đoản 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nàng là con gái của một phú thương nhỏ, mẹ nàng mất sớm còn cha thì năm thê tứ thiếp bỏ bê việc làm ăn nên gia đình nổi lên sóng gió. Cha nàng liền gả nàng cho một thương gia lớn, tuy giàu có nhất kinh thành nhưng ông ta đã ngoài năm mươi, con cháu đầy đàn. Nàng kiên quyết không gả liền bị nhốt trong phòng.

Vào một đêm hộ vệ lơ là cảnh giác, nàng cải trang làm nha hoàn trốn ra khỏi phủ. Rất nhanh, người trong phủ sớm đã phát giác ra nàng đã bỏ trốn nên giáo giác tìm kiếm.

Nàng giục ngựa chạy được một quãng xa thì quay người lại nhìn thấy một đám người trong phủ đang đuổi theo phía sau. Bỗng ngựa bị trúng tên, nàng văng khỏi ngựa, sửng sốt chật vật ngồi dậy chạy. Tới khi bị trượt chân ngã, nghĩ sắp bị bắt về thì xuất hiện một nam tử tựa như thần tiên. Đường kiếm sắc bén, uyển chuyển như rồng lượn, dứt khoát như tia chớp, rất nhanh đã xử gọn đám người kia.

Nàng ngẩn người nhìn nam tử lau kiếm tra vào vỏ, thấy hắn định đi nàng vội nói:

"Chờ chút!".

"Đa tạ công tử đã cứu mạng".

Hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi phi thân đi mất.

Nàng thẫn thờ một lúc rồi không nghĩ nhiều chạy lên núi, có lẽ trên núi sẽ an toàn một chút. Nàng chạy về phía cây cối um tùm xanh tốt, tìm một hang động ở tạm.

Vào một đêm mưa to, nàng ôm gối ngồi một góc trong động. Nàng ở đây đã được một tháng, túi lương khô mang theo cũng sắp hết. Khẽ thở dài một cái. Nhìn thất thần về phía đống lửa phía trước, chẳng rõ ràng nghĩ gì cho đến khi một thân ảnh lao vào.

Trên người hắn máu nhuộm đỏ lam y, cả người ướt sũng. Dường như quá mệt mỏi mà người đó ngất đi. Nàng giật mình rụt rè tiến lại gần, lật người đó lại.

Dựa vào ánh sáng của ánh lửa nhìn rõ nam tử. Nàng phát hiện ra người này chính là người đã cứu mình một tháng trước!

Không nghĩ nhiều, nàng cởi đồ của hắn ra hong khô. Vết thương trên vai hắn khá sâu. Nàng lau hết máu, xé vải từ y phục của mình băng bó cẩn thận cho hắn. Lúc y phục của hắn khô nàng đem đắp cho hắn. Làm xong cảm thấy mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thấy hắn cũng vừa hay đã tỉnh, nàng mỉm cười vui vẻ.

''Huynh tỉnh rồi!?"

Hắn cố gắng ngồi dậy ôm bả vai đau nhức nói: "Khụ... Cô là ai?".

"Ta...là cô gái mà huynh cứu một tháng trước".

Hắn khẽ nhíu mày.

"Huynh không nhớ cũng không sao, trước tiên cứ dưỡng thương đã. Ta ra ngoài tìm một số dược liệu rồi trở lại".

Nói rồi nàng ra ngoài. Khi còn ở phủ nàng có học qua y thuật nên tìm dược liệu rất dễ. Sau một canh giờ nàng trở lại động.

Nàng cởi áo hắn, không hề để ý vết thương vừa sâu vừa đáng sợ thuần thục bôi dược liệu băng bó cẩn thận.

Trong suốt quá trình hắn chỉ lặng thinh dù đau nhưng chỉ mím môi không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Băng bó xong hắn nhìn nàng một chút, hôm đó cứu nàng chỉ là tình cờ không nghĩ nhiều hắn cũng không nhớ rõ. Tạm thời hắn đợi bình phục sẽ đi, nàng cũng chẳng đủ sức để hại hắn.

......

Nhìn người đằng sau cứ bám theo, hắn xoa xoa chân mày. Gằn giọng:" Cô đi theo ta làm gì?".

"Ta muốn theo huynh". Hắn đã bình phục nên rời khỏi động nhưng nàng một mực đi theo.

Thấy hắn vẫn nhàn nhạt, nàng vội nói: "Ta sẽ không gây phiền phức cho huynh".

Nàng chẳng còn bất cứ người thân nào nữa, nàng không biết đi đâu cũng không thể cứ ở hang động đó mãi.

Có lẽ là do ánh mắt nàng rất khẩn thiết và có điều gì đó đặc biệt mà hắn nhìn nàng rất lâu không nói. Sau đó xoay người tiến về phía trước.

"A huynh không từ chối đấy nhé!". Nàng sửng sốt rồi cười tươi, vui vẻ đi theo.

Hắn chỉ đi phía trước, nàng lẽo đẽo theo sau.

Đi vài ngày, hắn tới Hạ phủ. Sắp xếp cho nàng ở một tiểu viện nhỏ kêu nàng làm nha hoàn trong phủ rồi xoay người đi làm gì đó.

Với tính cách thân thiện cộng thêm nàng hay giúp những người trong phủ nhặt cỏ, phụ bếp nên rất được mọi người quý mến. Công việc của nàng cũng không khó nhọc lắm chỉ dọn dẹp một số phòng sạch sẽ là được.

Kể từ khi hắn sắp xếp chỗ ở cho nàng thì nàng không còn gặp hắn nữa. Nhưng không hiểu sao trong lòng nàng có một chút chờ đợi, hơn nữa còn muốn gặp hắn. Vì thế nàng thường xuyên lén lút không cho ai biết nhìn hắn. Điều này trở thành thói quen từ lúc nào không hay. Có lúc nàng lén dọn dẹp phòng cho hắn, làm túi thơm, còn có làm giày. Hắn không từ chối. Chỉ là hắn luôn lạnh nhạt với nàng.

Nhưng nhiều ngày sau, tiểu thư của Hạ phủ trở về_Hạ Như. Nàng nghe những hạ nhân trong phủ nói nàng ấy mất mẫu thân từ nhỏ, phụ thân cũng mất năm trước. Còn hắn là người mà phụ thân nàng ấy cưu mang, là người ông đào tạo để bảo vệ nữ nhi của mình hơn nữa trước khi lâm chung ông đã định hôn ước cho Hạ Như và hắn. Vậy hắn cũng coi như là chủ nhân ở đây đi.

Sau khi biết hắn đã có hôn ước, nàng trầm tính hơn hẳn. Tuy vẫn lén lút nhìn hắn nhưng chỉ là bên cạnh hắn xuất hiện một bóng hình khác.

Hạ Như và hắn lúc nào cũng bên nhau, nàng rất ghen tỵ. Nhưng biết làm sao? Hắn đã có hôn ước, nàng không thể làm tiểu tam xen vào. Vậy thì âm thầm, lặng lẽ yêu hắn là được rồi.

Nàng lặng lẽ dõi theo hắn và nàng ấy. Nhìn hắn ân cần chu đáo với nàng ấy, thấy hắn tặng nàng ấy những món trang sức nhỏ, tận mắt trông hắn cài những món trang sức đó cho nàng ấy. Thật ngưỡng mộ.

Một lần nàng nói thích hắn, hắn khinh bỉ nhìn nàng hừ lạnh phất tay áo đi mất. Nàng hụt hẫng vô cùng nhưng dù sao đã nói nàng cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn.

Nàng theo thói quen dọn dẹp một số phòng nhưng trên đường đến đó một nha hoàn kêu nàng tới phòng bếp mang bát canh tổ yến tới cho tiểu thư. Nàng hơi cảm thấy là lạ nhưng cũng làm theo.

Tới khi đến phòng Hạ Như nàng phát hiện còn có hắn ở đó, tay khẽ run lên một chút đặt bát canh trên bàn.

"Tiểu thư, mời dùng canh". Nàng cúi mắt cung kính nói không hề nhìn hắn.

Hạ Như mỉm cười uống bát canh. Nhưng Hạ Như vừa uống xong đã nhăn mặt, bát canh rơi xuống vỡ tan tành, ho ra một ngụm máu.

Hắn và nàng sửng sốt, hắn vội vàng ôm Hạ Như vào lòng hét lên: "Người đâu! Truyền đại phu!!".

Sau đó căm ghét nhìn nàng. Nàng đứng một bên không hiểu gì nhưng bắt gặp ánh mắt đó của hắn thì tim nàng khẽ run lên. Ánh mắt hắn như muốn giết nàng vậy.

.......

Nàng ấy không sao, nhưng còn nàng thì bị bắt lại.

"Tại sao ngươi hạ độc nàng?". Hắn lạnh lùng nhìn nàng.

"Không có, không phải nô tỳ làm". Nàng căng thẳng lắc đầu.

"Hừ! Không nhận? Vậy cái này là cái gì? Tại sao lại ở trong phòng ngươi?". Hắn ném một gói thuốc bột cho nàng.

"Không phải, cái này không phải của nô tỳ".

"Người đâu phạt ba mươi trượng!!". Hắn lạnh lùng giao phó cho thuộc hạ.

"Nô tỳ không làm! Không có!".

Nàng lắc đầu nói nhưng chỉ nhận lại cái nhìn lạnh lùng của hắn. Tại sao hắn lại vô lý như vậy? Chẳng lẽ hắn không nghĩ nàng hạ độc một cách lộ liễu như vậy?

Tim nàng lạnh buốt.

Nàng cắn chặt môi chịu ba mươi trượng đau đớn.

Nàng bị nhốt trong phòng củi nhiều ngày, tuy vẫn có người mang cơm nước tới cho nàng nhưng không có mang thuốc trị thương. Cũng may một số người tin tưởng nàng lén lút đem thuốc trị thương tới. Nàng biết y thuật nên biết cách xử lý vết thương mau khỏi hơn.

Đợi vết thương trên người nàng khỏi hẳn nàng trốn ra ngoài. Lợi dụng người trong phủ lơ là nàng bắt Hạ Như, trộm ngựa phóng tới trước vực. Đây coi như là việc làm cuối cùng của nàng để xem rốt cuộc trong lòng hắn có nàng hay không.

Lạnh lùng kề dao trên cổ Hạ Như, lạnh nhạt nhìn hắn.

"Hừ! Thả nàng ra!".

Hắn hừ lạnh, căm ghét nhìn nàng sau đó lại nhìn Hạ Như. Sâu trong đôi mắt là sự lo lắng không thể che giấu.

Nhìn thấy sự lo lắng trong đáy mắt hắn, tâm nàng trùng xuống tay cầm dao chặt hơn không ngờ lại dí xát vào cổ Hạ Như hơn khiến nàng ấy chảy máu.

Hạ Như khẽ rên lên một tiếng, nàng sửng sốt định rút dao lại nhưng chưa kịp làm gì thì có một sức mạnh kéo Hạ Như ra. Bản thân nàng bị kéo ra sau lại bị trúng một chưởng bắn ra xa, đập vào thân cây.

Nàng rên lên một tiếng đau đớn, khoé môi rướm máu. Tâm lạnh buốt, khẽ cười tự giễu nhìn hắn ôm nàng ấy trong ngực, tim thắt lại.

Hắn không hề nương tình với nàng!

Dùng hết khí lực còn lại đứng vững, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn thật lâu nói:

"Chàng còn không mau đưa nàng đi không thì ta sẽ không khống chế được mà ra tay đâu!''.

Hắn lúc đầu còn lo lắng nhìn nàng không rõ cảm xúc, một chưởng lúc nãy hắn không hề nương tình chỉ sợ nàng không chống đỡ được sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng khi nghe khẩu khí của nàng lớn như vậy hắn hừ lạnh, chán ghét nhìn nàng xoay người ôm Hạ Như quay về.

''Từ nay trở đi chúng ta không còn quan hệ gì nữa...".

Hắn bước được ba bước, giọng nói lạnh nhạt, trong trẻo từ phía sau truyền lại. Bóng lưng hắn khẽ khựng lại, quay đầu nhìn nàng.

Thân thể mong manh đứng phía trước, ánh mắt trong suốt lạnh nhạt, như muốn từ bỏ tất cả mọi thứ... Hắn có một cảm giác không thể chạm tới, cũng không thể nắm bắt được ánh mắt ấy của nàng. Mặt hắn tái nhợt. Một cảm giác không tên bao quanh... Nhưng hắn không biết đó là gì.

"Mặc Huyền".

Tiếng gọi ấy của Hạ Như thức tỉnh hắn, hắn xoay người đi về phía trước không quay đầu lại.

Đến khi bóng dáng của hai người khuất dạng. Dường như mọi sức lực chẳng còn. Nàng khom người ho ra một ngụm máu, yếu ớt như chiếc lá rụng.

Rốt cuộc còn vấn vương điều gì?

Vọng tưởng thứ gì?

Không có...

Thôi thì, buông tay vậy...

Thôi thì, từ bỏ vậy...

Thân thể bỗng trở nên nhẹ bẫng không còn trọng lượng, nàng ngất đi. Mệt mỏi nhắm mắt lại.





---------------------------------------

Nàng đâu rồi?

Chẳng lẽ không muốn trở về?

Nhưng chẳng phải hắn là người không muốn gặp nàng nhất sao? Ghét nàng cứ bám theo hắn sao? Bây giờ nàng đi rồi, hắn phải vui vẻ mới đúng.

Trái lại với suy nghĩ của hắn một cảm giác hụt hẫng không nói lên lời bao quanh hắn khiến hắn không thể thở nổi. Nếu...nếu như thật sự nàng từ bỏ hắn, từ bỏ không theo đuổi hắn nữa... Một cảm giác không cam lòng bao quanh, còn có cảm giác như mình trống rỗng, trái tim như bị thứ gì đó đục khoét gặm nhấm đến đau đớn...

Có khi nào...nàng không quay về nữa, có khi nào...một chưởng kia...

Nghĩ đến đây, mặt hắn tái nhợt thâm tâm lo lắng không thôi.

Ban ngày, thỉnh thoảng nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc hắn đều nghĩ về nàng. Ban đêm trong mơ hắn đều nhớ về nàng.

"Mặc Huyền, muội có thêu giày cho huynh". Hạ Như tiến vào phòng hắn trên tay là một đôi giày mới.

"Cảm ơn muội".

"Muội thấy giày của huynh đã cũ nên làm một đôi cho huynh. Huynh mang thử xem".

Hắn lặng im mang giày vào. Hình như...hơi chật.

"A...hình như hơi nhỏ thì phải, muội sẽ làm lại".

Nói rồi bối rối cầm đôi giày thêu mang ra ngoài.

Nhìn Hạ Như khuất sau cánh cửa, lại nhìn đôi giày mà mình đang mang. Đôi giày này là Tịnh Nhi làm cho hắn, hầu hết giày hắn đi đều là nàng thêu. Nàng thêu giày cho hắn không bao giờ có chuyện giày chật hay rộng. Mỗi lần giày hắn cũ là nàng đều thức đêm thêu cho hắn một đôi mới.

Hắn nghĩ đôi giày hắn đang mang vẫn còn tốt lắm, đi rất thoải mái.

........

Thời gian sau, hắn điều tra ra
người bỏ thuốc vào bát canh của Hạ Như là một nha hoàn, không phải nàng. Thì ra một lính gác trong phủ thích nàng nên nha hoàn kia ganh tỵ tìm cách hại nàng. Khi biết được sự thật hắn chỉ lạnh lùng cho người xử lý nha hoàn đó còn không có bất cứ biểu hiện gì khác. Thì ra nàng không làm gì cả. Là hắn sai.

Càng ngày cảm giác của hắn đối với mọi thứ dần trở nên hời hợt, ngay cả với Hạ Như cũng vậy.

Vào một đêm nọ, hắn không ngủ được đi dạo trong mai viên tới cạnh bờ hồ thì dừng lại.

Dưới ánh trăng mọi vật trở nên lung linh nhưng cũng ảm đạm. Tâm trạng hắn trùng xuống. Khẽ quay người định trở về phòng, nhưng chợt thấy có gì đó không đúng thì quay người lại. Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Thật sự rất giống...

Hắn sửng sốt phi thân tới, nắm tay người đó.

"Tịnh... Hạ Như?". Hắn sửng sốt, nghĩ là nàng nhưng khi nhìn khuôn mặt của Hạ Như bao nhiêu kích động biến mất.

"Mặc Huyền".

"Sao muội lại ra đây?".

"Mặc Huyền, huynh rất lạ. Huynh không quan tâm muội như trước kia nữa, cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều".

Hạ Như không trả lời câu hỏi của hắn mà nói.

"Huynh không còn là huynh trước đây nữa. Có phải... Tịnh Nhi đi rồi nên huynh mới như vậy? Lúc nãy, huynh nhìn thấy muội có phải huynh định kêu muội là nàng đúng không?... Huynh...yêu nàng?".

"Hạ Như!". Hắn cao giọng.

"Muội đi nghỉ đây".

Nói rồi Hạ Như phất tay xoay người về phòng, để lại hắn một mớ hỗn độn trong đầu.

Ngày hôm sau, Hạ Như quyết định đi bái sư học y thuật. Bởi vì nàng biết trái tim hắn vốn đã không còn thuộc về mình, nàng nghĩ mình nên có thời gian để thích ứng với việc này nên rời xa hắn có lẽ sẽ tốt hơn. Hơn nữa hôn ước cũng huỷ.

Còn hắn khi biết Hạ Như đi thì hơi sửng sốt nhưng không nghĩ nhiều. Kì lạ là Hạ Như đi hắn không cảm thấy đau đớn hay trống rỗng như khi nàng ra đi.

Nếu như vậy, hắn....yêu nàng sao?

-------------------------------------

Tiết trời sang thu, gió thổi se se lạnh khiến không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Tâm trạng mỗi người cũng chịu đi không ít duy chỉ có hắn tâm trạng ngày càng tệ, càng âm trầm lạnh nhạt đối với ai cũng lạnh lùng xa cách.

Hắn thường ra ngoài, đêm khuya mới trở về. Hôm nay cũng vậy, hắn dùng khinh không đi khắp nơi trong kinh thành. Hắn muốn làm gì... Hắn cũng không biết. Chỉ là hắn muốn làm gì đó để bắt buộc mình không nhớ đến nàng. Nhưng càng cố quên lại càng nhớ.

Hắn tới hang động mà hắn được nàng cứu giúp, cũng là lần thứ hai nàng và hắn gặp nhau. Ánh mắt hắn nhìn một lượt thật lâu không rõ cảm xúc sau đó ngồi xuống một lúc rồi xoay người phi thân ra khỏi núi.

Lúc lướt qua một căn nhà nhỏ. Bỗng thân hình khẽ khựng lại. Hình như hắn vừa lướt qua....

Hắn kích động, phi thân nhanh chóng đứng trước một thân ảnh. Hắn nắm lấy tay nàng kéo nàng lại. Nhìn người mà mình bấy lâu nay luôn nhớ đến. Nàng gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt cũng xanh xao yếu ớt hơn trước. Tim hắn như bị ai đó bóp chặt.

"Tịnh Nhi..."

Bây giờ hắn mới hiểu được cảm giác của mình khi nàng biến mất là gì... Là nhớ thương, là hoài niệm, là mong chờ, là đau đớn ân hận... Là sợ hãi, bất lực... Nhưng khi gặp lại nàng, hắn lại thực sự kích động không nén nổi vui mừng. Chỉ là nàng mở miệng làm tim hắn lạnh buốt:

"Xin lỗi công tử, công tử nhận nhầm người rồi".

Chỉ có một câu trần thuật đơn giản, trống rỗng, không quen biết.... Ánh mắt nàng trong suốt không mang một tia cảm xúc nào. Nó giống như ánh mắt nàng đứng trước bờ vực đó lạnh lẽo, xa cách bằng phẳng không gợn sóng tựa như một tấm gương trống rỗng. Nàng lạnh lùng như vậy... Chẳng lẽ không muốn gặp lại hắn sao?

Từ giờ trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa... Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí làm hắn bỗng nổi lên cảm giác sợ hãi. Sợ rằng nàng sẽ từ bỏ, từ bỏ tất cả....từ bỏ hắn.

"Tịnh Nhi...".

"Xin lỗi, ta không quen công tử, cáo từ".

Nàng im lặng rời đi. Kể từ khi hắn đánh một chưởng kia, nàng đã trọng thương nặng nề, từng dạo quỷ môn quan một lần may mà có một cô nương lên núi hái thuốc nhìn thấy cứu giúp. Lúc tỉnh lại, nàng hơi sửng sốt không ngờ mình còn sống nhưng nếu ông trời muốn nàng sống thì nàng sẽ sống tiếp. Chỉ là tình duyên nên chấm dứt mà thôi. Cứ coi như thành toàn cho cả hai.

Có lẽ nên buông tay là tốt nhất.

Nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng dần thoát ra khỏi bàn tay hắn, rồi lại thất thần nhìn bóng dáng nàng biến mất không còn dấu vết.

Hắn đánh mất nàng rồi.

Hoang mang nhìn khắp nơi hắn vội vã tìm nàng khắp nơi. Lồng ngực trống rỗng, hô hấp của cũng bất ổn.

Tại sao hắn lại để nàng ra đi lần nữa?

Không được... Hắn không thể để nàng ra đi lần nữa....không thể.

Nàng chưa thể đi xa được. Hắn phải tìm ra nàng không thì...nàng sẽ biến mất hắn sẽ không tìm được nàng nữa.

Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy.... Nàng đang lẻ loi đứng trước hồ, một làn gió nhẹ lướt qua mái tóc khiến chúng bay bay. Hắn như ngừng thở bước từng bước tới gần nàng.

Mỏng manh như vậy, cô đơn như vậy...

Tim hắn thắt lại.

"Tịnh Nhi". Hắn bước tới ôm nàng từ phía sau. Cảm nhận rõ thân hình trong lòng khẽ cứng lại, hắn càng ôm nàng chặt hơn. Từ nay hắn sẽ không bỏ rơi nàng, nàng sẽ không còn cô đơn nữa...

"Tịnh Nhi, ta biết là nàng...".

Nàng im lặng.

"Ta xin lỗi...". Hắn vùi vào tóc nàng, giọng nói hơi run run chân thành. Nhớ lại thái độ xa cách của nàng hắn sợ hãi ôm nàng chặt hơn.

Thấy nàng không nói gì, hắn xoay nàng lại đối diện với hắn.

"Thời gian qua là ta sai, ta không nhận ra nàng quan trọng với ta đến mức nào. Đến khi phát hiện ra nàng đã không còn ở bên ta nữa. Lúc đó, ta dường như đánh mất tất cả, ngay cả chính mình cũng không nhận ra. Ta rất khổ sở khi không có nàng, cũng rất ân hận khi đã đối xử không tốt với nàng nhưng...."

"Tịnh Nhi, ta yêu nàng".

Hắn khẽ hôn lên trán nàng. Nhìn sâu vào mắt nàng.

Nhu tình trong mắt hắn có phải là thật không? Hay chỉ là do nàng tưởng tượng? Nhưng tại sao nàng không thoát ra được?

Nàng vẫn còn yêu hắn rất nhiều.

"Tịnh Nhi, ta là thật lòng, ta-yêu-nàng".

Nàng khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc... Cuối cùng tình cảm của nàng cũng được đáp lại.

Hôn lên mắt nàng, kể từ nay trở đi hắn sẽ không bao giờ để nàng khóc nữa.











-------------------------------------

Xin lỗi mọi người nha, bây giờ mới đăng a... Dạo này tớ bận quá. Cũng thật sự xin lỗi những bạn tớ chưa trả lời bình luận nữa nhé...

🙏🙏🙏🙇🙇🙇.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro