đoản 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân quốc, hoàng đế bỏ bê triều chính trầm luân trong sắc dục. Đời sống dân chúng nghèo khổ, lầm than, nội loạn nổi lên khắp nơi. Vì vậy mà nhiều người muốn lật đổ ngôi vị của hoàng đế hiện tại.

Hắn- Phong Trạch là phu quân của nàng cũng là một trong số đó, vì muốn lật đổ hoàng đế hiện tại không màng bất cứ chuyện gì, ngày đêm suy nghĩ kế sách.

Lúc đầu hắn gặp rất nhiều khó khăn, luôn đơn độc một mình gánh vác. Lúc ấy, nàng ở bên dõi theo, không tiếng động, lặng lẽ. Dù không ai bên hắn nhưng hắn vẫn có nàng, hắn không đơn độc.

"Thiếp vẫn ở đây, ngay sau lưng chàng".

Nàng mỉm cười nhẹ. Hắn không cần phải quay đầu lại nhìn nàng, bởi vì hắn chỉ cần biết nàng vẫn ở đây bên cạnh hắn. Hơn nữa....đối với nàng, chỉ cần nhìn bóng lưng hắn là đủ rồi. Nàng là thê tử của hắn, nàng ủng hộ và tin tưởng phu quân của mình.

Càng về sau mọi việc càng thuận lợi. Hắn kêu gọi được những quần thần bất mãn với vua hiện tại. Cuối cùng hắn cũng có thể thực hiện được điều mà mình mong muốn. Hắn trở thành hoàng đế.

Hắn thực hiện cải cách hiệu quả, đời sống muôn dân ấm no hạnh phúc, an cư lạc nghiệp. Không có một quốc gia nào có ý định lăm le xâm chiếm. Bá tánh ca tụng, tin tưởng vào hắn.

Cuộc sống diễn ra tốt đẹp, việc nước ổn định, hắn nạp phi phong hậu ấy nhưng không phải nàng. Hoàng hậu là con gái Thượng tướng quân, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Hắn cho nàng làm một trong những phi tần của mình và rồi... Hắn bỏ quên nàng.

....

"Nương nương hôm nay Hoàng thượng ở bên tẩm cung của Hoàng hậu". Một cung nữ cung kính nói với nàng.

"Bổn cung biết rồi". Nàng đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm nói. Đáp án này vốn dĩ nàng đã dự đoán được. Hắn lên ngôi ba năm, nhưng vẫn chỉ sủng ái nhất là Hoàng hậu. Vốn dĩ những phi tần như nàng....hắn đã quên mất.

"Nương nương..."

Nàng ngồi dậy đi về phía cửa sổ có một chậu hoa mẫu đơn nở rộ, bàn tay mềm mại khẽ chạm vào cánh hoa mẫu đơn. Nàng mỉm cười nhẹ.

"Tiểu Thanh, ngươi nói xem đã bao lâu rồi Hoàng thượng không tới đây?".

"Nương nương... Đã năm tháng rồi". Tiểu Thanh hơi sửng sốt nói.

"Ừm...năm tháng".

"Hình như sắp tới sinh thần của Hoàng hậu". Nàng lại mở miệng.

"Vâng, Hoàng thượng đã kêu cung nhân chuẩn bị".

"Có lẽ...sẽ rất lớn".

Tiểu Thanh không nói gì.

Nàng khẽ cười nhìn bầu trời phía xa xa qua cửa sổ.

......

Yến hội mừng sinh thần Hoàng hậu, tất cả các phi tần đều trang điểm lộng lẫy mong muốn có thể thu hút sự chú ý của hắn. Nếu may mắn có thể sẽ nhận được ân sủng. Nhưng mình nàng vẫn ăn mặc không quá nổi bật, nàng biết, dù có đẹp đến mấy chưa chắc sẽ được hắn chú ý mà kể cả khi được hắn chú ý rồi không sớm hay muộn cũng sẽ bị lãng quên.

Đế vương bạc tình, quả nhiên không sai.

Khi nàng ngồi xuống vị trí của mình. Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm nhận thấy hắn nhìn về phía mình. Nhưng khi nhìn về phía hắn lại thấy hắn đang nhìn Hoàng hậu một cách ôn nhu. Nàng khẽ cười, tại sao hắn lại nhìn về phía nàng trong khi bên cạnh có một giai nhân đẹp như hoa chứ?

"Ngoài ngày vui hôm nay là ngày sinh thần của Hoàng hậu, trẫm cũng muốn cho tất cả được biết Hoàng hậu đã mang long thai, nhi tử của trẫm!''

Giọng hắn vừa đủ nhưng tất cả người trong yến hội đều nghe thấy rõ ràng. Trong giọng nói còn không kiềm chế được vui vẻ, ánh mắt ôn nhu nhìn Hoàng hậu.

Nàng nhớ rõ ngày ấy, hắn mở yến hội phong Hậu. Nàng cứ ngỡ nàng sẽ trở thành Hoàng Hậu nhưng lúc ấy hắn nắm tay một nữ tử khác phong nàng ấy là Hoàng hậu. Giọng nói của hắn cũng như bây giờ, ánh mắt cũng ôn nhu như vậy. Lúc ấy, khoé môi nở nụ cười của nàng tắt lịm. Nàng bàng hoàng nhưng sau đó trấn tĩnh, nàng ấy xinh đẹp hơn nàng rất nhiều và còn có gia tộc ở đằng sau nữa. Thật phù hợp với hắn.

Bây giờ có rất nhiều người chúc mừng. Còn các vị phi tần mặc dù bên ngoài vui vẻ nhưng bên trong sớm đã nổi bão.

Có lẽ Hoàng hậu đã mang long thai khá lâu, nhưng bây giờ mới nói. Có lẽ là muốn bảo vệ nàng ấy và thai nhi. Hắn che chở nàng ấy như vậy, bảo bọc như vậy, không ghen tỵ mới lạ.

Nhưng tại sao đối với nàng không như vậy? Lúc trước nàng cũng từng có thai nhưng hậu cung đấu đá lẫn nhau đứa con chưa thành hình của nàng không thể chào đời. Rõ ràng hắn biết nhưng hắn không có bảo vệ, che chở như vậy. Đã vậy, từ đó hắn không quan tâm nàng nữa. Nàng là phi tử thất sủng.

Nàng khẽ cụp mắt nhìn xuống vùng bụng bằng phẳng.

Chàng quên ta rồi sao?

Phong Trạch, chàng lại khiến ta thất vọng...

Nàng ngước mắt nhìn lên, không ngờ lúc ấy ánh mắt hắn khẽ lướt qua nàng và dừng lại. Nhưng người di dời ánh mắt lại là nàng. Nàng không muốn trầm luân thêm nữa. Hoàng cung này quá ngột ngạt...

----------------------------------


Nàng đi rồi. Không một lời từ biệt.

Hắn không biết nàng rời khỏi hoàng cung bằng cách nào, cũng không có cho người tìm kiếm nàng, hắn không muốn mình vì một nữ nhân mà bị rối loạn. Nhưng mỗi ngày hắn có thể cảm nhận được mình đang khác lạ. Hắn không hiểu cảm xúc của mình là gì, từ khi bắt gặp ánh mắt của nàng tại yến hội đêm đó hắn đã có một dự cảm lạ. Nàng lúc đó rất khác, ánh mắt nàng như bóp chặt tim hắn đau đớn.

Nhiều ngày sau đó hắn rơi vào trầm tư, không hiểu sao lại cảm thấy rất nặng nề.

Nhiều lần hắn nghe như ai đó gọi thầm tên mình nhưng khi ngoảnh đầu lại, hắn chẳng thấy gì ngoài một cơn gió nhẹ thổi lá khô xào xạc. Chính lúc ấy, hắn nhận ra trái tim nhói đau nhắc nhở mình: "Hắn nhớ nàng".

Nhớ hình bóng, dáng vẻ, nhớ khuôn mặt, nhớ giọng nói, nụ cười... Nhớ tất cả...

Nhưng nàng đâu rồi? Nàng đi đâu rồi?

Cuộc sống nhàm chán, nhạt nhẽo. Hắn ngày đêm phê duyệt tấu chương, không cho phép mình nhàn rỗi... Vì lúc ấy hắn sẽ nhớ về nàng.

Không bao lâu sau, Hoàng hậu sảy thai, Thượng tướng quân tạo phản. Hắn bắt giam Thượng tướng quân tử hình, phế Hậu nhốt vào lãnh cung cả đời.

Thì ra, vì muốn hoàng vị mà Thượng tướng quân kêu nữ nhi của mình tiếp cận hắn. Tất cả tình cảm là giả dối.

Chỉ có duy nhất nàng là đối xử chân thật với hắn. Nhưng hắn không biết giữ gìn.

Hắn cải trang xuất cung đi vi hành. Dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống tràn đầy màu sắc nhưng hắn hưởng thụ cuộc sống này, chỉ có...một mình. Thì ra cảm giác cô đơn một mình là như vậy, nàng đã luôn cô đơn một mình rất lâu, rất lâu. Mà chính hắn lại là người bỏ rơi nàng. Hắn cứ đi về phía trước, không biết nghĩ gì tới khi phát hiện ra mình đang ở một con hẻm nhỏ thì mới dừng lại.

"Nương tử, nàng coi cây trâm này có đẹp không? Ta tự tay làm cho nàng đó!". Một nam tử cầm cây trâm gỗ trên tay mỉm cười ôn nhu nói.

"Rất đẹp!". Nữ tử vui vẻ nhìn nam tử, ánh mắt dịu dàng để nam tử cài trâm lên đầu mình.

"Nương tử nàng thật đẹp!".

"Tướng công, thiếp...thiếp muốn nói cho chàng biết một chuyện...". Nữ tử e thẹn má ửng hồng nhìn nam tử.

"Hả?"

"Chàng được làm cha rồi".

"Hả? Thật không? Là trai hay gái? Bảo bối có đạp không?"

"Làm sao thiếp biết được. Mới ba tháng chàng nghĩ xem con đạp được không?"

Sau đó một trận cười thoả mãn vang lên tràn ngập không gian.

Đôi phu thê đó...rất hạnh phúc.

Hắn xoay người ra khỏi con hẻm. Lòng nặng nề. Cảm thấy mình thật tệ hại, ngay cả một cây trâm cũng không thể tặng nàng, cũng chưa từng khen nàng dù chỉ một câu. Hơn nữa, lúc nàng mang thai hắn không có bảo vệ được nàng, không bảo vệ được con của mình. Hắn vô dụng.

Trước kia vì muốn lên ngôi hoàng đế mà hắn bộn bề nhiều việc, nhất thời quên mất nàng vẫn ở phía sau dõi theo mình. Lúc ấy, hắn nghĩ điều đó là đương nhiên và sẽ mãi như vậy. Khi lên ngôi rồi, hắn nạp phi bỏ rơi nàng cô đơn ngày tháng ở tẩm cung. Hắn vẫn nghĩ nàng sẽ mãi ở đó, không hề để ý nàng vì hắn mà chịu bao nhiêu tổn thương.

Hắn đã sai, hắn bỏ rơi nàng để rồi nàng biến mất không giấu vết.

Giá như lúc nàng còn bên cạnh hắn yêu thương, quan tâm nàng thì tốt biết bao.

Giá như lúc nàng ở bên, hắn biết trân trọng, làm nàng cảm thấy hạnh phúc.

Hắn là một đế vương, có cả thiên hạ trong tay nhưng không có nàng tất cả đều vô vị. Lần đầu tiên hắn không cố giấu hay đè nén tâm tư của mình nữa, hắn nhắm mắt thở ra thấp giọng nỉ non: "Ta nhớ nàng".

Hắn dừng lại nhìn về phía trước, bỗng trời đổ mưa. Ngẩng đầu lên, từng hạt mưa rơi vào mắt cay xè. Rất nhiều người náo loạn chạy tìm chỗ trú. Lúc ấy, hắn mới chậm chạp, tuỳ tiện tìm một mái hiên đứng tạm.

Và lúc ấy...

Nhìn về phía đối diện. Nàng đang đứng đó, cánh tay mềm mại đưa ra hứng những giọt nước mưa từ mái hiên chảy xuống, khoé môi còn nhàn nhạt nở nụ cười. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy khắc ghi trong hắn ngay cả trong mơ hắn cũng không dám quên. Bao lâu rồi? Bao lâu không gặp nàng? Hắn không nhớ, cũng không muốn biết...vì nàng đang ở đây, chân thật.

Thời gian của hắn như ngừng trôi. Ánh mắt hắn không dời nàng nửa giây.

Và rồi bốn mắt nhìn nhau, nàng hơi sửng sốt nhưng chân không thể bước đi được nên chỉ nhìn hắn.

Dường như cảm thấy chỉ cần chớp mắt nàng sẽ biến mất. Muốn chạy tới ôm nàng vào lòng nhưng lại sợ, không dám kích động vì sợ nàng kinh hãi mà chạy mất.

Phút giây ấy như kéo dài vô tận cho tới khi cơn mưa tạnh hẳn. Hắn quyết định tiến tới phía trước, nếu không giữ nàng lại hắn sợ sẽ mất nàng một lần nữa.

Hắn một bước, một bước tiến về phía nàng...

Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rời xa hắn nữa.

Vì hắn biết, mất nàng...hắn khổ sở đến nhường nào.

Vì hắn biết mình không thể sống thiếu nàng.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro