#20: MẢNH VỠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 *Lưu ý, mỗi câu chuyện là mỗi chuyện tình khác nhau

 Ngược tâm ngược thân quằn quại, chống chỉ định với bạn nào bị đau tim nhen*

 #1 Ngày Em Đi

Chúng tôi yêu nhau đã được một năm. Khi ấy tôi đang chơi game trong phòng trọ, còn em thì ngồi đọc sách. Đột nhiên em sấn tới, vòng tay qua ôm tôi từ phía sau, áp mặt vào lưng tôi. Tôi liền hỏi:

- Này, này, làm gì đấy?

- Ôm anh. 

 Em trả lời thản nhiên. Ừ, thì tôi cũng rất thích em ôm mà, vậy nên cũng không cằn nhằn gì, tiếp tục chơi game. Tôi hỏi đùa em:

- Thế cô muốn ôm bao lâu?

- Cả đời nhé, có được không?

 Cả đời? Em muốn ôm tôi cả đời sao? Tôi đương nhiên rất vui, vì thế liền nói:

- Nhớ đấy, không được nuốt lời.

 Em gật đầu, yên phận ôm tôi, không hề quấy rối. Tôi với em cứ cùng nhau trải qua những năm tháng yên bình như thế.

 Vậy mà ba tháng sau, tôi lại đứng trước mộ của em, cảm xúc vô cùng hỗn độn. Nụ cười ấy cứ cứa vào trái tim tôi, lời nói của em văng vẳng bên tai tôi:

"Cả đời nhé, có được không?"

 Em hứa em sẽ ôm tôi cả đời, vậy tại sao lại không giữ lời? Tôi đứng im trước mộ, đợi cho dòng người đi bớt, tôi ngồi xuống, vuốt lên bức ảnh của em. Tôi không kìm được nước mắt, những ngày tháng trải qua cùng em, em bảo tôi phải làm thế nào?

 Ngày tôi biết tin, em đã không còn nhịp thở. Bác sĩ nói cú va chạm quá nặng, hơn nữa không được cấp cứu kịp thời nên em không qua khỏi.

 Tôi vẫn có cảm giác em vừa mới ở đây, chỉ ở đây thôi, chưa từng đi đâu hết, luôn luôn chờ vòng tay của tôi. Tôi nghe tiếng em cười, nghe giọng em nói, còn nghe được cả mùi tóc nhàn nhạt của em.

 Tôi nhủ lòng rằng em sẽ về ngay thôi, chỉ cần tôi có lòng đợi. Ngày mai, em sẽ gõ cửa, sẽ lại cười với tôi, sẽ lại ôm tôi như lúc xưa. Thế nhưng tôi lại không thể thức tỉnh chính mình. Hằng ngày, tôi ra mộ em, cắm cho em loài hoa mà em thích nhất, còn kể chuyện cho em nghe.

 Nếu là em của lúc trước, em sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi, khẽ động viên tôi.

 Em à, em về đi, ôm anh cả đời, có được không em?

#2 Lời Hứa Với Hoa Ban

 Ngày ấy, tôi thích cậu bạn cùng bàn, cực kì thích. Bởi vì cậu ấy học giỏi, lại còn thân thiện. Thanh xuân của tôi đẹp vô cùng, chỉ vì có cậu ấy.

Phong là người gốc Hà Nội, còn tôi thì không. Tôi là một đứa từ thành phố khác thi vào một trường cấp 3 danh tiếng của Hà Nội, chuyên Toán.

Khi nhập học, mọi thứ rất mới lạ, khác xa với những tưởng tượng của tôi. Tôi ngồi bàn ba dãy hai, cùng bàn với Phong. Khi ấy, tôi ấn tượng với Phong về chiều cao và đôi mắt. Phong cao hơn tôi nhiều, đôi mắt của cậu ấy rất đẹp.

Tuy đậu chuyên Toán nhưng tôi chỉ ở hạng thứ 35/40. Còn Phong là 5/40. Quá đỉnh đúng không? Ngay từ những buổi học đầu tiên, cậu ấy đã bộc lộ rõ vẻ siêu phàm của mình và rất được lòng thầy giáo chủ nhiệm.

Đừng nghĩ cậu ấy học giỏi là kiêu căng ngạo mạn, hay chỉ là một con mọt sách chính hiệu. Không phải đâu, Phong hòa đồng vui vẻ, biết quan tâm người khác. Ngoài ra, cậu ấy chơi bóng rổ cũng khá cừ.

 Tôi và cậu ấy nói chuyện với nhau một cách rất tự nhiên, chẳng bao lâu sau lại trở nên thân thiết. Có lần, tôi buột miệng nói:

- Tớ thích hoa ban Tây Bắc lắm, mà chưa có dịp đi.

- Thi đại học xong tớ sẽ đến đó lấy giúp cậu.

 Khi đó, chúng tôi học mười hai. Tôi biết nhà cậu ấy có điều kiện, vậy nên chuyện cho Phong đi Tây Bắc du lịch là một chuyện rất dễ dàng.

  Ngày ấy cậu nói chỉ cần hoa ban nở cậu nhất định sẽ lên Mộc Châu lấy về cho tôi. Cậu nói hoa ban trắng đẹp thuần khiết đến mức kì lạ. Tôi vẫn tin vào lời nói ấy, tin rằng một ngày nào đó chính tay cậu sẽ trao nhành hoa ban của miền núi Tây Bắc cho tôi.

 Chỉ là bây giờ, tôi đã ở đây, đã ở Mộc Châu và đứng giữa một bầu trời đầy hoa ban trắng, lời hứa đó vẫn chưa được thực hiện. Ngắt một nhành hoa ban, tôi đưa lên mũi để từ từ cảm nhận mùi hương đặc biệt của nó. 

 Sau đó, tôi leo lên một đỉnh đồi nhỏ, lấy từ trong chiếc túi nhỏ toàn bộ hoa ban mà tôi nhặt khi nãy ra, tung tất cả lên trời, có cả nhành hoa ban tôi vừa ngửi. Tôi khẽ nói mà không biết nước mắt rơi tự bao giờ:

- Cậu nhìn này, tớ đã nhìn thấy hoa ban rồi. Bây giờ cậu ở thiên đường đừng tự trách vì đã không giữ lời hứa nhé. Hoa ban đẹp lắm, nhất định tớ phải đem nó về, đặt trước ảnh của cậu, để cậu cũng cảm nhận được nó.

 Năm đó, Phong phát hiện bị ung thư xương giai đoạn cuối, ngay sau kì thi đại học. Tôi nhớ rõ ngày cuối cùng tôi được gặp cậu ấy ở trong bệnh viện, cậu đã nắm tay tôi rất chặt, nói rất nhỏ:

- Linh à, xin lỗi cậu, không thể lấy được hoa ban về cho cậu rồi.

 Tôi khóc. Tên Phong đáng ghét, hoa ban quan trọng bằng cậu sao? Tôi chỉ muốn cậu ở lại với tôi, chỉ mong ông trời đừng mang cậu đi. Thế nhưng, ông ấy thật tàn nhẫn, lại để cậu rời khỏi thế giới này vào sáng sớm, khi mà mọi công việc của một ngày mới bắt đầu.

 Mẹ Phong cùng em gái cậu ấy khóc ngất. Ba Phong bình tĩnh hơn, nhưng mắt bác ấy cũng đỏ ngầu. Phong đi, chỉ kịp nói với tôi một lời xin lỗi. Tôi đâu cần hai chữ ấy, chỉ cần Phong thôi.

   Một cơn gió lạnh thổi qua. Tôi nghĩ là cậu đang gắng sức ôm lấy tôi nhưng không thể. Không sao cả, tôi chỉ cần như vậy, để biết rằng cậu luôn ở bên tôi, như vậy là đủ rồi.  

#3 Anh À, Em Phải Lấy Chồng

Chúng tôi yêu nhau ba năm, nhưng mãi cho đến khi em đề nghị chia tay, tôi mới nhận ra tôi là thằng tồi tệ đến mức nào.

 Tôi là dân tỉnh lẻ, con trai đầu trong một gia đình không phải khá giả gì, cho nên tôi trưởng thành và tự lập khá sớm. Khi đi học đại học, tôi chăm chỉ học tập và làm thêm, không dành thời gian cho những trò vô bổ.

 Thi thoảng sẽ tụ tập đi đánh game, nhưng sau đó thì không thức trắng đêm để cày rank. Tôi để ý Nhi khi em cùng tôi tham gia chiến dịch tình nguyện. Không thể phủ nhận, tôi bị em thu hút hoàn toàn.

 Sau ba tháng làm quen, chúng tôi chính thức yêu nhau. Ban đầu, như những cặp đôi khác, bọn tôi rất ngọt ngào. Nhưng yêu nhau được hai năm, tình cảm của chúng tôi nhạt dần. Bởi vì tôi luôn cố gắng học, tốt nghiệp, tôi còn có mong muốn học lên cao học.

 Mỗi khi em nhờ tôi làm gì, tôi đều ậm ừ cho qua, đôi khi còn lỡ hẹn với em. Những lần như thế, tôi biết em rất buồn, nhưng tôi không thể bỏ sự nghiệp. Chuyện gì đến rồi sẽ đến. Ngày đó mưa buồn, Nhi hẹn tôi ở quán cà phê, em nói:

- Anh à, chúng ta dừng lại thôi. Em và anh không thể đi tiếp được.

-....

- Em đã hai mươi lăm tuổi rồi, thanh xuân của em chẳng kéo dài để chờ anh mãi được đâu. Vì anh chẳng thể cho em lấy một lời hứa hẹn để em tin tưởng anh.

-.... - Tôi vẫn chọn im lặng không nói gì. Em khóc, thổn thức từng cơn. Cuối cùng, em nói:

- Anh à, em phải lấy chồng. Ngày ấy anh có đến dự không?

 Tôi bối rối nhìn em. Quả thực thời gian trước đây tôi đã đối xử không đúng với em. Em phải lấy chồng, nhưng chú rể không phải là tôi. Tên tôi vẫn được viết lên thiệp, nhưng là ở vị trí khách mời.

 Một năm sau, em kết hôn. Tôi vẫn đến dự. Nhìn em rực rỡ trong áo cưới, lòng tôi lại hiện lên hình ảnh em đứng trước một cửa hàng áo cưới ngưỡng mộ:

- Sau này em nhất định phải chọn một bộ áo cưới thật đẹp. Ngày cưới là ngày rất quan trọng, nhất là đối với một người con gái.

 Tôi cười nhìn em, đưa quà tặng cho em, còn chúc em hạnh phúc. Đúng là tôi đã phụ lòng một người con gái tốt, đẩy em đến cho một người khác. Dù sao thì tôi cũng chỉ có thể trách mình đã quá vô tâm hờ hững, chẳng thể cho em một tình yêu chân chính, chỉ vì tôi ích kỷ, tôi không quan tâm đến em.

 Xin lỗi em, và cũng cám ơn em, đã phí hoài hai năm tuổi xuân của em cho tôi.

#4 Con Bé Nhà Bên

 Gần nhà tôi có một cô bé bốn tuổi, rất tinh nghịch và hiếu động. Nhưng đó chỉ là lúc nó bốn tuổi. Từ khi lên năm, mẹ nó không thể sinh con trai, nó liền bị bà nội hắt hủi, cho là khắc tinh của cha nó, liền tìm cách chia rẽ gia đình đó.

 Tôi vẫn còn nhớ mỗi lần bà ấy đến đều đổi lại là tiếng khóc xé lòng của nó và mẹ nó. Còn ba nó đứng im trước mặt bà, mặc cho bà có chửi bới thế nào cũng nhất quyết không chịu ly hôn.

 Cuối cùng, bà đòi lấy lại nhà, đuổi cả nhà họ đi thật xa. Ba người nhà họ khăn gói chuyển đồ đi, tôi chỉ kịp dúi vào tay con bé một con chuồn chuồn bằng sắt.

 Mười năm sau, tôi mới gặp lại con bé ấy. Bây giờ nó đã lớn rồi. Cả nhà họ trở về là vì bà nội nó sắp mất, ba nó không thể xem như không biết gì. Tôi đi học về, chỉ thấy nhà đó rất đông người, hóa ra bà đã đi lúc hơn chín giờ.

 Tôi bắt gặp con bé ngồi sau hè, tay lau vội nước mắt. Thấy tôi, nó vẫn lễ phép chào:

- Chào anh.

- Nhớ bà à? - Tôi ngồi xuống cạnh nó.

 Nó im lặng cả một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi trả lời tôi:

- Bà không bao giờ thương em. Ngay cả khi trước lúc chết, bà cũng không hề nhìn em. Bà chỉ nhìn con trai của chú ba. Từ nhỏ, lúc không có mẹ ở nhà, bà đã bắt em mặt đồ con trai, cho dù em không muốn. Sau đó ba em phát hiện ra, cãi nhau với bà rất lớn. 

-......

- Bà nói nếu muốn để mẹ con em được sống ở làng này thì phải sinh được con trai. Nhưng ba em không muốn mẹ nguy hiểm một lần nữa. Vì vậy, bà rất ghét hai mẹ con em, cho dù mẹ em có cố gắng làm hài lòng bà đến mức nào đi nữa.

 Tôi chợt nhận ra trên đời này vẫn có những người có tư tưởng trọng nam khinh nữ, hơn nữa lại muốn chia rẽ gia đình của chính con trai mình. Đối với nó, đây có thể xem như là mảnh vỡ lớn nhất, cứa vào lòng nó sâu nhất.

 Vì trong sách luôn có những câu chuyện bà cháu, còn nó thì không một lần được bà yêu thương một cách thật lòng.

 Nhà trước, kèn trống đám ma liên tục vang lên. Phía sau này, tôi ngồi cạnh nó, thở dài. Tôi cảm thấy giá như bà ấy thương nó hơn một chút thì nó sẽ không cảm thấy tủi thân như hiện tại.

 Ở đời, có những chuyện mà chúng ta chẳng thể ngờ tới.

#5 Rung động

 Tôi thích anh, nhưng không dám nói. Chỉ vì tôi sợ làm mất đi tình bạn giữa chúng tôi. Đã có lúc tôi muốn nói với anh rằng: "Em thích anh" một cách điên cuồng, nhưng sau đó tôi lại cố kìm chế.

 Tôi có cảm giác anh thích tôi, nhưng cũng chọn cách im lặng. Tôi và anh chia sẻ cho nhau rất nhiều thứ, từ việc chơi, việc học, cho đến thích ăn gì uống gì. 

 Thậm chí tôi còn nghĩ, chỉ cần một lời tỏ tình nữa thôi, chúng tôi sẽ trở thành một cặp đôi thật sự. Tôi dường như quên đi rào cản đang hiện rõ ở giữa chúng tôi.

 Mùa hè năm ấy, tôi có dịp được ghé trường anh, gặp anh. Anh dẫn tôi đi dạo, nói với nhau dăm ba câu.

- Khu bên này là sân bóng, bên kia là hồ bơi. Tụi anh học ở tòa nhà này, còn ở thì tòa kia.

 Mỗi nơi anh đều nói rất rõ ràng, tim tôi đập càng loạn hơn. Tiếp xúc ngoài đời thật, anh còn chín chắn hơn rất nhiều. Trước đây vì lịch học khác nhau nên chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần, nói chuyện cũng không nhiều.

 Ngày hôm sau, tôi vào Nam, chuẩn bị nhập học. Tôi chỉ có cảm giác có thứ gì đó không tốt sắp xảy ra. Quả nhiên, tối ngày hôm đó, anh nhắn tin cho tôi, nhưng là nói tôi rằng: "Chúng ta không nên giữ liên lạc nữa. Anh học quân đội, còn em có đạo. Xin lỗi em. Anh thích em, nhưng em hiểu mà, đúng không?"

 Đọc xong, tôi cười trong nước mắt. Đây là lời tỏ tình đầu tiên trong suốt mười tám năm. Không ngờ nó lại trở nên đau đớn đến như thế. Hóa ra, ngay cả làm bạn cũng không được.

 Tối đó, tôi khóc rất nhiều. Mỗi lần nhớ đến những tin nhắn giữa hai đứa lại không thể ngừng khóc. Tôi dường như mất đi một người bạn, một người bạn mà tôi vô cùng trân trọng. Dù vậy, tôi vẫn không thể để mình chìm đắm trong đau khổ.

 Lý do mà anh đưa ra quá hoàn chỉnh, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận. Tôi vẫn theo dõi facebook của anh, nhưng không làm gì khác ngoài like những thứ anh đăng lên. Từ đó, chúng tôi chẳng nói với nhau một lời nào.

 Hẹn gặp lại anh vào một ngày đẹp trời khác, ngày mà em biết mình đã trở lại bình thường như trước.

 ________________

 Bạn nào đọc xong cho xin cảm nhận với ạ. Ủ lâu quá cũng nóng lòng đem up, cơ mà còn chỉnh vài chỗ nên bây giờ mới hoàn thiện đây.   💞 💞



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro