đoản 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giường cổ, rèm cổ, bàn ghế cổ, quần áo cổ...

Không lẽ nàng xuyên không rồi?

Ngủ một đêm liền xuyên về cổ đại?

Không ngờ nàng có thể xuyên không, cứ tưởng chỉ có trên tiểu thuyết với phim thôi. Thật quá không thể tưởng tượng nổi!

Nàng là con gái của Tả tướng. Ừm, thân thế quả thật không tồi nhưng thân thể có hơi yếu đuối một chút. Song, trớ trêu là nàng phải thành thân với Thập Vương Gia một người mà nàng không hề biết, chưa từng gặp mặt nữa!. Lại nghe nói hắn cực kì biến thái, đào hoa,...

Tại sao trong tiểu thuyết và trên tivi nữ chính sau khi xuyên không sẽ thành thân với một người phong lưu ngời ngời, chiến công hiển hách? Hoặc là lạnh lùng, tài giỏi là người trong mộng của biết bao thiếu nữ? Sao lại ngược với nàng thế?

Với tư cách một con người đến từ thế giới hiện đại...

Không thể được! Nàng không thể thành thân với người như vậy được!

Nàng phải trốn, trốn thật xa.

Hàng ngày thám thính, rồi một buổi tối nhân lúc Tả tướng không có trong phủ, nàng rình mò ra ngoài theo lỗ chó sau đó thoát ra.

Lúc ra khỏi còn vỗ vỗ ngực đắc ý cười to.

Nàng chẳng biết đi đâu nên tạm thời cứ chạy thật xa tìm khách điếm nào đó nghỉ tạm tính sau. Cổ đại thiếu gì nơi để đi.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày nàng lên đường. Tốt nhất nàng nên đi đường rừng để tránh bị cha bắt lại. Và một sự thật rất chi là thực tế, nàng...bị lạc đường. Nàng khóc không ra nước mắt, đã thế lại còn là rừng sâu thâm cốc thế này nữa chứ!

Đêm tối vừa lạnh, vừa mệt lại còn đói. Xoa xoa bụng, nàng ngó tìm hoa quả dại ăn tạm, tìm cây trèo lên nghỉ tạm nhưng chưa kịp trèo lên lại nghe tiếng binh khí va chạm gần đây, mùi máu tanh ngày càng nồng. Nàng hơi rùng mình nhưng cũng khá tò mò nên lần theo tiếng va chạm mà đi đến. Nhiều người áo đen đang vung đao đánh nhau kịch liệt. Bởi vì những cảnh này chỉ có trên tivi không ngờ nàng có thể tận mắt chứng kiến cảnh thật người thật nên nàng vô cùng hưng phấn. Kể ra lạc đường cũng có lợi.

"Ôi, kịch tính hơn cả trên phim!". Nàng kích động nói.

Đang xem kịch tính thì có một hắc y nhân bị đánh rơi trúng chỗ nàng đang ngồi. Nhưng không may là tên này còn sống, hắn thấy nàng liền vung đao chém.

Nàng vội vàng tránh nhưng mà đâu có thể địch nổi.

"Đại ca, ta...ta chỉ là người qua đường không liên quan, chỉ tình cờ nhìn thấy thôi. Đại ca làm ơn bỏ qua cho ta, ta sẽ đi ngay...đi ngay". Nàng cười cười nói.

Xoay người định đi nhưng chợt một cơn đau ập đến.

Sao tay trái đau thế?

Á, chảy máu rồi. Tên này cư nhiên lại vung đao chém nàng.

"Khốn kiếp! Lão nương đã hạ mình cầu xin rồi mà không biết thương tiếc gì cả!".

Nhưng hắc y nhân vẫn tiến tới, dù hắn bị thương nhưng mà rất khoẻ a.

Cảm giác máu chảy nhiều hơn, nàng bắt đầu hoa mắt. Thân thể này cũng yếu đuối đi. Nàng không phải sẽ chết chứ? Nàng khóc không ra nước mắt. Không phải cuộc đời của nàng kết thúc ở đây chứ? Cầu trời lạy phật cho ai đó tới cứu con.

"Thật ồn ào". Một nam tử áo tím nhảy từ trên cây xuống. Dùng chiếc lá phi đến cứa rách cổ hắc y nhân.

Sau đó, nàng hôn mê.

-------------------------------------

Tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường tại một căn nhà khá cũ nhưng rất sạch sẽ. Ngó xung quanh không có ai, lại ngồi dậy phát hiện tay rất đau, xem xét vết thương đã được băng bó. Nàng nghi hoặc.

Đứng dậy đi khắp nhà nhưng chẳng thấy ai thì ra ngoài. Trước cửa không xa là một con suối trong vắt đang chảy. Ánh sáng chiếu lên mặt suối như những đốm sáng lập loè. Lúc nhìn ra cải cây cạnh suối thì thấy một nam tử áo tím đang nằm trên cây. Nàng tiến tới. Khuôn mặt nam tử nhìn theo góc nghiêng thật sự....rất đẹp, đẹp theo từng góc cạnh. Mái tóc đen dài tuỳ ý được một cây trâm gỗ cố định. Hắn đang ngủ cho nên nhìn thấy rõ rèm mi rất dày, xuống nữa là sống mũi cao thẳng tiếp là đôi môi. Ừm...đôi môi phớt hồng...quyến rũ.

Ánh sáng chiếu xuống tán lá chiếu xuống khuôn mặt hắn tạo lên một bức tuyệt kỹ. Bên cạnh còn có một chiếc cần câu được cố định trên thân cây. Phong thái của hắn thực sự là có chút lười biếng, thoát tục hơn nữa phía dưới suối....có rất nhiều cá!

Có rất nhiều cá dưới nước ngước đôi mắt long lanh tròn xoe hình như là.... nhìn hắn.

Ôi, mỹ nam... Cực phẩm.

"Khụ...khụ!". Nàng hắng giọng.

"Này, này!....có phải ngươi là người cứu ta không?". Nàng hướng người trên cây nói.

"...".

Bốp...

Cành củi khô đập trúng nam tử.

"Ta đang nói chuyện với ngươi!".

"Ừm". Thật lâu sau mới thấy hắn nói rồi lại nhắm mắt coi nàng là không khí.

"Đa tạ. À, Hành lý của ta đâu?". Tìm một hồi không thấy nàng hỏi hắn.

"Ngươi để rơi đêm qua rồi". Hắn nhàn nhạt mở miệng, vẫn nhắm mắt.

"Tại sao ngươi không nhặt lại?". Ôi tài sản của ta...tiền của ta.

"Tại sao ta phải nhặt?". Hắn hỏi ngược lại nàng.

"...". Thôi được rồi. Không sao, không sao.

"Ngươi có biết đường ra khỏi rừng không?".

"Biết".

"Ngươi có thể giúp ta ra khỏi đây không?".

Hắn không nói gì nhướn mày, xoay người nhảy xuống.

"Ngươi quên đêm qua đã nói gì?". Hắn khoanh tay trước ngực nhàn nhạt nói.

"Hả?". Nàng ngơ ngác, ngước mắt lên trời ngẫm nghĩ. Nhớ lại đêm qua...hình như sau khi hôn mê nàng có tỉnh lại. Lúc ấy, hắn định đi nhưng nàng kéo ống quần hắn. Hình như nàng có nói ''Thiếu hiệp! Ngươi giúp ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa, bóp vai, đấm lưng cho ngươi! Làm người hầu của ngươi. Ngươi kêu gì ta sẽ làm đó!''

Nàng hít sâu một hơi. Ôi, lúc ý nàng không ý thức được nên nói loạn rồi.

"....Nhớ..."-_-

"Ừm, tạm thời tay ngươi chưa bình phục thì cứ làm mấy việc nhẹ trước". Hắn nhàn nhạt mở miệng.

Nàng khóc thầm trong lòng. Nhưng nghĩ lại cũng tốt, cha nàng sẽ khó tìm ra nàng hơn nữa hắn còn cứu nàng một mạng cũng coi như là trả ơn.

Hắn cũng không có quá phiền phức, chỉ cần sạch sẽ một chút là được. Sau khi tay nàng phục hồi, hằng ngày, nàng chỉ chạy loanh quanh làm việc vặt. Hắn sáng sớm lúc nào cũng nằm trên cây, vừa ngủ vừa 'câu cá' vì thế cá là món ăn thường thấy trên bàn ăn nhất.

Nhưng mà khẩu vị của hắn rất cao. Món nào nàng nấu hắn cũng chê thảm hại. Nhiều lúc cả hai cũng đấu võ mồm với nhau, mặc dù hắn chỉ cần nói vài từ nhưng nàng bị áp đảo ngay tức khắc. Hắn quả là khắc tinh của nàng!

........

"Ngươi trốn khỏi nhà làm gì?". Thật lâu sau hắn nói, nàng còn tưởng mình nghe lầm, bình thường người mở miệng nói chuyện trước luôn là nàng còn hắn thì trả lời, kỳ quái nha.

"Đào hôn". Nàng thản nhiên đáp.

"Ồ... Tại sao?". Hắn nhướn mày.

"Ta không thể thành thân với một người mà ta không yêu".

"Hắn là ai?"

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?". Nàng khoanh tay nói.

"Không nói ta cũng không quan tâm".

"À, ngày mai ta sẽ không ở đây. Ngươi nên ở đây đừng chạy lung tung".

"Hả? Ta đi cùng ngươi được không?". Không hiểu sao nàng có dự cảm xấu.

"Chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần theo".

"...". Với khuôn mặt của ngươi ta còn tưởng ngươi là nữ nhân nữa.

......

Ngày hôm sau hắn đã đi từ sớm. Nàng làm vài việc xong lại ra ngồi cạnh suối nghịch nước. Nhưng mà thấy quá yên tĩnh, nàng hơi hoảng sợ. Rùng mình một cái quay lại phía sau. Không có ai nhưng nàng lại có cảm giác như có ánh mắt ai đó đang nhìn mình.

Sau khi cân nhắc nàng quyết định vào nhà ngồi nhưng khi vừa vào nhà, nàng thấy một người ở trong. Chưa kịp hét lên thì...

'Cốp'

Một vật thể lạ đập trúng đầu nàng, bất tỉnh.

Ôi sao nàng xui xẻo tới như vậy?

----------------------------------

Trong một căn phòng chứa củi rách nát, ẩm ướt. Mùi ẩm mốc bốc lên khó chịu, nàng nhíu mày mở mắt thấy đầu hơi đau khẽ rên lên một tiếng.

"Đại ca, cô ta tỉnh rồi, làm gì đây đại ca? Hay cho tụi em thưởng thức xong rồi bán?".

Một bàn tay thô lỗ bóp cằm nàng phát đau.

"Không được! Để đó không cho cô ta thoát! Ra ngoài!". Một tên được coi là đại ca quát lên.

Tên đang bóp cằm nàng mất hứng hất tay một cái nàng liền choáng váng nằm bệt xuống.

Không bao lâu, căn phòng trở nên yên tĩnh. Mấy tên này muốn bán nàng? Tại sao nàng lại xui xẻo như vậy?

Ở hiện đại, nàng là con vợ lẽ, mẹ sinh nàng xong liền qua đời, bị gia đình ghét bỏ vì thế sau khi tốt nghiệp trung học nàng bị đuổi ra ở riêng tự mình lo cho mình. Chẳng ai quan tâm nàng, cũng chẳng ai thương tiếc. Nàng phải cố gắng sống thật tốt, sống lạc quan...một mình. Bây giờ nàng xuyên không, Nàng vẫn chỉ có một mình. Ai sẽ cứu nàng?

Hắn có cứu nàng không?

Chắc không đâu. Nàng và hắn chẳng có quan hệ gì, hắn sẽ không rảnh để đi cứu nàng để chuốc lấy phiền phức. Nàng càng nghĩ tâm trạng càng nặng nề, ôm chân gục đầu trên gối ngồi một góc. Không ai cả, không ai sẽ cứu nàng.

Bỗng cửa mở ra, nàng ngước mắt lên lùi lại. Không phải là bọn chúng đó chứ?

Nhưng khi nhìn rõ mặt người tới, nàng sửng sốt. Bỗng dưng nàng ngồi dậy chạy tới ôm lấy hắn bật khóc. Hắn có tới, hắn tới...

Thấy nàng không có việc gì hắn thở phào. Nhưng lần đầu tiên thấy nữ tử khóc, hắn không biết làm gì hơi cứng ngắc đặt tay lên lưng nàng vỗ vỗ.

"Ta...đã nghĩ...hức...ngươi không tới". Nàng nức nở nói.

"Cảm ơn ngươi....". Cảm ơn đã tới.

"Ừ, đi thôi".

Nói xong, hắn ôm nàng khinh công bay đi.

Chưa bao giờ được an ủi như vậy, chưa bao giờ được ai quan tâm như vậy. Hắn cho nàng cảm giác được dựa dẫm, tin tưởng và cả...an toàn. Vì thế nàng càng vùi sâu vào ngực hắn hơn. Cảm giác này nàng chưa bao giờ có được, cũng chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.

...

Trở về căn nhà trong rừng đó, hắn giúp nàng băng bó đầu cẩn thận.

"Tại sao ngươi biết ta ở đó?". Nàng mở miệng.

"Ở khu rừng này vừa xuất hiện một nhóm người chuyên đi bắt các cô nương đem bán. Ta ra khỏi rừng cáo quan, nhưng lúc quay về thì không thấy ngươi ta thấy vệt máu khô trên sàn. Nghĩ ngươi bị bắt, may tìm được hang ổ của bọn chúng liền cứu ngươi". Hắn nói, giọng điệu có hơi bực mình.

Bỗng thấy hắn băng bó có phần hơi mạnh tay.

"Á, nhẹ chút".

"Chẳng phải ta nói ngươi đừng chạy lung tung sao?". Hắn có phần tức giận nói.

"Ta định vào nhà thì có tên lấy đồ đập đầu ta. Chết tiệt! Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! Sao không lấy thuốc mê mà lấy đồ đập đầu! Hừ!".

"..."

"À, tại sao ngươi lại rảnh rỗi đi cáo quan thế? Với tính cánh của ngươi thì mấy chuyện này ngươi có bao giờ quan tâm đâu".

Hắn sửng sốt. Cũng phải, tại sao lại đi làm việc rảnh hơi đó? Chẳng lẽ là vì nha đầu này? Vì an toàn của nàng? Không muốn nàng bị chúng bắt cóc nên hắn mới làm như vậy? Quả thật, lúc nàng bị bắt, hắn rất lo lắng.

"Ta thích". Hắn thản nhiên.

"Ừm...cảm ơn ngươi đã cứu ta". Nàng mỉm cười như hoa mùa xuân, trong trẻo dịu dàng. Ánh mắt lay động theo ánh nến.

Hắn có chút thất thần. Nha đầu này cũng.... rất đẹp.

"Ừm, không còn sớm nữa ngươi đi ngủ đi". Hắn đè nén xao động trong lòng nói.

..........

"Này, hôm nay là thất tịch, chúng ta đi chơi đi!". Nàng kéo kéo tay hắn.

"Không hứng thú".

"Ta muốn đi!".

"Ngươi cứ đi đi. Ta không cản".

"Ta muốn ngươi đi cùng!".

"...". Im lặng.

Nàng nghiến răng, nhất định phải kéo hắn theo mới được.

"Đi đi mà!"

"Nếu ngươi không đi ta sẽ lẽo đẽo, lải nhải bên ngươi suốt ngày!".

Cuối cùng, sau một hồi khóc lóc ỷ ôi, van xin, lẽo đẽo, lải nhải của nàng hắn mới chịu gật đầu.

Nàng hào hứng thay bộ y phục mới cùng hắn đi chơi thất tịch.

Có rất nhiều trai thanh gái tú, mọi người buôn bán tấp nập. Khắp nơi được trang trí đầy màu sắc rực rỡ, đèn lồng treo mọi nơi.

Không ngờ ở cổ đại lại náo nhiệt như vậy!

Nàng thích thú kéo hắn đi hết nơi này đến nơi kia còn hắn mặc kệ nàng muốn gì thì làm.

Nàng kéo hắn đến gần một gian hàng, bỗng có một cô nương tiến tới ngại ngùng làm quen hắn. Nàng tức giận kéo hắn tới nơi khác, từ lúc đi chơi không biết bao nữ tử nhìn hắn rồi nhé!

"Sao vậy?". Hắn kì lạ hỏi.

"Không có gì!". Chết tiệt! Tên này còn không biết gì.

"Chẳng phải ngươi muốn đi chơi sao? Sao lại tức giận?"

"Là tại ngươi, tại ngươi! Tại sao lại yêu nghiệt như thế! Nếu không phải ta thích ngươi thì ta đã rạch mặt ngươi rồi đó! Á!".

Tới lúc nàng nhớ ra mình đã nói gì thì vội vàng bịt miệng lại. Ôi, ôi nói ra hết rồi còn đâu.

"Ngươi thích ta?". Hắn sửng sốt nhíu mày.

"Thì...thì sao?".

Hắn im lặng nhìn nàng rất lâu. Không ai biết trong hắn là một cơn sóng lớn. Sau mới nói:

"Người nàng sắp thành thân là ai?". Hắn cứ nghĩ đến người sắp thành thân với nàng là không nhịn được khó chịu trong lòng.

"Thập Vương gia".

"Cái gì?". Hắn sửng sốt như không tin vào tai mình.

"Thập Vương Gia''.

"Nàng là thiên kim Tả tướng?"

"Sao ngươi biết?"

"Hôn lễ này ai mà không biết chứ?"

"Ngươi...".

Chưa kịp nói hết câu, có vào con ngựa kích động chạy tới tách nàng và hắn ra. Nhưng khi lùi lại vài bước nàng liền cảm thấy có ai đó bịt miệng nàng lại sau đó nàng rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.

---------------------------

Khi tỉnh lại nàng thấy mình đang ở trong phòng của mình. Chẳng lẽ nàng đang ở trong phủ? Kẻ đã bịt miệng nàng hôm đó là người của cha nàng?

"Con tỉnh rồi?"

"...Nương".

"Tại sao con lại bỏ trốn? Con có biết làm như thế cả nhà ta sẽ phạm tội không? Sẽ bị xử trảm bất cứ lúc nào không? Khi xưa con đâu có như vậy? Con ở trong phòng xám hối đi!"

"Năm ngày nữa hôn sự của con và Thập Vương gia sẽ được cử hành. Con đừng có ý định bỏ trốn lần nữa, lần này cha con cho người canh chừng nghiêm ngặt rồi không thể thoát được đâu!".

Nàng mím chặt môi, uất ức. Quả thật trong phủ canh phòng nghiêm ngặt nàng không thể trốn ra được. Vì thế nàng phải ở trong phòng chờ tới ngày thành thân. Tất cả đều bị ép buộc.

Nàng nhìn mình trong gương đồng. Xinh đẹp động lòng người nhưng mà nàng trang điểm không phải cho người mình thích ngắm mà là người nàng không hề thích.

.....

Sau khi được đưa vào tân phòng nàng không chịu được rống lên khóc to:

"Oa.... Tên thối tha, chết tiệt! Ngươi rúc chỗ nào rồi hả? Oa...đáng ghét!".

Không bao lâu sau, khăn được vén lên lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt, nàng thút thít ngước lên nhìn người trước mặt phút chốc ngây ngẩn.

Mắt đẹp như lưu ly, mày thanh, môi hồng khêu gợi khẽ mím hơi nhếch lên. Ánh mắt trong trẻo như phát sáng. Tuấn tú, yêu nghiệt như vậy...mỹ nam tử.

"Đồ chết tiệt! Sao bây giờ mới tới?? Ta đã thành thân! Bây giờ ngươi đến thì có ích gì hả?".

"Ta đến từ rất lâu rồi".

Nàng nhìn hắn, bây giờ mới để ý hắn đang mặc hỉ phục. Ánh mắt có chút nghi hoặc.

"Nói rõ hơn!".

"Ta là Thập Vương Gia, là tân lang và cũng là phu quân của nàng".

"...".

"Đáng chết! Ngươi lừa ta!".

"Ta không lừa nàng".

"Ngươi là Thập Vương Gia tại sao lại sống trong rừng? Tại sao lại giả làm thường dân?? Có vị Vương gia nào bỏ chăn êm đệm ấm, sơn hào hải vị đi ngủ trên cây đi ăn trong rừng không hả??".

"Ta thích".

"...".

"Khoan đã!! Lời đồn đại ngươi là biến thái lăng nhăng thì sao hả?".

"Đồn thổi thôi. Ta cũng không để ý. Bình thường ta rất ít ở trong phủ, có một lần ta vào thanh lâu thử xem có gì thú vị không nhưng mà chẳng có gì, trèo lên mái nhà ngủ tới tận hôm sau. Sau đó, có một số người mạo danh ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi một thời gian, đến lúc ta biết và xử lý thì tin đồn lan xa rồi. Ta cũng lười không muốn giải quyết nên mặc kệ". Hắn nhàn nhạt giải thích, cũng không có ý quan tâm đến mấy chuyện này.

"Xong rồi chứ? Đi ngủ!". Hắn ôm nàng nằm xuống nhắm mắt lại.

"Không được!! Tránh ra!".

"Nàng ngoan một chút".

"Hừ! Còn lâu!". Nàng đánh vào ngực hắn.

Hắn ôm nàng chặt hơn không cho nàng ngọ nguậy. Nàng cũng an phận không nhúc nhích nữa. Dù sao nàng cũng đã được thành thân với người mà mình thương, nàng không còn bất mãn gì nữa.

"Ta...yêu chàng". Nàng vùi sâu vào ngực hắn giọng lí nhí. Nhưng là người học võ hắn nghe thấy hết. Khoé môi khẽ nhếch.

"Ta cũng vậy, ta sẽ không bao giờ để nàng thất vọng".

Sau đó không khí trầm mặc bắt đầu lan toả. Thấy không được tự nhiên nàng ngọ nguậy trong lòng hắn khiến mắt hắn thâm trầm.

Hắn khẽ cười, nụ cười đẹp mê hồn làm chao đảo chúng sinh. Nàng ngẩn ngơ ngậm miệng. Chết tiệt! Đúng là yêu nghiệt!

Ngay lập tức, không đợi nàng hoàn hồn, hắn hôn lên môi nàng thật sâu.

Hắn quên, bây giờ là động phòng hoa chúc...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro