái, lão cảnh cáo em để yên cho lão làm việc. Thương lão sớm hôm gắn liền với chữ IT, em ngoan ngoãn ngồi yên, mà trong lòng thì vui sướng không thể tả.

Đến sinh nhật em, bọn bạn cố tình chuốc lão với em say, dìu ra taxi rồi nói đưa bọn em đến khách sạn.

Em say lắm nên không biết gì, chỉ gật đầu đại. Lên xe, em nghe loáng thoáng lão đọc địa chỉ nhà em, rồi làm cách nào em vào nhà thì em cũng không nhớ rõ.

Sáng hôm sau em ngủ dậy, thấy anh hai với chị dâu cứ cười suốt. Chẳng lẽ em đánh răng chưa sạch à? Thế là em gân cổ hỏi:

- Này, anh làm gì mà cười hoài vậy?

- Tìm được thằng người yêu tốt đấy. Say vậy mà còn đưa em về nhà được. Không tồi. Cố mà giữ cho tốt.

Em nghe vậy thì sững sờ. Lão cũng say mà còn đưa em về nhà? Gặp thằng khác là em bị xơi trọn từ lâu rồi. Càng ngày càng phục độ tự chủ của lão. Mà cái nghi vấn lão yếu sinh lý cũng tăng cao.

Tết xong, lão giữ lời hứa đưa em về ra mắt. Nhà lão có bốn anh chị em, chị đầu rồi đến lão. Đám hỏi xong, mẹ em tống em qua nhà trọ ở với lão, mà em thì không chịu. Biết tính lão bảo thủ, em lựa lời nói với mẹ cho xong.

Đợt đấy em cố tình quyến rũ lão, em nghĩ đêm nay toi rồi, ai ngờ lão lí trí quá, đẩy em ra một phát rồi lí nhí:

- Anh...anh xin lỗi. Đã hứa là giữ cho em rồi mà còn...

Người đâu thương dễ sợ. Còn có hai tháng nữa là cưới rồi mà lão cũng cố làm tròn lời hứa. Lão để em ngồi ngoài phòng khách rồi chui vào tắm nước lạnh.

Tắm xong lão chở em về. Mẹ em lắc đầu, bảo con trai giống lão thời nay thuộc hàng hiếm cận tuyệt chủng, cần được bảo tồn một cách nghiêm ngặt.

Đêm tân hôn, lão hành em lên bờ xuống ruộng. Em khóc cầu xin mãi lão mới chịu ngừng. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy lão nhìn em cười đểu phán một câu xanh rờn:

- Sao? Cô còn nghi ngờ lão này yếu sinh lý không?

Em lắc đầu nguầy nguậy. Em có nghi ngờ đâu, không biết lão nghe đâu ra mà về hành em thế này.

Cưới xong, lão mới thú nhận hồi đó cũng có những suy nghĩ vượt rào với em, lão cũng là một thằng đàn ông.

Em cười hỏi sao không tiến luôn. Không phải đàn ông ai cũng muốn chiếm giữ hay sao?

Lão nói lão không muốn em trước khi về nhà chồng bị điều tiếng. Lão nói may mà trước khi cưới lão không làm gì có lỗi với em, nếu không đã bị ba mẹ lão từ mặt rồi.

Nhà lão giáo dục rất nghiêm khắc, nhất là trong chuyện tình yêu.

Quả đúng như mẹ nói, người như lão thuộc hàng cận tuyệt chủng mất rồi. Em may mắn lắm mới gặp được lão.

Độ bốn tháng sau, em mang thai. Lão cứ nói nhất định đây là con gái. Đợi đủ bốn tháng, em đi siêu âm, kết quả là con trai.

Lão biết tin, buồn cả ngày, tối về còn không ôm em ngủ. Em hỏi thì lão nói:

- Lần sau nhất định phải là con gái. Thêm một thằng cu nữa chắc anh chết.

Em cũng chẳng biết vì sao lão thích con gái đến thế. Hỏi thì lão cũng không trả lời. Đến tối ngủ mơ mơ màng màng, em nghe lão bảo:

- Mẹ nó đẹp vậy thì cũng phải có lấy một đứa con gái mà di truyền chứ. Con trai thì làm ăn được gì.

Nói vậy thôi chứ thằng nhóc nhà em chào đời, lão là người bận rộn nhất. Đến lúc tập nói, lão dạy con gọi mẹ, em dạy con gọi ba.

Đến khi lão vô cùng trông chờ thằng nhóc gọi mẹ, nó bập bẹ chữ "B..ba.." làm lão điên. Thế mới đau. Cả thế giới này đảo ngược mất rồi.

Lão chăm con dữ lắm. Về đến nhà là hun hun hít hít. Nhìn mà ngứa mắt, em đây chắc xem "đam" miễn phí. Thôi thì cha con nhà người ta, lão bận tối mắt, có lúc thức đến tận hai giờ sáng. Em nhìn mà thương, cũng không chấp lão.

Thằng nhóc biết đi rồi thì lão đi đâu nó theo đấy, không còn bám em như trước.

Lão uống nước nó cũng uống.

Lão xem ti vi nó cũng xem.

Lão ngủ trưa thì nó thượng hẳn lên người lão.

Em nói mấy lần mà lão cứ bảo kệ, con mình chứ có phải ai ngoài đâu. Nhìn hai cha con giống nhau như tạc, tự nhiên lòng thấy vui vui.

Ngày đấy mà công ty lão không gọi lão với lệnh khẩn, chắc phải tỷ năm sau em mới gặp được lão, mới có được tình yêu như ngày hôm nay.

Lão à, em yêu lão!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro