#21: VƯƠNG GIA VÔ SỈ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tại Đông Trấn quốc, có một vị vương gia tuổi trẻ tài cao, anh minh lỗi lạc, tên gọi Thừa Triệt. Hắn là một trong những cánh tay đắc lực của hoàng đế, giúp củng cố sức mạnh của Đông Trấn quốc hiện tại.

 Có điều, hắn đã mười tám tuổi, lại chưa chịu thành thân, khiến cho Thái hậu cùng hoàng thượng vô cùng lo lắng, tìm cách nhét các tiểu cô nương phấn nộn cho hắn. Ai ngờ sau đó mấy tiểu cô nương này đều khóc thét đòi về, nhất quyết không chịu ở lại Vinh Thụy phủ.

 Thừa Triệt nhìn thấy cảnh đó chỉ hận không thể nhét người ngược lại cho hoàng huynh của hắn, thuận tiện tăng thêm mấy phần náo nhiệt cho hậu cung, cũng xem như là tăng thêm hậu duệ cho hoàng huynh

 Người tính không bằng trời tính, khi Thừa Triệt gặp lại Giang Duyệt trong bữa tiệc mừng sinh nhật mười lăm tuổi của tiểu công chúa nhà hắn đã đem lòng yêu thích nàng, mà Giang Duyệt cũng được xem như thanh mai trúc mã của hắn. Nhưng Giang Duyệt lại là một tiểu cô nương mạnh mẽ, không phải ai muốn nói chuyện là nói chuyện.

 Vừa rồi qua tuổi cập kê, phủ thừa tướng của cha nàng gần như nát cửa, bà mối mấy chục lần đi đến dạm hỏi, đều bị khước từ hết thảy. Mà điểm Thừa Triệt thích nhất ở Giang Duyệt chính là: rất mạnh mẽ, phóng khoáng.

- Lê Hải, ngươi nói xem khắp kinh thành này ai xứng với bản vương?

 - Hả?

 Lê Hải là thị vệ bên cạnh Thừa Triệt, cũng xem như huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

- Thôi bỏ đi, ngươi chẳng hiểu gì cả.

 Thừa Triệt phất phất tay áo, mắt lại nhìn theo Giang Duyệt kia đang vui đùa cùng tiểu muội muội Thừa An, càng nhìn càng yêu thích. Thừa An công chúa thấy Thừa Triệt liền vui mừng chạy đến, chào hỏi một câu:

- Lục ca ca.

- Ngoan, đây là quà cho muội, có thích không?

 Thừa An nhận lấy quà của Thừa Triệt, cười híp cả mắt. Nhớ đến Giang Duyệt còn ở phía sau, vội vàng thì thầm vào tai hắn:

- Lục ca ca, Duyệt Duyệt đó quả thực rất vừa mắt muội nha, làm Lục tẩu của muội cũng tốt. Huynh có muốn... Hì hì...

- Tiểu nha đầu, rất biết ý ta.

 Thừa Triệt cốc nhẹ lên đầu Thừa An một cái, tiểu muội muội này từ nhỏ trời sinh tính khí giống hắn, không như vị hoàng huynh kia. Nếu tiểu muội hắn có lòng, hắn đương nhiên không từ chối.

- Tiểu nữ tham kiến Lục vương gia.

- Đứng lên đi.

 Thấy Thừa Triệt đi tới, mấy vị cô nương vội vàng hành lễ, có người còn liếc trộm Thừa Triệt mấy lần. Nhưng ánh mắt của hắn thủy chung đặt trên người Giang Duyệt. Giang Duyệt vì vậy mà khó chịu, nhưng cũng không dám làm gì khác.

 Mười hai năm trước, Thừa Triệt vẫn thường xuyên qua lại phủ tể tướng, chơi đùa cùng vị biểu muội này. Nhưng đến khi hắn tám tuổi, trong cung bắt đầu cấm túc các hoàng tử ra ngoài, vì vậy cũng không thể gặp Giang Duyệt thường xuyên. Không ngờ đã trở thành một thiếu nữ như vậy rồi.

- Duyệt Duyệt, ca ca của ta muốn gặp tỷ đó. Tỷ mau qua đi.

 Giang Duyệt hơi thắc mắc, ca ca trong miệng Thừa An chính là Thừa Triệt. Kí ức về hắn chỉ đọng lại đến khi nàng năm tuổi, mười năm nay hình ảnh của vị vương gia này rất mơ hồ. Mấy vị cô nương kia không cam lòng, nhưng cũng không dám lên tiếng.

- Lê Hải, ngươi lui xuống trước đi.

- Vâng, thưa vương gia.

 Thừa Triệt đưa Giang Duyệt đến một nơi khác, cách chỗ của Thừa An không quá xa.

- Không biết vương gia có chuyện gì muốn chỉ bảo?

- Duyệt Duyệt, muội lại xem ta như người lạ?

 Thừa Triệt có chút mất hứng nhìn nàng. Hắn tiến một bước thì nàng lùi một bước, cho đến khi Giang Duyệt bị vây lại giữa núi giả và hắn, có muốn chạy cũng đã muộn.

- Vương gia, thỉnh tự trọng.

- Duyệt Duyệt.

  Thừa Triệt tức giận đến nghiến răng. Giang Duyệt này rõ ràng lúc nhỏ luôn theo hắn, một tiếng cũng Triệt ca ca, hai tiếng cũng vẫn là Triệt ca ca, hệt như cái đuôi nhỏ bám hắn không ngừng. Vậy mà bây giờ lại làm ra cái bộ dạng xa cách này, muốn cho hắn xem sao?

 Giang Duyệt cúi đầu, từ chối không nhìn Thừa Triệt. Cuối cùng, Thừa Triệt dùng tay nâng cằm của nàng lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, xem như là trừng phạt. Giang Duyệt mở to mắt, đẩy Thừa Triệt ra, tức giận hạ thủ, một quyền từ dưới đá lên.

 Mà Thừa Triệt nhanh chóng bắt được chân nàng, ép Giang Duyệt vào sát người hắn hơn. Lần này tới lượt Giang Duyệt nghiến răng:

- Thừa Triệt, mau bỏ ra.

- Duyệt Duyệt, chưa có ai dám hạ thủ ta, lại còn gọi tục danh của ta.

- Ta dám. Vương gia có giỏi thì bẩm báo việc này với hoàng thượng thử xem.

- Ồ, thê tử của bản vương quả nhiên khác người.

- Ai là thê tử của ngài? Nếu ngài còn làm như vậy, đừng trách ta.

 Thừa Triệt nhân cơ hội ép sát nàng, hai tiểu bánh bao lớn lớn trước ngực nàng ép vào ngực hắn. Giang Duyệt tựa hồ như còn nghe được tiếng hắn thở dốc, nỉ non nói bên tai nàng:

- Duyệt Duyệt, gả cho ta được không? Ta chờ muội mười năm rồi.

 Hơi nóng của Thừa Triệt phả vào tai của Giang Duyệt khiến cho nàng muốn trốn thoát, nhưng lại bị vòng tay như kìm sắt giam giữ, không cho thoát ra.

- Ta cần phải suy nghĩ.

- Được, cho nàng mười ngày. Chỉ mười ngày thôi.

 Nói xong, Thừa Triệt, lại hôn xuống môi của Giang Duyệt, nhưng không dừng lại lâu. Buông tha cho Giang Duyệt, Thừa Triệt để nàng đi lại chỗ Thừa An công chúa.

 Giang Duyệt trở về phủ, suy nghĩ về việc Thừa Triệt nói. Quả thực khi trước nàng có chút thân thiết, nhưng cho đến khi nàng năm tuổi đã không còn được gặp mặt hắn. Cho đến khi lớn lên, tên tuổi của Thừa Triệt đã bay xa, khiến cho nàng hơi có chút chấn động. Giang Duyệt nàng của không ngờ được Thừa Triệt lại có thể muốn nàng gả cho hắn.

 Ngày thứ bảy, khi người gõ mõ gõ canh một, Giang Duyệt vẫn chưa ngủ được. Đột nhiên cửa sổ của phòng nàng mở ra, một bóng đen nhẹ nhàng bước vào.

- Ai? Không được lại gần đây. Người...ưm...

- Im lặng, là ta, Duyệt Duyệt.

- Thừa...Thừa Triệt...

 Giang Duyệt mở lớn mắt, trừng trừng nhìn người đối diện. Thừa Triệt đường đường là vương gia, vậy mà đêm hôm khuya khoắt lại xông vào khuê phòng của nữ nhân. Sau khi Thừa Triệt buông tay ra khỏi miệng nàng, Giang Duyệt liền hỏi:

- Ngài đến đây làm gì?

- Duyệt Duyệt, ta nhớ muội. Muội đã suy nghĩ việc ta nói chưa?

- Không gả. Ta nhất định không chịu gả cho ngài. Ngài đường đường là vương gia, lại đi bắt ép ta. Ta...

 Giang Duyệt chưa kịp nói xong đã bị Thừa Triệt đẩy xuống giường. Nụ hôn của hắn rơi xuống trán, xuống mắt, rồi sống mũi, chậm rãi lướt qua cánh môi đỏ mọng. Vùi đầu vào cần cổ của nàng, Thừa Triệt cắn một cái, xem như cho thỏa cơn giận trong lòng.

- Duyệt Duyệt, chỉ có muội, chỉ có muội mới có đủ tư cách làm vương phi của bổn vương. Đừng từ chối bổn vương.

 Giang Duyệt chỉ mặc một bộ trung y màu lam, bây giờ lại bị Thừa Triệt đè ép, cơ thể bắt đầu có chút nóng. Ai ngờ hắn còn dám đặt tay lên một bên mềm mại của nàng mà nắn bóp khiến cho mặt Giang Duyệt đỏ lên.

- Vương gia, người mau buông ra.

- Duyệt Duyệt, ta là thật lòng. Ta chờ muội mười năm nay rồi.

 Trong tâm Giang Duyệt bỗng chấn động. Đối với Thừa Triệt, nói nàng không có tình cảm là nói dối. Nhưng nàng thì làm sao có gan gả cho vị Chiến thần vương gia này cơ chứ. Hiện tại, Thừa Triệt đang là một tên vô sỉ.

- Thừa Triệt vương gia, ngài thật vô sỉ. Lại giở trò với một nữ nhân.

- Dù sao muội cũng là của ta. Trước sau có khác gì nhau.

- Ngài dám tiến thêm một bước, ta sẽ chết trước mặt ngài cho ngài xem.

- Được rồi. Ta không làm phiền muội nữa. Muội ngủ đi.

 Nói xong, Thừa Triệt đứng dậy rời khỏi người của Giang Duyệt, chỉnh trang lại y phục cho nàng. Sau đó hắn dùng khinh công rời khỏi phủ. Giang Duyệt có chút thất thần nhìn theo bóng lưng của Thừa Triệt để lại trong màn đêm.

 Ba ngày sau, quả nhiên Thừa Triệt đem bà mối đến hỏi cưới Giang Duyệt. Thừa tướng đại nhân bị hắn hù cho đến đờ người. Tuy rằng trước đây Thừa Triệt thường xuyên ra vào phủ, nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước.

- Vương...vương gia, chuyện này e rằng không tốt. Giang Duyệt nhà ta không xứng với người. Nó ăn nói lỗ mãng, chuyện này người cũng biết.

- Không sao, về vương phủ bản vương sẽ dạy lại nàng.

- Hơn nữa Duyệt Duyệt không giống những cô nương khác biết thêu thùa may vá.

- Ta cần nàng tập võ với ta. Thừa tướng, nữ nhi nhất thiết cần có những thứ đó sao?

 Giang thừa tướng đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Vị vương gia này quá xảo quyệt rồi. Ông không thể dùng lời nói khi quân phạm thượng mà nói chuyện với hắn. Thừa Triệt thong dong uống tách trà, nhìn vị thừa tướng đối diện đang vô cùng rối rắm kia.

- Ta nói này thừa tướng, gả cho ta nàng sẽ được lợi. Ta sẽ dạy thêm cho nàng võ công, nuôi cho nàng béo tốt. Còn nữa, nàng không cần phải làm mấy cái việc phiền phức rắc rối kia, chỉ cần sinh cho ta mấy tiểu tử mập mạp là được.

 Thừa Triệt vừa nói xong, Giang thừa tướng liền phun hết toàn bộ số trà trong miệng xuống nền nhà. Đây gọi là nữ nhi được lợi sao?

- Xem như thừa tướng đã nhận lời. Ngày mười sáu tháng sau là ngày tốt, khi đó ta sẽ mang sính lễ đến. Nhạc phụ, cáo từ.

- Vương...vương gia đi cẩn thận.

 Hai chữ "Nhạc phụ" này có cho vàng Giang thừa tướng cũng không dám nhận. Thừa Triệt vừa rời khỏi phủ, cả phủ thừa tướng bắt đầu rộn ràng hẳn lên. Giang tiểu thư sắp được gả đi, đương nhiên phải chuẩn bị kĩ càng một chút mới được.

 Giang phu nhân nghe phu quân nói xong liền bệnh liệt giường ba ngày, thương tiếc nữ nhi không muốn gả. Đại ca Giang Thiệu ở Đông Châu, Nhị ca Giang Việt ở Nghiêm Lễ, còn có tứ đệ Giang Trung và ngũ muội Giang Hà đang học ở thư quán khi nghe tin này đều tức tốc chạy về.

 Tính tình Giang Việt bộc trực, đối với việc cầu thân chớp nhoáng của Thừa Triệt có chút không hài lòng. Nếu không phải hoàng thượng phái hắn đóng binh ở Nghiêm Lễ, ắt hẳn hắn sẽ cản không cho hôn sự này xảy ra.

 Quay đi quay lại, cuối cùng cũng đến ngày đại hỉ. Thừa Triệt vui đến cười híp cả mắt. Nhưng người vui nhất phải nói là thái hậu. Ngày đó nghe tin con trai đến phủ thừa tướng cầu hôn, bà suýt đứng không vững.

 Đến khi Thừa Diễn là hoàng đế đương triều trả lời bà, bà mới tin đây là chuyện có thật, tuyệt đối không phải mơ. Kiệu hoa xuất phát từ Vinh Thụy phủ, đi đến phủ thừa tướng, lúc về còn cố ý đi qua hoàng cung.

 Lúc này hoàng thượng, hoàng hậu đều đứng trên thành nhìn xuống đoàn rước. Hoàng hậu Tiêu Vy đang mang thai, cơ thể có chút hồng nhuận, cái bụng hơi nhô ra được che chắn bởi lớp áo thêu phượng phía trước.

- Nàng nhìn gì vậy? – Thừa Diễn hỏi.

- Ta nhớ ngày đó chàng đón ta cũng không hoành tráng như vậy.

 Trên đầu Thừa Diễn đang trời quang mây tạnh bỗng chốc nổi giông bão. Không xong rồi. Vị lục đệ này hình như là đang chơi khăm hắn.

- Vy nhi, chờ nàng sinh đứa nhỏ xong chúng ta cử hành tiệc hỉ một lần nữa nhé?

- Chàng... – Tiêu Vy không tìm được từ ngữ nào để tiếp tục nói chuyện với hắn.

- Hì hì. – Thừa Diễn cười ngây ngô như một đứa trẻ. (Kiếp thê nô chân chính ~.~)

 Sau phần bái lễ, Thừa Triệt ra ngoài tiếp khách, còn Giang Duyệt chờ hắn ở trong phòng. Đến khi Thừa Triệt trở lại, cùng nàng uống rượu giao bôi, Giang Duyệt liền cách ly hắn. Thừa Triệt trong lòng rống giận mấy tiếng, thê tử như kẹo ngọt ngay trước mặt lại không thể ăn.

 Cuối cùng, hắn đành yên phận nằm một bên, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng khi Giang Duyệt gần chìm vào mộng đẹp, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo nàng, kéo nàng lại gần. Giang Duyệt bừng tỉnh, nhưng sức nàng không thể chống lại Thừa Triệt.

- Duyệt Duyệt, ta muốn.

 Thừa Triệt nỉ non, ánh mắt sáng bừng nhìn Giang Duyệt, nơi đó có một ngọn lửa đang cháy. Hắn cầm tay nàng đưa xuống dưới, chạm phải vật gì đó cưng cứng khiến cho Giang Duyệt đỏ mặt. Không chờ nàng trả lời, Thừa Triệt trực tiếp hôn xuống, từ từ cởi đi lớp áo trên người Giang Duyệt.

 Cứ như vậy, Thừa Triệt cũng thành công dẫn dắt Giang Duyệt, ăn được tiểu bạch thỏ vào trong bụng. Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, ánh trăng bên ngoài cửa sổ thanh mát, chiếu sáng cho căn phòng giăng đầy chữ hỉ đỏ rực.

 Sáng hôm sau, Thừa Triệt tỉnh giấc, bên cạnh là thê tử xinh đẹp vẫn đang ngủ say. Đưa tay vân vê mấy lọn tóc của nàng, Thừa Triệt hài lòng mỉm cười. Giang Duyệt bị hắn chọc cho tỉnh giấc, tức giận không thèm nhìn mặt hắn.

- Duyệt Duyệt, dậy rồi sao? Ta ôm nàng xuống giường.

-....

- Duyệt Duyệt, ta yêu nàng, đừng đối xử với ta như vậy. Ta sẽ đau lòng lắm.

 Hừ, Giang Duyệt tức giận thở hắt ra một hơi, nếu đổi lại là người khác nói câu đó với nàng, nàng có thể sẽ động tâm. Nhưng đây là Thừa Triệt, hắn rất thích giả vờ trước mặt nàng.

- Nào, ta bế nàng lên. Hay nàng muốn ngủ thêm?

- Tự ta làm được.

- Nhưng ta muốn làm giúp cho nàng. Đêm qua...

 Thừa Triệt cười gian tà, Giang Duyệt ném cho hắn một cái gối, hắn lanh lẹ bắt được, chuyển bị động thành chủ động, không nói một tiếng liền áp lên người nàng, tiếp tục đòi hỏi một phen. Giang Duyệt quá mệt mỏi mà lại thiếp đi, Thừa Triệt tinh thần sảng khoái đi đến sân tập võ.

 Sau khi hắn trở lại, tắm rửa sạch sẽ, Giang Duyệt vẫn chưa tỉnh. Thừa Triệt không quấy rối nàng mà đi đến thư phòng. Tầm hơn một canh giờ sau, người hầu chuyển lời nàng đã tỉnh, hắn liền sai người dọn đồ ăn cho nàng.

 Vài ngày sau.

- Vương gia, vương gia, không hay rồi, vương phi muốn ăn ổi, lại tự mình trèo lên cây.

- Các ngươi đã lót nệm quanh gốc cây cho vương phi chưa?

- Hả?

 Mấy gia đinh ngây ngốc nhìn hắn. Thừa Triệt thở dài lắc đầu, tự mình đem nệm đến. Lệnh cho nha hoàn lui hết, Thừa Triệt đứng ở dưới ngước lên cây nói với Giang Duyệt:

- Duyệt Duyệt, nếu nàng có ngã thì nhớ phải ngã xuống nệm đó, không cho phép ngã xuống chỗ khác. Nếu không, ta sẽ đau lòng.

 Lê Hải nãy giờ vẫn chưa đi, nghe xong câu nói kia của vị vương gia thì chết trân tại chỗ. Nhưng vương phi có muốn ngã chỗ khác cũng không được, cơ bản là vì tán cây vươn rộng đến đâu, vương gia liền trải nệm dài đến đó.

 Ngày qua ngày.

- Vương gia, không xong rồi, vương phi lấy Xạ Đế của người chạy khỏi vương phủ.

- Nàng đi đâu? – Thừa Triệt có chút gấp gáp.

- Vương phi nói...nói...vương phủ quá buồn chán, vì vậy liền lấy ngựa của người chạy đến thảo nguyên mất rồi.

- Đã phái người theo bảo vệ vương phi chưa?

- Sao...sao ạ? Bẩm...đã phái.

- Thôi, vẫn là ta tự làm thì hơn.

 Thừa Triệt phất tay đứng dậy, một thân cẩm bào lam nhạt cưỡi trên một con ngựa chắc khỏe, theo hướng thảo nguyên mà đến. Cho đến khi nhìn thấy tà áo của nữ tử, tâm của Thừa Triệt mới bình ổn lại, nụ cười dần dần hiện lên.

- Duyệt Duyệt.

 Thừa Triệt thâm tình gọi nàng. Giang Duyệt nghe được giọng nói quen thuộc liền quay lại. Quả nhiên lại là hắn.

- Thừa Triệt.

Thừa Triệt thong thả xuống ngựa, bước đến cạnh nàng.

- Ngày trước nhạc phụ vẫn thường dẫn chúng ta đến đây.

- Cũng đã mười năm rồi. – Giang Duyệt trả lời.

 Tay Thừa Triệt rảnh rỗi ngắt lấy ngọn cỏ gần đó, trong chớp mắt bện ra hình thù một con châu chấu đẹp mắt.

- Tặng nàng. Hy vọng là nàng vẫn thích như lúc nhỏ.

 Trong đầu của Thừa Triệt và Giang Duyệt cùng hiện lên một đoạn kí ức của mười năm trước. Khi ấy, một nam hài mặc cẩm bào màu xám, tiểu oa nhi mặc y phục màu đỏ theo sau, miệng nhỏ nói không ngừng:

- Triệt ca ca, chờ muội với.

- Tiểu Duyệt, tặng muội này. – Thừa Triệt đưa cho Giang Duyệt con châu chấu vừa mới bện được.

- Oaa, thật là đẹp. Triệt ca ca, sau này huynh lại làm cho muội nhé?

- Được thôi.

 Nghe được đáp án vừa ý, tiểu oa nhi Giang Duyệt liền cười híp cả mắt. Lúc này cũng vậy, tâm của Giang Duyệt có chút chấn động, không ngờ được Thừa Triệt vẫn nhớ nàng thích gì.

 Hai người ở trên thảo nguyên cùng ngắm mặt trời lặn, Thừa Triệt lấy sáo trong người ra, bất chợt thổi một khúc nhạc. Giang Duyệt cũng từ từ cất giọng:

" Ánh trăng kia xin giúp ta làm chứng

Nguyện thề sống chết không chia lìa

Cùng người trải qua sinh tử kiếp này

Bên nhau đến răng long đầu bạc

Nhân gian chẳng còn gì phải hối tiếc."

 Hai ánh mắt giao nhau, chỉ có đối phương ở trong đó. Cuối cùng, Thừa Triệt cũng hiểu được, thứ quan trọng nhất trên đời này không phải là địa vị danh vọng, mà chính là ánh mắt của nữ tử mình yêu.

 Ba tháng sau, thái y báo với Thừa Triệt rằng Giang Duyệt có thai, từ đó mọi việc liên quan đến nàng hắn đều lo hết. Toàn bộ nha hoàn trong phủ hằng ngày chứng kiến cảnh tượng có một không hai ngày mãi rồi cũng quen mắt.

 Khi thai được bốn tháng bắt đầu có hiện tượng cử động. Mỗi lần như vậy, Thừa Triệt như bắt được vàng. Hắn luôn nói với Giang Duyệt:

- Duyệt Duyệt, đây chắc chắn là con gái, nhất định sẽ xinh đẹp giống nàng.

- Nếu là con trai thì sao?

- Không đâu, nhất định là con gái. Đặt tên gì giờ nhỉ? Thừa Dung? Thừa Cẩn hay Thừa Nguyệt?

- Chàng lo xa thật.

 Một hôm, sau khi ăn tối xong, Giang Duyệt theo thói quen đi bộ quanh biệt viện. Cơ thể nàng càng ngày càng nặng nề, cách ngày dự sinh cũng không còn xa nữa. Thừa Triệt đang ở thư phòng, giải quyết cho xong mấy vấn đề còn tồn đọng.

 Bỗng nhiên Giang Duyệt nhíu mày, bụng truyền lên từng trận đau đớn. Nàng có cảm giác phía dưới đang ướt dần. Hình như là nàng muốn sinh. Bấu chặt lấy tay nha hoàn bên cạnh, nàng nói:

- Tiểu Đan, ta...ta đau quá...hình như...sắp sinh rồi....

- Vương...vương phi... – Tiểu Đan tay chân cũng luống cuống theo nàng. – Người đâu, người đâu, mau đến đây giúp vương phi.

 Bọn hạ nhân nhanh chóng chạy đến, có người liền đi mời bà đỡ. Thừa Triệt nghe tin nàng muốn sinh liền xông thẳng đến biệt viện. Nhìn nàng đau đớn, tâm hắn cũng đau theo luôn rồi. Vội vàng bế nàng về phòng sinh, hắn tức giận:

- Bà đỡ đâu? Sao còn chưa đến hả?

- Bẩm vương gia, nô tài đã cho người đi gọi rồi ạ.

Không để cho hắn phải chờ lâu, ba bà đỡ giỏi nhất đã được mời đến. Họ nhìn hắn ái ngại:

- Vương gia, nơi này...nam nhân không thể vào.

- Cái gì mà không vào? Các ngươi nói thêm câu nữa, ta liền chém.

 Ba người đồng loạt run lên, tự trấn an mình bây giờ vương phi và đứa nhỏ trong bụng mới là quan trọng. Giang Duyệt thấy hắn hồ đồ như vậy có chút tức giận, nhưng cho dù có nói cỡ nào, hắn cũng không chịu ra khỏi phòng.

 Tiếng la hét trong phòng sinh ngày càng thống khổ, Thừa Triệt đau lòng nàng không thôi. Liên tục trấn an nàng, hắn thầm nghĩ sau này sẽ không để cho nàng sinh nữa.

- Oaaaa....

 Âm thanh trẻ nhỏ vang lên, khuấy động cả căn phòng. Giang Duyệt mệt mỏi thở hổn hển, đôi mắt từ từ nhắm lại. Bà đỡ bế đứa bé đi tắm rửa, sau đó đưa đến trước mặt Thừa Triệt:

- Chúc mừng vương gia, là một tiểu thế tử.

- Không phải nói sẽ là nữ nhi sao?

 Mặt của Thừa Triệt càng lúc càng đen. Tên tiểu tử này hành hạ mẫu thân như vậy, đợi nó lớn lên rồi, hắn sẽ tìm cách trừng trị. Giang Duyệt được bà đỡ vệ sinh sạch sẽ, sau đó chuyển đến phòng ở cữ. Nhưng Thừa Triệt không chịu, muốn nàng chuyển về phòng ngủ của hai người họ trước đây.

 Khi đặt tên, Thừa Triệt lấy bừa một tên, gọi là Thừa Phong. Khi bạn nhỏ Thừa Phong được năm tháng đã biết ê ê a a nói chuyện, khiến cho Giang Duyệt cười tủm tỉm ôm Thừa Phong cả ngày. Ngay cả Thừa Triệt luôn có thành kiến với đứa nhỏ này cũng hứng khởi theo.

 Mỗi ngày sau khi bãi triều, hắn liền một mạch tìm đến chỗ đứa nhỏ, cùng nó chơi đùa. Có mấy lần Thừa Triệt đem Thừa Phong vào cung, đứa nhỏ này cùng đại hoàng tử Thừa Lâm – con trai của Thừa Diễn nằm cùng một chỗ liền ê a cả ngày, phun nước miếng cười khanh khách.

 Ba năm sau.

 Từ khi Thừa Phong ba tuổi, Thừa Triệt mỗi lần thiết triều đều đem theo. Hai cha con giống nhau như hai giọt nước, khí phách muốn đoạt hồn người. Từ xe ngựa, một thân hình cao lớn bước xuống, sau đó vươn tay bế lấy đứa trẻ phía trong.

 Tay Thừa Triệt nắm bàn tay bé nhỏ của Thừa Phong, cùng nhau tiến vào chính điện. Mà mỗi lần hai cha con này xuất hiện đều mặc y phục giống nhau như đúc.

 Hôm nay cũng không ngoại lệ, hai người đều mặc cẩm bào đen tuyền, khiến cho họ càng thêm mị lực. Thừa Phong rất nghe lời, không quấy không nháo, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Thừa Triệt, hai mắt mở to nhìn bá bá của mình ở phía trên.

Ngồi trên xe ngựa trở về Vinh Thụy phủ, Thừa Triệt nhắc nhở:

- Trở về không được tranh giành mẫu thân với ta.

- Phụ thân, con là con trai của phụ thân đó.

- Con trai cũng không được. Đó là nữ nhân của ta. Con có muốn thì tự mà tìm lấy.

- Tự tìm? Tìm bằng cách nào?

 Thừa Phong đưa đôi mắt ngây thơ nhìn Thừa Triệt. Thừa Triệt ném cho đứa nhỏ một ánh mắt, thận trọng nói:

- Trở thành thanh mai trúc mã. Sau đó, trực tiếp đưa sính lễ đến phủ hỏi cưới, nhất quyết không để nữ nhân từ chối.

- Đã hiểu. – Thừa Phong gật đầu.

- Tốt.

 Thừa Triệt cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, xoa xoa đầu Thừa Phong. Còn đứa nhỏ này liền trở nên im lặng, trên mặt đầy vẻ suy tư. Thừa Triệt cũng mặc kệ, để cho nó tự tìm hiểu.

 Chính vì thế mà mười ngày sau, Vinh Thụy phủ có biến. Không hiểu Thừa Phong kiếm đâu được một cái tráp, bên trong đựng mấy thứ trang sức của nữ nhân, không nói một lời liền đi đến phòng của Giang Duyệt và Thừa Triệt.

 Giang Duyệt nhìn thấy Thừa Phong thì vui vẻ, liền đứng dậy muốn ôm. Nhưng Thừa Phong nhanh chân hơn, vội vàng chạy tới bàn, đặt cái tráp lên trên ghế, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

- Mẫu thân Giang Duyệt, tính theo thời gian, con và mẫu thân ở cùng nhau đã gần bốn năm, cũng được xem là thanh mai trúc mã. Vì vậy đây là sính lễ của con, trực tiếp đưa đến người, muốn...muốn...người làm thê tử của con. Không cho phép từ chối.

 Nụ cười trên mặt Giang Duyệt chợt cứng ngắc. Sắc mặt nàng chuyển đổi liên tục. Nàng lắp bắp hỏi lại:

- Ai...ai đã dạy con nói những lời này?

 Thừa Phong sống chết không nói, chỉ im lặng. Giang Duyệt tức giận bước đến bên Thừa Phong, xách lỗ tai nhỏ lên, hỏi lại:

- Ta hỏi lại, ai đã dạy con hả? Con học mấy thứ này ở đâu?

 Thừa Phong cảm thấy bị oan ức, nhưng không khóc, phụ thân đã dặn nam nhi không được rơi lệ. Nhưng cảm thấy tính mạng nhỏ bị đe dọa, Thừa Phong trả lời:

- Mẫu thân,...là....là phụ thân.

- THỪA TRIỆT. CHÀNG MAU RA ĐÂY CHO TA.

 Thừa Triệt nghe nương tử gọi liền đi tới, thấy cả thằng nhóc Thừa Phong cũng ở cùng với nàng. Giang Duyệt tức giận chỉ vào trên ghế:

- Chàng nhìn đi, nhìn chuyện tốt mà chàng đã dạy con trai chàng đi.

- Đã có chuyện gì?

- Cái gì mà thanh mai trúc mã, đem sính lễ đến hỏi, không cho phép từ chối. Chàng dạy Phong nhi ra loại người gì rồi?

Thừa Triệt nghe xong trong lòng cũng nổi bão. Thằng nhóc này, rõ ràng nó cố tình làm sai lời của hắn.

- Thừa Phong, lời ta nói với con là áp dụng trên nữ nhân khác, không phải với mẫu thân con.

- Nhưng mẫu thân cũng được mà. – Thừa Phong đưa đôi mắt ngây thơ nhìn Thừa Triệt.

 Thế cục càng ngày càng không ổn. Vì vậy Thừa Triệt chỉ còn cách ôm Thừa Phong đi chỗ khác, trực tiếp giáo huấn lại một phen.

- Đừng có mà làm hư con của thiếp. Giao Phong nhi cho chàng, thiếp không an tâm.

 Bạn nhỏ Thừa Phong đáng thương bị phụ thân cấm túc không cho gần mẫu thân hai ngày, chỉ được nói chuyện, không được ôm hôn.

 Buổi tối, Thừa Triệt sau khi ăn xong Giang Duyệt, để cho nàng nằm trên người hắn, tóc dài tùy ý thả xuống. Nhưng từ sau khi sinh Thừa Phong, Giang Duyệt không hề có dấu hiệu mang thai.

 Nói ra có chút khiến Giang Duyệt xấu hổ, nhưng là do Thừa Triệt. Mỗi lần thân mật, hắn đều...đều bắn ở bên ngoài, không chịu ở bên trong như trước. Giang Duyệt có chút mệt mỏi, lại nghe Thừa Triệt nói:

- Duyệt Duyệt, chúng ta có Thừa Phong đủ rồi. Ta không muốn nhìn nàng lại chịu đau.

- Thừa Triệt, như vậy không được đâu.

- Có gì mà không được. Không phải chỉ cần thằng nhóc đó kế thừa lại Vinh Thụy phủ thôi sao?

 Giang Duyệt cảm thấy sinh con có chút đau đớn, nhưng khi nhìn đứa trẻ khỏe mạnh lớn lên thì xem ra những đau đớn kia là rất xứng đáng. Nhưng cho dù nàng có làm cách nào Thừa Triệt vẫn không chịu thỏa hiệp.

 Nhân ngày mừng thọ của Thái hậu, Giang Duyệt được phép ngồi bên cạnh Thừa Triệt, nàng nhân cơ hội này mà chuốc say hắn. Thừa Triệt cũng không để ý cho lắm, chỉ cảm thấy đầu có chút nặng.

 Sau đêm đó tầm hai tháng, thái y lại báo tin nàng có hỷ mạch, khiến cho mặt mũi Thừa Triệt vặn vẹo cực điểm. Ngày nàng sinh, không phải chỉ là một, mà là hai tiểu nữ oa xinh xắn, khi đó, tâm tình của Thừa Triệt đang treo ở trên không mới trở lại bình thường.

 Thái hậu cũng vô cùng vui mừng, sai người đem mấy thứ bồi bổ đến cho Giang Duyệt, còn hy vọng nàng thường xuyên đem hai tiểu bất điểm kia vào cung với bà.

 Buổi tối, khi Thừa Triệt xử lý xong công vụ, quay lại phòng thì Giang Duyệt đã ngủ trước. Hắn nhẹ nhàng cởi áo ngoài, trèo lên giường, không để kinh động đến nàng. Giang Duyệt thấy bên cạnh có động tĩnh thì mở mắt, hỏi hắn:

- Chàng xong việc rồi à?

- Đánh thức nàng sao?

- Không có, chàng nghỉ ngơi đi. Hôm nay bận rộn nhiều rồi.

- Nàng cũng ngủ đi.

 Thừa Triệt kéo mền cho Giang Duyệt, vòng tay qua ôm lấy nàng. Giang Duyệt dịu dàng tựa đầu vào lồng ngực Thừa Triệt, yên tâm nhắm mắt lại ngủ. Thừa Triệt nhìn nàng, trong lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn không thể nói thành lời.

 Hắn thừa nhận, đối với nàng hắn có chút vô sỉ. Nhưng đó là do chấp niệm của hắn đối với nàng quá lớn. Đối với Giang Duyệt, Thừa Triệt không thể nào buông tay.

 Nếu như năm đó, không phải là nàng. Nếu như năm đó hắn không dày mặt đi phủ thừa tướng, cuộc sống của hắn sẽ không được trọn vẹn như ngày hôm nay.

"Duyệt Duyệt, cám ơn nàng. Đời này kiếp này, ta nhất định sẽ không phụ nàng, nàng cũng không được buông tay ta."

"Thừa Triệt, kiếp sau, chúng ta lại kết phu thê, cùng nhau sống đến răng long đầu bạc."

_______________________

 Mình định tuần sau sẽ lập 1 topic nói về người yêu/người thương cũ. Nếu bạn nào muốn tham gia thì để lại bình luận phía dưới giúp mình để mình biết nhé. Trên 5 bạn mình sẽ lập topic. Có những vấn đề gì mình sẽ để lại dưới topic đó cho các bạn dễ hiểu nha.

 Mình cảm thấy đoản của mình nếu như có được 5 bạn để lại comment thì đó cũng là một thành công rồi. Chúc các bạn một ngày vui vẻ.

*Lưu ý: topic sẽ không dùng để nói xấu, mà chỉ là để kể lại những kỉ niệm mà bản thân chưa từng quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro