đoản 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình ở căn phòng lạ. Cô không hiểu tại sao, hơn nữa cô cũng chẳng nhớ gì, bây giờ đầu cô có chút đau đau còn đang quấn băng. Cô nhìn căn phòng một lượt bỗng cửa phòng mở ra. Lúc ấy, một chàng trai bước vào, hắn rất đẹp trai, nở nụ cười với cô.

"Tỉnh rồi hả?". Hắn nhẹ giọng nói.

Cô hơi phòng bị, ngơ ngác lùi lại.

"Anh là ai?".

Ánh mắt hắn xẹt qua một tia ngạc nhiên. Thấy cô trông có vẻ không phải nói dối. Chẳng lẽ cô bị mất trí? Hắn cụp mắt không biết nghĩ gì rồi lại nhìn cô cười.

"Anh là...bạn trai của em".

Cô thoáng ngẩn người nhưng nhìn kỹ thì hắn cũng có chút quen quen.

"Nhưng tôi không gì nhớ về anh cả".

"Em bị tai nạn mất trí nhớ. Ngoài anh ra em không còn người thân nào khác".

Cô hơi hơi nhíu mày ngơ ngác nhưng cũng không có làm gì.

"Anh không nói dối chứ?".

"...Không".

Cô mỉm cười gật đầu. Lúc ấy, lần đầu tiên hắn nói dối, nhưng khi nhìn thấy cô cười tim hắn không tự chủ được mà đập mạnh. Hắn đã đợi chờ được ở bên cô từ rất lâu ....

....

Sau khi vết thương trên đầu cô bình phục. Cô rất hay léo nhéo bên cạnh hắn hết đòi cái này tới cái kia nhưng hắn không có tức giận, ngược lại còn rất yêu chiều cô. Cô muốn gì hắn đều cho.

Một ngày cô hỏi hắn. Cô nhăn mày, ánh mắt ngờ vực, hắn sợ cô đã nhớ ra điều gì đó, tim đập mạnh.

"Anh ơi, ba mẹ anh đâu?"

"Lúc anh bốn tuổi ba mẹ anh ly hôn... Anh lên đại học năm ba mẹ anh...qua đời. Còn ba anh thì đã không liên lạc từ rất lâu rồi".

Trong lòng hắn thầm thở phào.

"Anh ơi, có em đây rồi, em sẽ mãi ở bên anh không rời xa anh đâu".
Cô xúc động vùi vào lòng hắn, cô và hắn khá giống nhau.

"Ừ...cả hai chúng ta mãi ở bên nhau".

Hắn mỉm cười ôm chặt cô, nhưng cô không hề biết trong ánh mắt hắn lay động có một chút sợ hãi. Nếu một ngày cô nhớ ra cô còn ở bên hắn nữa không?

.....

Một lần, hắn đi làm về không thấy cô đâu. Nghĩ là cô đi siêu thị hoặc đi shopping nhưng mãi tới tận 8h tối cô vẫn chưa về. Hắn vội vàng đi tìm nhưng may mắn lúc hắn định phóng xe ra khỏi cửa thì cô trở về nhà.

"Em có biết anh lo cho em lắm không hả? Em đi đâu bây giờ mới về? Anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện rồi!!".

Hắn tức giận rống to. Lúc sau bình ổn tâm trạng, hắn mới để ý suốt từ nãy tới giờ cô im lặng không nói gì.

"Anh...anh ơi, anh giấu em chuyện gì không?". Cô nhìn hắn nói.

"Sao...sao lại hỏi như vậy?".

"Hôm nay, em gặp một người con trai. Anh ta biết tên em còn nói em mau trở về, anh ta còn bảo em là bạn gái anh ta nữa".

"Thật sao?...Anh ta có làm gì em không?". Mặt hắn hơi trắng bệch nói.

Cô lắc đầu.

"Không có, em chạy đi, nhưng mà anh ơi hình như em có quen với anh ta phải không?".

"Không. Từ ngày mai nếu gặp anh ta em hãy tránh xa ra". Hắn nắm tay cô cùng đi vào nhà. Hắn sợ...cô sẽ bị cướp đi mất.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được hạnh phúc nhưng tại sao nó lại mỏng manh đến như vậy?

Ích kỷ giữ cô bên mình.

Hắn sai rồi sao? Khi muốn có chút hạnh phúc của riêng mình?

Nhưng rồi một ngày thứ hắn sợ hãi nhất cũng đã tới. Lúc ấy, hắn đang ở công ty nghe điện thoại từ bệnh viện nói là cô bị ngã cầu thang. Hắn vội vã chạy đến. Cô bị chấn thương ở đầu và vì vậy cô...nhớ hết tất cả mọi chuyện.

"Đồ vô liêm sỉ, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!!".

Cô mắng hắn một trận, ánh mắt căm ghét còn gọi anh tới, hắn bị anh đánh không thương tiếc.

Tất cả trong suốt thời gian ở bệnh viện hắn không nói lời nào chỉ thẫn thờ. Anh đánh hắn, hắn cũng không phản kháng bị đánh đến bầm dập.

Hắn bất lực nhìn anh ôm cô vào lòng, tim nhói đau.

Mới sáng nay thôi, hắn còn được ôm cô vào lòng, chủ nhân của vòng ôm kia là hắn. Nhưng kể từ giờ phút này nó chính thức không phải của hắn nữa. Không phải...

Cô được chuyển tới bệnh viện khác, hắn không được gặp cô nữa. Lúc trở về nhà, bàn tay hắn buông thõng xuống. Từng nơi, từng ngóc ngách đều là hình bóng cô cười, giận dỗi, đùa nghịch...

Hắn nhắm mắt lại. Cô từng nói:

"Anh ơi, có em đây rồi, em sẽ mãi ở bên anh không rời xa anh đâu".

Là giả sao?

Hắn lẩm bẩm.

"Em biết không?... Anh đã sợ lắm...sợ em cũng giống như bà ấy... rời bỏ anh. Nhưng nó thành sự thật rồi...".

......

Thật ra từ năm thứ tư đại học hắn gặp được cô và yêu cô nhưng lúc ấy cô đã có bạn trai là anh rồi. Hắn luôn ở bên lặng lẽ dõi theo cô, đó là niềm hạnh phúc của hắn. Vốn không có hy vọng một ngày cô sẽ thuộc về mình nhưng cô bị tai nạn và mất trí. Lúc ấy hắn đã nghĩ rằng cô mất trí cũng tốt, hắn sẽ được ở bên cô, hắn sẽ được hạnh phúc. Nhưng không ngờ rất nhanh hạnh phúc của hắn bị đập tan không giấu vết. Cô nhớ lại, xa lánh hắn, ở bên cạnh bạn trai của cô. Hắn thấy trống rỗng mà đau lòng vô cùng.

Hắn chỉ có thể lặng im dõi theo cô như năm học đại học. Dù cô lánh xa hắn nhưng hắn luôn biết cô ở đâu, đang làm gì và hạnh phúc ra sao.

Nhiều đêm hắn tỉnh dậy phát hiện căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Cô rất sợ ma vì thế mà hay trốn vào phòng ôm hắn ngủ, hắn cũng không khoá cửa để cô lẻn vào. Nhưng sau khi cô đi, bên cạnh giường luôn trống rỗng, không ngủ được, hắn lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ tới sáng.

"Âm thầm bên em - Sơn Tùng MTP'' và ''Phía sau một cô gái - Soobin Hoàng Sơn'' là 2 bài hát hắn hay nghe nhất vì nó khá giống với tình cảnh của hắn. Không được ở bên cô, hắn có thể dõi theo cô phía sau mỗi ngày âm thầm và lặng lẽ...

Với hắn như vậy là đủ rồi.

.....

Một thời gian không gặp hắn, cô không hiểu cảm xúc hỗn độn trong lòng mình là gì, ban ngày thì cô không biểu hiện ra ngoài nhưng đêm đến khi tất cả chìm trong vắng lặng chỉ mình cô biết... Cô nhớ hắn, rất nhớ, rất nhớ...

Không bao lâu sau, gia đình anh phát hiện anh bị bệnh tim. Cả cô và gia đình anh rất lo lắng.

Rồi một ngày bệnh tim của anh tái phát, cần một trái tim để ghép thay nhưng rất khó có thể tìm được một trái tim phù hợp.

Cô vì lo lắng cho anh mà một ngày càng tiều tụy.

Hắn nhìn cô như vậy thật không nỡ, chỉ lặng lẽ đứng đằng sau cầu thang máy nhìn cô. Ánh mắt lưu luyến nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô hồi lâu rồi sau đó quay người bước đi. Lúc đi được một đoạn còn quay đầu lại. Miệng mấp máy muốn nói nhưng lại thôi, quay đầu đi.

Đây có lẽ là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy cô...

Hắn bước ra khỏi bệnh viện nhìn dòng người đi lại tấp nập không biết là đang nghĩ gì. Thật lâu mới dừng lại.

Phía trước một ô tô tải đang chạy, hắn bất ngờ chạy qua.

'Kéttttt.... RẦM'

Hắn không hối hận.

Trước khi nhắm mắt hắn còn cố gắng hướng mắt nhìn về một phía...

Đó là bệnh viện nơi hắn vừa bước ra...còn là nơi một người con gái hắn rất yêu đang ở đó...

Tạm biệt em...

Nhớ sống tốt nhé...

Nở nụ cười thật nhẹ như mãn nguyện như chua xót bi thương....

-----------------------------------

Lúc này bệnh viện đã có tim thích hợp để ghép cho anh.

Cô vui mừng kích động. Vậy là anh sẽ không sao!

Sau khi phẫu thuật thành công, anh đã qua tình trạng nguy hiểm chỉ còn mất thời gian bình phục.

Nhưng cớ sao nước mắt của cô lại không ngừng rơi?

"Cháu không sao chứ? Nó không sao rồi. Đừng khóc". Mẹ của anh lo lắng lau nước mắt cho cô.

"Cháu không biết...nước mắt cháu như vô thức rơi không ngừng được".

Cô lắc đầu, cô biết chứ anh đã không có chuyện gì cô vui còn không kịp.... Nhưng mà nước mắt cô cứ chảy không ngừng. Hơn nữa...phía lồng ngực nơi trái tim đang trú ngụ co bóp đau đớn.

Dường như cảm nhận được điều gì đó cô quay ra phía sau. Rõ ràng là trong bệnh viện gió khó có thể luồn vào được. Nhưng tóc mai cô khẽ bay...

Không có ai cả...

Chỉ có một màu trắng xoá...

Hình như cô đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng rồi...

......

Đã rất nhiều lần cô và gia đình anh hỏi xem ai là người ghép tim cho anh nhưng người đó đã yêu cầu giữ kín không nói...

Chẳng ai biết người đó...là hắn.

Người tự gây tai nạn để ghép tim cho anh....

Nó là một bí mật...và mãi mãi là một bí mật.

-----------------------------------

Xin lỗi...vì đã ích kỷ giữ em bên mình...

Xin lỗi vì đã giấu em tất cả mọi chuyện...

Xin lỗi...anh không cố ý...

Xin lỗi...

Hãy để trái tim anh được tiếp tục yêu em...









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro