đoản 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng tử, người mau xuống đi, người có mệnh hệ gì thần sẽ bị Hoàng phi nương nương trách phạt mất!".

"Ngươi cứ ở đó đi, lát nữa ta sẽ xuống". Vị hoàng tử ung dung nằm trên cành cây, nhìn vườn đào bên dưới lười biếng phẩy phẩy tay. Thật ra nhìn qua thì vị hoàng tử này cũng chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi, khuôn mặt trắng bóc, đẹp đẽ không tì vết đủ thấy khi trưởng thành sẽ khuynh đảo chúng sinh như thế nào.

"Người mau xuống đi, rất nguy hiểm".

"Thế nên mẫu thân mới phân phó ngươi bảo vệ ta".

Người đó thấy không thể cãi lại lời chủ nhân thì im lặng ngó lên, chỉ sợ tiểu hoàng tử ngã xuống mạng của mình sẽ mất như chơi.

'Huỵch'.

"Á".

Một cô bé thân hình nhỏ nhắn không chú ý mà ngã xuống, cũng vừa vặn ngã cách cái cây của tiểu hoàng tử ba trượng.

Cô bé trống tay ngồi dậy, phủi phủi tà áo bị nhiễm bụi. Rồi lại giương đôi mắt tròn tròn ngơ ngác nhìn xung quanh. Thấy người liền chạy tới.

"Ngươi là ai? Có thể đưa ta ra ngoài không? Ở đây lớn quá ta không ra được... Hơ?". Cô bé kéo kéo ống tay áo thị vệ nói nhưng đang định nói thêm thì nhìn thấy trên cây có một người đang nằm thì ngơ ngác.

Vị hoàng tử vẫn cứ bơ mặt không quay nhìn cô bé, nhưng mở miệng:

"Bị lạc đường?".

Gật gật.

"Hoàng tử, người mau xuống thôi trời cũng đã chuyển sắc".

"Ừm, ngươi đưa cô ấy đi đi ta ở lại một lúc rồi trở về".

"Nhưng...".

"Ngươi không nghe lời ta?".

Thị vệ ngậm miệng, ngoan ngoãn dắt cô bé ra khỏi vườn đào.

Chỉ là ánh mắt vị hoàng tử ngẫm nghĩ rất lâu nhìn thân hình nhỏ nhắn kia dần dần biến mất.

---------------------------------------

Mười hai năm sau.

Trong một vườn đào.

"Lại bị từ chối rồi đúng không?". Một nam tử tuấn mĩ, tay cầm cuốn sách dược chăm chú đọc. Không cần nhìn cũng biết người tới là ai, cất giọng nói trầm bổng trong như tiếng suối.

Thấy người kia không trả lời, hắn thở dài đặt cuốn sách xuống ngước đôi mắt đẹp như lưu ly nhìn người tới.

"Lại đây".

"Bị đắng thì ăn ngọt". Nói rồi đưa nàng một miếng mứt quả.

Nàng vui vẻ cho vào miệng, lau nước mắt lưng tròng.

"Huynh là tốt nhất!".

Chuyện là, người nàng thích và đang theo đuổi là Thái tử. Nhưng y không có thích nàng luôn xa lánh, lạnh nhạt với nàng. Mỗi lần bị từ chối nàng lại tìm đến người bạn thân nhất giãi bày tâm sự là Phượng Dật_ vị hoàng tử nằm trên cây năm đó và cả nàng_Tố San cô bé năm ấy. Nàng là nữ tử đầu tiên không câu nệ tiểu tiết với hắn, không cung kính với hắn. Hắn cũng không trách phạt. Người ngoài nhìn qua cũng chỉ nghĩ hắn thương yêu nàng như muội muội của mình mà thôi.

Mẫu thân qua đời khi hắn vừa 13 tuổi, hắn không có chỗ dựa bên ngoại như bao vị hoàng tử khác. Tính cách của hắn trầm lắng hơn cả cũng không quan tâm mấy đến việc giành ngôi đoạt vị. Suốt ngày đọc sách dược, nghiên cứu y thuật. Vì vậy, hắn rất giỏi y thuật. Hơn nữa, được hoàng thượng sủng ái và cả tư chất không ai dám tới gần của hắn, các vị hoàng tử khác và thái tử vẫn phải ngầm kiêng nể vài phần.

Có rất nhiều thiên kim tiểu thư thích hắn nhưng đều bị hắn từ chối. Hắn muốn tự tìm hạnh phúc riêng của mình nên hoàng thượng cũng không ban hôn hay ép buộc hôn sự của hắn.

..........

Dạo gần đây, tính cách Thái tử thay đổi, thái độ với nàng tốt hơn hẳn, thường xuyên dẫn nàng đi dạo trong cung, tặng trang sức cho nàng khiến nàng khá vui vẻ.

Dần dần chẳng để ý mà số lần nàng gặp Phượng Dật ít đi thay vào đó là gặp Thái tử.

Sắp tới sinh thần của Phượng Dật, hoàng thượng muốn mở yến tiệc lớn nhưng hắn lại từ chối chỉ tổ chức bình thường.

Nàng vui vẻ nói với hắn:

"Phượng Dật ngày mai là sinh thần của huynh, huynh muốn ta tặng gì?".

Ánh mắt hắn hơi xa xăm.

Hắn nói:" Đêm mai bên vườn đào cùng ngắm trăng với ta".

"Được!". Nàng gật đầu dám chắc.

Nhưng đêm đó, nàng không đến.

Lý do là Thái tử dẫn nàng đi dạo quanh hồ sen sau yến tiệc kết thúc. Đến khi nàng nhớ ra chạy tới vườn đào thì không thấy hắn đâu. Nghĩ là hắn thấy nàng không tới nên đã trở về nhưng nào hay biết trên cành cây năm nào hắn ngồi đó nhìn nàng khuất dạng. Chú ý sẽ thấy ánh mắt hắn chứa một nỗi bi thương khó nói.

"Sở Điền ngươi đem rượu tới đây, cùng uống với ta".

Từ trong bóng tối xuất hiện một thân ảnh, thị vệ đó cung kính nói 'vâng' rồi biến mất.

.......

''Thật xin lỗi, đêm qua ta không đến được, đêm nay ta cùng huynh đi ngắm trăng được không?". Nàng nỉ non.

Hắn khẽ cười xoa đầu nàng.

"Không sao đâu, ta dẫn nàng đi chơi".

Hắn là vậy, không bao giờ tức giận với nàng cũng không bao giờ trách cứ nàng. Quen biết hắn như vậy thật tốt!

Hắn và nàng cùng nhau vui chơi khắp nơi trong kinh thành. Hắn cứ để nàng chơi hết thứ này đến thứ kia, mệt thì dẫn nàng vào quán ăn. Ăn xong lại chơi tiếp tới khi trời chuyển sắc.

"Trở về thôi". Hắn khẽ cười xoa xoa đầu nàng.

.........

Một thời gian sau. Thái tử tự mình muốn ra biên cương trợ giúp Kiều tướng quân vừa hay nâng cao khả năng của mình trong việc kế vị.

Hôm ấy, hắn đang đọc sách trong vườn đào còn nàng đang trồng vài khóm hoa bên gốc đào tuỳ ý thích. Khi trồng xong thì chạy tới chỗ hắn.

"Ta nhớ không lầm thì hai canh giờ nữa Thái tử xuất binh ra biên cương trợ giúp Kiều tướng quân, nếu bây giờ không nhanh ra cổng thành thì huynh ấy sẽ đi mất đó".

"A, ta quên mất, tạm biệt".

Hắn nhìn nàng chạy vội vàng thì ánh mắt ảm đạm hẳn. Khẽ cụp mắt, bên môi còn vương nụ cười rất nhẹ, rất nhẹ...

--------------------------------------

Sau ngày đó, nàng buồn rất lâu ngày. Hắn dẫn nàng đi chơi khắp nơi mãi nàng mới khôi phục dáng vẻ tinh nghịch khi xưa.

Đôi khi hắn nhìn nàng đi trước. Ánh mắt nàng nhìn ai đó phía sau giống Thái tử sẽ thất thần rất lâu, lúc ấy hắn chỉ khẽ lẩm bẩm:

"Nàng yêu y như vậy, sao không dành cho ta một chút".

Nàng không nghe thấy gì hỏi lại: "Huynh vừa nói gì thế?"

"Không có gì". Hắn cười nhạt.

.................

"Mấy người đó tại sao lại vội vàng như vậy?". Nàng chỉ chỉ mấy thái y đang vội vàng đi lại trong cung.

Hắn cũng nhíu mày.

"Có chuyện gì?". Hắn đi tới hỏi một thái y đi ngang qua.

"Bẩm hoàng tử, Thái tử bị trúng tên độc vừa trở về từ biên cương nên chúng thần được triệu tập hết ở tẩm cung của Thái tử".

Hắn nhíu mày chặt hơn. Lại quay sang nàng sắc mặt đã sớm trắng bệch. Nàng vội vàng chạy tới

Hắn nhìn dáng vẻ của nàng không hiểu tại sao phía lồng ngực lại cảm thấy trống rỗng.

Hình như...dạo gần đây hắn đa số nhìn thấy bóng lưng của nàng thì phải.

Thái tử trúng độc rất nặng, không ai cứu chữa được. Không khí trong cung vô cùng nặng nề.

"Cứu chàng đi...cầu xin huynh. Chẳng phải huynh rất giỏi y thuật sao?".

"Nếu ta nói không có cách chữa thì sao?".

Sắc mặt nàng tái nhợt nước mắt rơi không ngừng. Hắn định đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng không hiểu tại sao đưa đến một nửa rồi lại ngừng lại. Nàng khóc như vậy, hắn thấy không nỡ cũng thấy đau lòng.

"Đến bao giờ nàng mới vì ta rơi lệ một lần?". Hắn cất giọng không rõ cảm xúc.

Ánh mắt nàng nghi hoặc nhìn hắn nhưng lại nghe hắn khẽ cười nhạt nói: "Là giỡn đó, ta sẽ cứu huynh ấy".

"Chủ nhân...". Sở Điền mở miệng ngăn hắn lại.

Hắn lắc đầu, xoay người vào trong phòng.

Có hai cách cứu Thái tử. Một là dùng nội lực vận khí ba ngày ba đêm ép chất độc ra ngoài, nhưng độc đã xâm nhập sâu trong cơ thể chỉ còn cách thứ hai là chuyển hết chất độc sang một người khác mà chỉ có mình hắn mới biết cách làm.

Vì vậy, hắn sẽ bị trúng độc.

.......

Hoàng thượng, nàng cùng tất cả thái y nhìn cánh cửa đã khép lại mấy canh giờ rồi còn chưa mở. Ai ai cũng có một tâm trạng khác biệt. Người lo lắng, người sợ hãi...

Cửa mở ra, tất cả ùa vào nhưng không ai mảy may quan tâm tới một thân hình suy nhược là hắn.

Hắn trông như thế nào, không ai nhớ. 

Hắn đi lúc nào, không ai biết.

Hắn ra sao, không ai quan tâm.

Thì ra, tất cả vô tâm như thế...

Hoàng thượng cũng vậy, nàng cũng vậy...

............

'Đến bao giờ nàng mới vì ta rơi lệ một lần?'

............

Đến khi Thái tử không còn nguy hiểm tới tính mạng, nàng lúc ấy tới tìm hắn cũng là ba ngày sau. Lúc ấy, hắn đang ở trong phòng uống trà. Hắn sớm đã biết chuyện này, Sở Điền đã nói cho hắn.

"Cảm ơn huynh".

"Huynh...không sao chứ?". Sắc mặt của hắn không tốt lắm.

"Không sao, đừng quên ta cũng là người biết y thuật".

Hắn cắn môi cho sắc môi hồng lên một chút rồi nhìn nàng.

"Thật sự?".

"Ừm".

"Vậy bây giờ...nàng đi đi...sống tốt bên người mình yêu thương". Nói xong rồi. Hắn phát hiện, thì ra nói thôi cũng khiến hắn mất hết sức lực như vậy.

"Còn huynh thì sao?". Nàng mím môi.

"Ta...sẽ đến một nơi rất xa, du sơn ngoạn thuỷ sống một cuộc sống tự do, phiêu diêu đâu đó....".

Nàng mím môi, xác nhận hắn không có biểu hiện gì khác lạ hay có ý nói dối. Lại nhìn sâu vào mắt hắn, nhưng không nhìn ra được cảm xúc trong ánh mắt thăm thẳm đó, sau rồi quay người đi ra cửa.

"Ta đi đây".

"Ừm".

Nhìn nàng biến mất. Tim hắn lạnh ngắt. Thân hình hắn như mất hết sức nghiêng sang một bên, chống tay lên bàn.

Chẳng thể quay lại được nữa, để nói giá như: hắn nói yêu nàng, nói nàng đừng đi, nói những gì hắn đã muốn nói từ rất lâu...

Sở Điền bên cạnh vội vàng đỡ thân hình hắn sắp không chống đỡ được nữa nói:

"Chủ nhân, tại sao người lại che giấu? Người rõ ràng không qua khỏi, tại sao?".

Hắn khẽ cười lắc đầu.

Nếu...nếu như nàng biết hắn chết, nàng sẽ áy náy. Hãy cứ để nàng nghĩ hắn không sao cả, vẫn còn sống, còn ở nơi nào đó trên thế gian này. Bởi, hắn muốn nàng bất chợt nghĩ đến hắn là nỗi nhớ chứ không phải sự áy náy xa cách. Lúc ấy, cứ coi như hắn ảo mộng nghĩ nàng nhớ hắn, yêu hắn đi.

"Sở Điền...ta muốn đến một nơi".

Hắn mở miệng. Lần cuối thôi.

...........

Những bông hoa đào nở rộ, bung cánh khoe sắc. Một làn gió nhẹ thổi mang theo muôn vàn cánh hoa bay bay tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp nhưng ảm đạm.

Dưới gốc cây nọ có một nam tử ngồi tựa lưng vào thân cây. Khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết thanh tao thoát tục y như trích tiên hạ phàm. Cánh hoa đào bay trong gió đậu trên vai chàng làm tăng thêm vẻ yêu mị.

"Tố San, năm nay đào nở rất đẹp!".

"Tố San, ta quên chưa nói...ta yêu nàng...".

Nam tử khẽ lẩm bẩm, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía trước như đang nhìn một ai đó đối diện.

Không bao lâu sau, nam tử chầm chậm khép mắt lại.

Rất lâu...rất lâu...

Đôi mắt đẹp khép lại. Nhìn qua sẽ nghĩ rằng chàng đang ngủ nhưng gương mặt trắng bệch cùng hơi thở chẳng còn đã phủ định tất cả. Có lẽ...chàng sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa. Khoé môi chàng hơi nở nụ cười, một nụ cười chứa muôn vàn ý vị... 

...........

Sở Điền nhìn chủ nhân rất lâu. Chủ nhân nói muốn đến đây, nơi chủ nhân gặp Tố San lần đầu tiên cũng là nơi lưu giữ kỷ niệm giữa nàng và người. Hắn đã từng hỏi chủ nhân:

"Chủ nhân, người có hối hận không?". Người ra đi lặng lẽ như vậy.

Lúc ấy chủ nhân lắc đầu:" Ngươi thử yêu thương một người đi, ngươi sẽ biết".

Không hiểu sao lúc ấy hắn lại cảm thấy ái tình thật đáng sợ.

.........

Màn đêm buông xuống bao trùm lên vườn đào. Làn gió thổi qua, âm thanh của gió như một khúc nhạc buồn vang lên trong đêm thu giá lạnh.

Dưới gốc cây nọ cũng không thấy nam tử kia nữa...










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro