đoản 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nheo mắt đưa tay lên trước trán, che đi ánh nắng mặt trời chói lọi.

Phượng Dật đi rồi, bao lâu nàng cũng không nhớ rõ. Chỉ biết là từ ngày hắn đi nàng chưa bao giờ cười.

Nàng cũng không biết cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì. Bất lực, mệt mỏi, trống rỗng....?

..........

Thái tử lập Thái tử phi nhưng không phải nàng. Y nói với nàng một câu duy nhất: " Ta xin lỗi". Khi biết chuyện này nàng cũng không có mấy mươi cảm xúc. Một nam nhân không thể bỏ đi quyền lực để chọn người mình yêu thương, vậy đau lòng được gì?

Hơn nữa, nàng cũng không quan tâm. Y chọn ai, yêu thương ai nàng không cần biết. Bởi đầu óc, tâm trí nàng luôn tràn đầy hình ảnh của Phượng Dật.

Phượng Dật, huynh ở đâu?

Ta rất cô đơn...

Rốt cuộc huynh ở đâu?

Ta thực sự rất nhớ, rất nhớ huynh...

Khẽ chạm lên trước ngực.

Chỗ này...ẩn ẩn đau.

Trong giấc mơ nàng gặp hắn nhưng không thể chạm vào hắn. Nàng rất sợ, rất sợ...

Khi hắn đi rồi, nàng mới biết, khoảng trống trong lòng không có gì có thể lấp đầy.

Dần dần nàng phát hiện...

Thì ra, nàng yêu hắn.

..............

Nàng thẫn thờ không biết mình đi đâu.

Bỗng mọi người hoảng loạn tản ra, một cỗ xe ngựa điên cuồng lao đến. Nàng dường như chẳng quan tâm cứ thẫn thờ đi về phía trước.

Khi cỗ xe ngựa đó cách nàng gần một trượng thì nàng mới bừng tỉnh nhưng sau đó lại cảm thấy mình bị kéo sang một bên.

Nàng sửng sốt.

"Sở Điền? Là huynh đúng không?".

"Phượng Dật đâu? Huynh ấy đang ở đây đúng không? Xin huynh...cho ta gặp huynh ấy, ta muốn gặp huynh ấy...''.

"Chủ nhân...".

Làm sao đây? Làm sao nói cho nàng hiểu?

"Ta muốn gặp huynh ấy...". Nàng khóc nức nở tóm áo Sở Điền.

-----------------------------------

"Chủ nhân ở đây".

Sở Điền dẫn nàng đến một nơi nằm rất xa kinh thành.

"Không phải... Không thể". Nàng khụy xuống bất lực lắc đầu phủ nhận.

"Cô biết không? Ta trước giờ đều nghe lời chủ nhân nhưng duy nhất việc không nói cho cô biết sự thật là trái lời chủ nhân".

"Khi giải độc cho Thái tử, chủ nhân đã dẫn toàn bộ chất độc sang người mình. Nên...".

"Chủ nhân không muốn cho ai biết nên đã ra lệnh cho ta chôn cất người ở đây...".

Ánh mắt, tâm hồn nàng đặt hết lên tấm bia mộ khắc vài dòng chữ kia. Ngay cả một tầng hơi nước bao phủ trước mắt nhưng nàng không dám khóc. Nàng chỉ biết Phượng Dật luôn nói với nàng "Đừng khóc" nên nàng sẽ nghe lời không khóc.

"Phượng Dật...".

"Phượng Dật..."

.....

Nàng không biết mình đã ở đây bao lâu, từ lúc nào. Chỉ biết nàng phải ở đây, đầu óc chỉ nghĩ đến cái tên "Phượng Dật".

Nàng mất cảm giác với tất cả mọi thứ, cả không gian và thời gian. Mặc kệ ai đó gọi nàng, kéo nàng, nàng cũng không đi. Nàng phải ở đây.

Cho đến khi chìm vào màn đêm tăm tối.

--------------------------------------

Khi nàng tỉnh dậy cư nhiên lại là trước ngày sinh thần của Phượng Dật một ngày!

Nàng đã trọng sinh!

Vội vàng chạy khỏi phủ đến hoàng cung, rồi đi đến vườn đào.

Phượng Dật đang ngồi dưới gốc một cây đào đọc sách. Hôm nay hắn mặc bạch y, càng làm nổi bật mái tóc đen mượt rủ trước ngực.

"Phượng Dật!".

Nàng kích động gọi hắn. Chạy tới nhào vào lòng hắn ôm chặt, bật khóc. Cuốn sách hắn đang cầm cũng rơi xuống đất.

"Lại bị từ chối à? Đừng khóc, ta dẫn nàng đi chơi". Thấy nàng khóc trong lòng không khỏi xót xa. Hắn nhẹ giọng nói.

Nàng ở trong lòng hắn khóc càng lớn, ôm chặt hắn như là nguồn sống là tất cả của mình, một mực lắc đầu.

"Được rồi, ngoan, đừng khóc". Hắn vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng an ủi.

Nàng sụt sịt, không khóc nữa. Ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn. Khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh hiện ra trước mắt vô cùng chân thực. Nàng sờ lên khuôn mặt hắn.

"Phượng Dật...".

"Ừ".

"Phượng Dật...".

Đã bao lâu rồi nàng không gọi hắn? Cái tên nàng muốn gọi từ rất lâu rồi.

...............

Đêm ngày hôm sau, sau khi yến hội kết thúc nàng từ chối không đi cùng thái tử mà chạy tới chỗ hắn.

"Phượng Dật, ta tới rồi! Phượng Dật?".

Nàng vén váy lên, tìm kiếm hắn.

"Ở đây".

Nàng mỉm cười ngước lên nhìn hắn đang ngồi trên thân cây. Lại thấy hắn nhảy xuống, ôm eo nàng phi thân lên cây.

"Phượng Dật ngắm trăng ở đây thật thích!".

"Ừ".

"Phượng Dật, huynh thích ai chưa?".

"...".

Không thấy hắn trả lời nàng nhìn lên ánh trăng đẹp tuyệt diệu kia nói:

"Ta thích huynh".

"Chẳng phải nàng thích thái tử sao?".

Nhìn thấy nét kinh ngạc cùng sửng sốt của hắn, nàng cười tươi lắc đầu, hôn lên môi hắn, bộc bạch:

''Không! Dật! Chúng ta thành thân đi!".

--------------------------------------

Hoàng thượng phong vương cho hắn, cũng tổ chức ngày thành thân cho hắn rất ninh đình.

Ngày cử hành hôn lễ, nàng được trang điểm tỉ mỉ. Thực hiện nhiều nghi thức, sau đó ngồi ở tân phòng chờ Phượng Dật.

Sau khi uống rượu mừng xong, hắn tới tân phòng.

Nhấc khăn lên nhìn dung nhan kiều diễm của người mình yêu, ánh mắt hắn dịu dàng như nhìn một thứ trân quý nhất. Chạm khẽ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, vòng tay ôm eo kéo nàng gần mình hơn.

Nàng ngượng ngùng không dám cử động, sau thấy hắn buông ra tới bên cạnh bàn rót hai ly rượu.

Sau khi uống rượu giao bôi. Nàng và hắn cùng đi ngủ không có chuyện gì xảy ra. Hắn biết, nàng vẫn chưa sẵn sàng.

......

Nàng ở trong phủ nếu thấy chán hắn sẽ không quản bận rộn hay bất cứ điều gì dẫn nàng đi chơi.

Hắn chăm lo, chú ý từng việc nhỏ nhặt nhất liên quan tới nàng, sủng nàng tới tận trời.

Lúc nàng vào cung. Có gặp thái tử. Y đã tiều tụy hơn trước. Y hỏi nàng:

"Tại sao?".

"Thái tử, Chúng ta vốn không thể, ta không thể giúp, phò trợ người có được ngôi vị kia. Hơn nữa, người căn bản chưa thực sự yêu ta".

"Nàng...". Y không dám tin nhưng mà có lẽ nàng nói đúng.

......

Sau khi ra khỏi cung, hắn dẫn nàng đi mua đồ. Nàng mua rất nhiều thứ, bỗng thấy thiếu thiếu nàng nghĩ nghĩ...

Ừm, hắn đâu rồi nhỉ? Nhìn sang bên đường, chân chợt khựng lại. Tại sao hắn lại ôm một nữ nhân thân mật như vậy? À không, hắn đang cố gắng lạnh lùng đẩy ra nhưng nữ nhân kia sao lại giống như không xương dựa vào hắn vậy?

Cơn ghen bốc lên, nàng bực mình chạy tới giật cô ta ra khỏi hắn.

"Cô không biết nam nhân này là phu quân của ta sao? Không biết phép tắc mà ngang nhiên ôm ôm ấp ấp giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, không sợ bàn dân thiên hạ bàn tán sao???".

"Ta...ta...". Cô nương đó yếu ớt nước mắt lưng tròng, ai nhìn vào cũng chỉ muốn ôm vào lòng vỗ về.

"Dật, chúng ta đi!".

Nàng kéo hắn đi. Bắt gặp ánh mắt nữ tử nào nhìn hắn thì đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn nữ tử đó với ý "Nhìn cái gì mà nhìn!"

"Tại sao chàng lại để cô ta chiếm tiện nghi nhiều như vậy? Có phải cô ta cố ý ngã vào người chàng không???? Hừ, nữ nhân không biết xấu hổ!!". Nam nhân của nàng có thể để người khác tuỳ ý chiếm tiện nghi sao?

Hắn suốt quá trình không nói gì cả, chỉ mỉm cười và bây giờ cũng vậy. Bởi vì nhìn nàng ghen như vậy lại khiến hắn rất vui. Điều này chứng tỏ nàng rất để ý hắn.

Như vậy có cảm giác được yêu.

Nhưng mà để nàng giận lâu cũng không tốt nên hắn ôm nàng vào lòng, mở miệng:

"Ta sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa. Người ta yêu chỉ có mình nàng. Đừng giận".

Bao nhiêu tức giận mà vì câu nói của hắn mà tiêu tán hết. Cũng đúng, nàng tin tưởng hắn.

Ngồi trên xe ngựa, nàng ngồi trong lòng hắn gật gù. Tìm tư thế thoải mái hơn dựa vào lòng hắn ngủ ngon lành.

Về tới phủ. Hắn bế nàng về phòng, khẽ khàng đặt nàng lên trường kỷ. Nhưng vừa rút tay ra nàng liền mở mắt ôm chặt tay hắn.

"Dật, không được đi".

Hắn khẽ cười.

"Được".

Hắn tháo giày tiến vào chăn ôm nàng vào lòng.

"Ngủ đi".

"Không, ta ngủ chàng sẽ biến mất mất".

"Ta sẽ ở đây".

Nàng lắc đầu.

"Được rồi".

Nằm thật lâu vẫn không ngủ được, nàng nói:

"Dật, chàng muốn trở thành hoàng đế không?".

"Ngôi vị đó ta trước nay không hề hứng thú, hơn nữa, với ta, nàng là tất cả của ta rồi, ta không cần mấy thứ đó".

"Dật, được gặp chàng thật tốt". Nàng vùi sâu vào ngực hắn nói.

Hắn sủng nịch xoa đầu nàng, ôm chặt hơn. Mỉm cười vuốt tóc nàng.

"Dật, ta yêu chàng".

Bàn tay đang vuốt tóc nàng dừng lại. Nàng cảm nhận được bàn tay đang đặt ở eo nàng hơi xiết chặt, hắn đang kích động.

Hắn không mơ tưởng đúng không?

Lúc đầu hắn chỉ nghĩ nàng có tình cảm với mình, đó chỉ là thích thôi. Nhưng...

"Ừ, ta cũng vậy". Khẽ hôn lên trán nàng khẳng định. Hắn rất vui.

Nam nhân hôn lên trán thường là người chung tình, người có thể để ta gửi gắm cả đời vào họ. Bởi họ trân trọng ta, nâng niu ta, coi ta là trân quý nhất.

"Dật, ta muốn sinh con cho chàng".

------------------------------------

Thái tử xuất chinh trợ giúp Kiều tướng quân. Nàng đã nói với y là đừng đi nhưng mà không cản được. Nàng có tư cách gì chứ? Hơn nữa, hoàng thượng đã chuẩn tấu làm sao có thể thay đổi?

Và rồi Thái tử bị thương nặng. Không thái y nào có thể giải cứu được. Thông tin này cũng truyền tới An Vương phủ.

Hắn biết tin, khẽ nhìn nàng. Nàng biết hắn suy nghĩ điều gì, khẽ nắm tay hắn. Nhưng nàng rất sợ, sợ hắn...

"Ta cùng chàng vào cung".

Thái tử bị trúng độc rất nặng, cũng rất giống y như lần đó.

Nàng sợ hãi ôm chặt hắn không cho hắn rời nàng nửa bước.

"Tố San, để ta vào đó xem". Hắn nhẹ giọng.

"Không...".

"Nàng đừng lo lắng, ta sẽ không sao".

Nàng tóm chặt áo hắn run rẩy lắc đầu.

"Ta sẽ không làm gì có hại cho bản thân, ta hứa".

Nàng hít một hơi thật sâu. Nàng phải bình tĩnh.

"Khởi bẩm hoàng thượng, có người tự xưng là thần y có thể giải độc cho thái tử điện hạ".

"Mau truyền!".

Thần y tới. Đó là một lão nhân hơn 50 tuổi, râu tóc bạc phơ phong thái trầm ổn, đĩnh đạc. Không giống người phàm cho lắm. Chỉ là lão nhân nhìn nàng cười. Nàng chỉ biết ngơ ngác.

Có ẩn ý đúng không? Tại sao lại xuất hiện thần y một cách trùng hợp tới vậy?

Thái tử được cứu, chỉ cần dưỡng thương là khỏi khiến ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi thần y ra khỏi phòng, hoàng thượng muốn đón tiếp nhưng mà thần y từ chối. Hắn đã đi vào xem thái tử ra sao nên chỉ còn nàng ở ngoài. Lão nhân đi qua nàng thì nàng mở miệng nói "Đa tạ". Sau đó, lão nhân vuốt râu cười làm nàng ngỡ ngàng.

Đây không phải là một lão nhân bình thường.

--------------------------------

Nàng mệt mỏi dựa vào lòng hắn nhưng tay vẫn không quên ôm chặt hắn.

"Mệt lắm sao?". Hắn mở miệng.

"Ừm".

Không sao, đã có hắn thì bao nhiêu mệt mỏi bao nhiêu sợ hãi sẽ tan biến.

Mọi chuyện đã qua rồi.

"Dật, ta rất yêu chàng, chàng không được rời xa ta".

"Ừ, ta cũng rất yêu nàng". Hắn hôn lên tóc nàng mỉm cười.

......

Một tháng sau, nàng thường xuyên mệt mỏi, kém ăn hay nôn mửa. Hắn lo lắng bắt mạch cho nàng lại phát hiện có tin vui. Hắn vui mừng, chăm sóc nàng từ đầu đến chân yêu thương nàng hết mực.

Đến khi nàng sinh thì sinh ra một đôi long phụng. Cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

......

Một năm nào đó, ban đêm bên vườn đào. Nam tử ôm nữ tử vào lòng, cả hai nhìn về phía hai đứa nhỏ một nam một nữ đang chạy xung quanh, cười hạnh phúc. Trên bầu trời pháo hoa nổ rực rỡ...


















-----------------------------------------

Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ truyện của mình.

Lượt view tăng, cả follow và những cmt của các bạn giúp mình có thêm động lực rất nhiều.

Yêu mọi người.
😘😘😘😘😍😍😍😍👍👍👍👍.

MERRY CHRISTMAS EVERYONE!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro