đoản 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn hình ảnh chân thực hiện lên rõ ràng trước mắt. Mệt mỏi nhắm mắt lại...

Vẫn còn sống sao?

Vậy thì...tiếp tục sống thôi...'






----------------------------------------

"Nhìn xem, đó là con của kĩ nữ đó".

"Nghe nói, ả kĩ nữ nương của nó dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận lão gia. Đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ. Đã thế lại sinh ra một đứa nghiệt chủng như vậy. Đúng là sỉ nhục cho Mộ gia mà".

"Đưa đứa nghiệt chủng này vào phủ chắc muốn có được lợi lộc chứ gì!".

"...".

"...".

Đó là ngày đầu tiên hắn bước chân vào Mộ gia, lúc ấy hắn mới sáu tuổi. Bao nhiêu ánh mắt của hạ nhân đổ dồn vào hắn, chỉ trỏ bàn tán về hắn. Bởi vì hắn là con của kĩ nữ.

Nhưng nương hắn rất tốt, không giống như họ nói. Chẳng ai biết ngày Mộ lão gia vào kĩ viện, đó cũng là ngày nương hắn bị bán vào đó. Người đầu tiên nương hắn phục vụ là Mộ lão gia, cũng chỉ có một mình lão gia. Và cuối cùng là sinh ra hắn. Nương hắn sức khoẻ vốn đã yếu nên khi hắn được năm tuổi nương đã qua đời. Vì vậy, hắn được cha đón về phủ sống.

Ở trong phủ, bao nhiêu ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn, nguyền rủa hắn. Hắn nhẫn nhịn, coi tất cả chỉ là gió thoảng mây bay. Dần dần hắn cũng quen cũng cảm thấy bình thường.

Hắn có một đệ đệ tên là Mộ Cảnh Hàn. Đệ ấy rất được cưng chiều, mọi người coi như bảo bối. Còn hắn thì được coi như rác rưởi, ai nhìn thấy hắn cũng dùng ánh mắt như nhìn thứ dơ bẩn nhất.

Hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng có những ao ước và khát vọng được yêu thương. Thấy đệ đệ được Mộ phu nhân may đồ mới, hắn cũng muốn được như vậy nhưng chẳng ai may cho. Ngày sinh thần đệ đệ được mở tiệc, được tặng rất nhiều quà. Hắn cũng muốn.

Nhưng ngược lại hắn chỉ nhận được sự sỉ vả, chán ghét.

Hắn vẫn còn nhớ ngày đó, lúc ấy hắn đang ngồi trên cây cạnh bờ hồ. Cảnh Hàn vì mải mê bắt chuồn chuồn mà bị rơi xuống hồ. Hắn nhảy xuống cây, chạy tới lao xuống nước kéo đệ đệ lên.

Vừa vớt được Cảnh Hàn lên, hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì...

"Bốp".

Má trái đau rát, hắn bị hất sang một bên. Cái tát đó đến từ Mộ lão gia. Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ ánh mắt cha như muốn giết hắn ngày đó.

"Ngươi! Đồ nghiệt chủng, ngươi dám đẩy con ta xuống nước. Ngươi muốn giết con ta để ngươi có thể là người duy nhất kế thừa Mộ gia đúng không? Đáng chết! Đúng là nghiệt súc!!".

Mộ phu nhân tức giận tát hắn thêm một phát nữa.

Nhìn tất cả mọi người vội vàng lo lắng cho đệ đệ, bỏ mặc hắn ướt sũng ngoài bờ hồ. Má truyền đến cơn bỏng rát nhưng hắn không khóc, chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ rồi nhìn mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng.

Sau ngày đó, hắn bị sốt cao ba ngày ba đêm không ai chăm sóc. Những ngày ấy, hắn ở trong căn phòng với bốn bức tường lạnh lẽo. Hắn mơ mơ màng màng tỉnh rồi lại ngủ, mệt mỏi nặng nề. Đến ngày thứ tư may mà có Cảnh Hàn phát hiện, hắn mới qua khỏi không thì sẽ chết.

Bình thường hắn rất ít nói, từ khi tới Mộ phủ hắn còn ít nói hơn, tính cách cũng trầm hơn y như mặt hồ tĩnh lặng. Dần dần hắn cũng tê liệt với cảm xúc. Hắn không ước muốn được ai đó yêu thương mình nữa.

Cho đến một ngày.

Nàng và hắn gặp nhau. Hắn còn nhớ lúc đó hắn tròn mười hai tuổi, lúc ấy bị phạt quỳ ngoài trời mưa một ngày trời. Không một ai quan tâm hay để ý hắn. Hạ nhân trong phủ đi lại làm bơ hắn, coi hắn như không tồn tại. Vừa lạnh, đầu gối vừa đau vừa nhức nhưng hắn không để ý chỉ cúi gằm mặt xuống.

Lúc ấy, nàng xuất hiện. Câu nói đầu tiên nàng hỏi hắn là:

"Huynh không sao chứ?".

Chưa bao giờ có một ai hỏi hắn như vậy.

"Tại sao huynh lại quỳ ở đây? Nhất định đầu gối rất đau. Huynh đứng dậy đi. Chúng ta vào nhà thôi. Ở đây mưa lớn lắm!".

Nàng cầm chiếc dù che mưa cho hắn mặc cho mình bị ướt sũng. Thấy cha gọi, nàng cúi người kéo hắn dậy nhưng hắn không nhúc nhích. Bởi vì lúc ấy hắn không quan tâm, không để ý bất cứ thứ gì xung quanh. Lát sau một hạ nhân mới chạy ra nói hắn không phải quỳ nữa. Hắn gượng đứng dậy, bước về phòng. Nhưng nàng đi tới bắt tay hắn cầm dù rồi chạy vào trong.

Lần đầu tiên hắn có cảm giác không bị ghét bỏ.

Về sau hắn mới biết, nàng là con gái một bằng hữu của Mộ lão gia.
........

Mộ lão gia mời Hà tướng quân tới dạy Cảnh Hàn học võ. Hắn nhiều lúc nhìn lén mà học theo, có lúc bị phát hiện thì bị ăn đánh.

Học võ để học cách bảo vệ chính mình, vì ngoài chính mình ra không ai có thể bảo vệ mình. Cảnh Hàn nhiều lúc cũng sẽ chỉ hắn một số chiêu, tình nghĩa huynh đệ cũng gắn bó hơn. Hắn tiếp thu khá nhanh nên cũng không quá khó.

Dần dần, hắn biết cách sống trong phủ hơn. Hạ nhân khinh bỉ hắn, hắn không quan tâm và họ cũng chẳng dám động tới hắn.

Một ngày nọ, hắn lại gặp lại nàng. Nàng cười rất tươi, nói với hắn:

"Muội là Mạt Uyển. Huynh tên gì?".

Hắn mím môi nín lặng, lúc đó hắn không muốn nói chuyện nhưng sau đó không hiểu sao hắn lại mở miệng:

"Dạ Phong". Là tên nương đặt cho hắn 'Phong'_gió, nương mong hắn có thể giống như những cơn gió tự do tự tại. Hắn không muốn đổi sang họ 'Mộ', hơn nữa, chẳng ai chấp nhận hắn mang họ đó.

"Tên huynh rất đẹp!".

Không hiểu sao hắn lại cười và đó là lần đầu tiên hắn cười kể từ ngày bước chân vào Mộ gia, tuy là nụ cười nhẹ nhưng hắn cảm thấy rất thoải mái.

Nàng rất hay tới Mộ gia. Nàng cũng hay tới rủ hắn đi chơi. Cảnh Hàn và nàng cùng chơi với nhau, còn hắn lặng lẽ đi bên cạnh nhìn họ vui vẻ. Dần dần hắn giam mình trong im lặng.

Thời gian không đợi chờ bất kì ai, cả ba đều trưởng thành.

Và...

Hắn yêu nàng.

Nàng cũng yêu hắn.

Nhưng cả hai đều giấu nhẹm đi.

Nàng vẫn lén lút quan tâm hắn, ví như nàng làm y phục hay giày cho hắn đều nhờ Cảnh Hàn chuyển hộ nhưng giấu không cho hắn biết nàng thêu. Còn hắn biết thân phận của mình chẳng thể thổ lộ cho nàng. Ngày ngày nhìn nàng trong im lặng. Hắn nghĩ chỉ cần mỗi ngày được nhìn nàng, như vậy cũng tốt, hắn không cần gì hơn.

Nhưng mà...

Trái tim của hắn như bị đập nát khi biết nàng đính ước với Cảnh Hàn. Khoảng cách của hắn và nàng cứ mỗi ngày một xa. Hắn rất sợ. Cuộc đời này của hắn đã rất cô đơn rồi, hắn muốn có nàng bên cạnh nhưng...

Hắn biết yêu nàng là sai nhưng bản thân hắn không thể ngăn được nỗi nhớ nàng.

Biết nàng không muốn chấp nhận chuyện đính ước này, hắn đã rất vui. Nhưng cả hai bên gia tộc đều đã quyết định, nàng không thể không tuân theo.

Lúc ấy hắn nghĩ đến ý niệm, hắn sẽ bày tỏ tình cảm của mình, nàng không muốn hôn sự này thì hắn sẽ dẫn nàng cao chạy xa bay.

Và hắn nghĩ như vậy cũng được, dù sao hắn cũng muốn rời khỏi nơi này từ rất lâu rồi.

Hắn muốn nói tâm ý cho nàng biết. Hắn muốn ở bên cạnh nàng, hắn muốn được yêu thương, muốn cảm nhận được cảm giác hạnh phúc. Và hắn quyết định nói cho nàng biết tình cảm của hắn dành cho nàng.

Hắn coi như đánh cược một lần.

Cảnh Hàn bị nhiễm phong hàn. Nàng rất lo cho đệ ấy, ngày nào cũng tới chăm sóc. Hắn chưa có cơ hội.

Hắn cũng khá lo cho Cảnh Hàn, biết đệ ấy rất ghét đắng hắn xuống nhà bếp cho thêm đường vào thuốc.

Đến một ngày bệnh của đệ ấy chuyển biến tốt lên. Hắn hẹn nàng ở cầu Vạn Phúc. Nàng đồng ý. Hắn rất vui.

Nhưng sự thật vốn rất nghiệt ngã.

Đêm đó, hắn đợi nàng trên cầu Vạn Phúc, hắn lấy hết dũng khí muốn bày tỏ tâm ý của mình thì nàng chạy tới. Câu đầu tiên nàng nói với hắn:

"Tại sao huynh lại làm như vậy?".

"Ta làm gì?". Hắn khó hiểu nói.

"Có người nói huynh tới phòng bếp và bỏ thứ gì đó vào thuốc của Cảnh Hàn đúng không?".

"Phải". Cảnh Hàn không thích đắng nên hắn có bỏ thêm đường vào.

"Tại sao? Huynh nói đi! Tại sao huynh lại muốn hại Cảnh Hàn? Từ trước tới giờ huynh ấy luôn coi huynh là đại ca. Nhưng sao huynh lại đối xử với huynh ấy như vậy?".

"Ta...không hiểu". Hắn nhíu mày nói.

"Chẳng phải huynh nói huynh có bỏ thứ gì đó vào thuốc của huynh ấy sao?".

"Ta không... Nàng nghe ta nói, ta...".

"Tại sao chứ? Chẳng lẽ huynh muốn chiếm đoạt Mộ gia?". Người nàng yêu không phải là một người như vậy. Tại sao chứ?

"Mạt Nhi, ta không có. Nàng phải tin ta".

"Huynh kêu ta làm sao tin huynh đây?"

"Mạt Nhi, ta yêu nàng rất lâu rồi ta...".

"Huynh không có tư cách đó! Huynh tránh xa ta ra! Huynh biến đi! Ta không muốn nhìn thấy huynh nữa!".

Sau đó nàng chạy đi bỏ mặc hắn đứng đó. Hắn đứng im, ánh mắt suy sụp vô hồn nhìn xuống mặt đất. Trái tim như bị vò nát.

"Cũng phải, Ta vốn không xứng".

"Nhưng mà, thực sự.... ta không hại đệ ấy".

Hắn lẩm bẩm chỉ mình hắn nghe.

Trời bắt đầu mưa.

Lạnh thật.

Từng hạt mưa nặng trĩu trút lên người hắn, thấm dần qua y phục vào da thịt khiến thân thể cùng tim hắn lạnh buốt...

Nhìn thân ảnh nàng dần biến mất sau màn mưa. Hắn cảm thấy trống rỗng, bất lực không thể nào tả.

Ai cũng khinh bỉ, ghét bỏ hắn. Hắn nhịn, hắn mặc kệ, nhưng tại sao nàng cũng như họ? Nàng không có chút tình cảm nào với hắn? Nếu là bạn thì cũng nên tin tưởng hắn một chút?

Càng nghĩ càng cảm thấy tim đau nhói. Hắn đã rất hy vọng, rất rất rất hy vọng...

Bóng dáng người trên cầu thưa thớt dần cuối cùng chỉ còn mình hắn.

Nương...

Con không chịu đựng được...

Hắn ôm ngực thở dốc, trái tim co rút đau đớn, sau đó nhăn mày đau đớn, cảm giác tanh nồng ứa tràn nơi cổ họng. Hắn đưa tay lên miệng nôn ra một ngụm máu. Nhưng mà hắn vẫn cố gắng đứng đó.

Cả đêm hắn đứng lặng như tờ trên cầu Vạn Phúc. Hắn vẫn hy vọng đó chỉ là mơ, nàng sẽ quay lại nói chuyện với hắn.

Nhưng nàng không có quay lại...

Sáng sớm hôm sau, vẫn cây cầu ấy, vẫn cơn mưa ấy nhưng không thấy người đâu.

...........

Sau khi khỏi bệnh, Cảnh Hàn không tin Dạ Phong làm điều đó nên điều tra, và tra ra được hung thủ là một người căm ghét mình. Đó là người y đã đánh ở trên đường khi thấy hắn ta quá hống hách bắt nạt người khác. Hắn ta đã mua chuộc người trong phòng bếp bỏ độc vào thuốc của y. Người đồng phạm đó cùng hắn ta đều bị đưa tới nha huyện chờ xử lý.

Mọi người sau khi biết chuyện đều thở dài, sửng sốt. Họ cũng cảm thấy áy náy khi chưa tìm hiểu kĩ đã trách nhầm Dạ Phong.

Cảnh Hàn là người cảm thấy áy náy nhất, vì y mà hắn bị dính vào. Giờ không biết hắn đang ở đâu.

Còn nàng sau khi biết chuyện thì vô cùng hối hận trách nhầm hắn. Nàng vội vàng chạy tới Mộ gia nhưng người lại không gặp được.

Kể từ ngày nàng gặp hắn trên cầu Vạn Phúc, hắn không quay trở lại Mộ gia. Có phải vì nàng mà hắn không muốn trở về Mộ gia? Hắn gặp chuyện?

Cảm giác trống trải không thể nào tả.

Nhớ đến ánh mắt buồn bã, khẩn trương của hắn đêm trên cầu Vạn Phúc là nàng không thể nào chịu đựng được, trái tim như bị thứ gì đó đục khoét. Huynh rất đau lòng đúng không, bị chính người mình yêu nói như vậy? Huynh mệt mỏi lắm đúng không?

Muội xin lỗi...

Muội xin lỗi...

................

Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn hình ảnh chân thực hiện lên rõ ràng trước mắt. Mệt mỏi nhắm mắt lại...

Vẫn còn sống sao?

Vậy thì...tiếp tục sống thôi...


..............


"Nương, Con nhớ huynh ấy, rất nhớ, rất nhớ. Con phải làm sao đây? Huynh ấy có lẽ rất giận con...".

Nàng ôm nương bật khóc nức nở.

Dạ Phong...

Huynh ở đâu?

Hắn có thể đi đâu chứ? Hắn không hề quen biết ai. Khoan đã, ngày mai là ngày giỗ nương của hắn. Huynh ấy nhất định sẽ tới đó!

Mộ của nương hắn!

Nàng nghĩ hắn nhất định sẽ đến thăm mộ. Vì vậy, nàng kiên nhẫn đi tới đó từ sớm nhưng đợi đến khi mặt trời lặn vẫn chưa thấy hắn đâu. Nàng bắt đầu có cảm giác sợ hãi. Khi nàng bắt đầu có ý định từ bỏ thì......hắn xuất hiện.

Nàng vội vàng giấu người sau thân cây gần đó.

"Nương...". Hắn xếp vài quả đào trước mộ.

"Con tới rồi. Cũng mang đào người thích ăn nhất''.

"Nương, con đã rời khỏi nơi đó rồi. Bây giờ con chỉ cô đơn một mình. Nhưng mà con sẽ sống thật tốt".

Hắn cúi đầu nín lặng thật lâu, sau đó cất bước quay đi.

"Dạ Phong! Không được đi!". Nàng chạy tới chỗ hắn, nước mắt không hiểu sao cứ rơi.

"Đừng đi".

Người phía trước hơi khựng lại dường như đang cân nhắc nhưng sau đó lại cất bước nhanh hơn.

"Dạ Phong!! Huynh không được đi!". Nàng vội chạy theo ôm chầm lấy hắn.

"Dạ Phong!".

"...".

Thấy người kia im lặng một lúc lâu nàng mở miệng:

"Dạ Phong. Huynh nói gì đi".

"...Nàng tới đây làm gì?".

"Đừng đi, huynh trở về có được không?...".

"Ta...không thuộc về nơi đó. Xin lỗi". Sau đó lại gỡ tay nàng ra cất bước nhanh về phía trước. Không ngoảnh đầu lại.

Hắn đi quá nhanh, nàng không thể đuổi kịp. Thấy bên cạnh là hồ nước nàng không chần chừ mà nhảy xuống.

Nàng không biết bơi. Nàng không tin hắn bỏ mặc nàng mà không cứu.

Cảm giác khó thở, ngột ngạt, mệt mỏi bao quanh. Nàng cố gắng gượng đến khi chìm vào bóng tối.

----------------------------------

Khi tỉnh lại nàng thấy mình đang nằm trên giường. Đầu đau như búa bổ. Đưa tay khẽ chạm lên trán, nhăn mày.

"Dạ Phong!".

"Nàng mau trở về đi".

"Không về!".

"Nghe ta, hãy trở về đi".

"Không!".

"Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm sao?".

"Muội xin lỗi vì đã trách nhầm huynh. Lúc đó... muội không biết suy nghĩ chỉ là nhất thời nóng giận. Là muội sai khi chưa kịp suy nghĩ trước khi hành động. Huynh tha thứ cho muội được không?".

"Không...".

"Ta không trách muội... nhưng mà nhờ vậy ta mới hiểu ra nhiều điều".

"Nàng biết không? Khi ta rời khỏi Mộ gia, có những lúc ta chẳng thiết sống nữa. Ta tê liệt đến mức ngã quỵ. Đến khi tỉnh lại ở một ngôi nhà nhỏ. Câu hỏi đầu tiên ta hỏi chính mình là 'Vẫn còn sống sao?'. Lúc ấy, ta nghĩ nếu mình không chết vậy thì tiếp tục sống thôi".

Thấy buồn mà không thể làm gì. Thấy mệt mỏi mà không thể chợp mắt. Thấy đau mà không thể khóc. Thấy cô đơn mà không ai ở bên. Những cảm giác đó, hắn đều đã trải qua,...hắn vốn không muốn nhớ lại nữa...

"Ta đang cố gắng sống thật tốt, biết yêu lấy chính mình hơn. Bởi vì ngoài chính mình ra ta chẳng còn niềm tin với bất kì ai khác, hơn nữa, ngoài ta ra không ai yêu thương ta cả".

"Ta đã suy nghĩ rất kĩ lời nàng nói rất nhiều lần. Nàng nói đúng. Ta sinh ra vốn để bị ghét bỏ, sỉ nhục. Ta vốn là một sự ô uế của Mộ gia. Ta căn bản không xứng đáng với nàng, càng không có tư cách có được nàng. Bây giờ ta đang cố gắng quên nàng... Vì vậy chúng ta từ nay coi như không quen biết, cũng đừng gặp lại nhau nữa...".

"Không phải, huynh không được đi đâu hết! Hự...". Nàng không nói được cũng không cử động được bởi bị hắn điểm huyệt.

"Đừng nói...".

"Nếu nàng nói nữa, ta sẽ nghĩ là nàng đang thương hại ta".

Nước mắt nàng rơi không ngừng hai bên khoé mi. Muốn mở miệng nói không phải, muốn nói là không đúng. Nàng rất muốn nói cho hắn nghe tất cả chỉ là hiểu lầm, nói cho hắn biết...nàng yêu hắn. Nhưng mỗi lần mở miệng lại không phát ra âm thanh nào, cả chân tay cũng không hoạt động được. Nàng sợ hãi, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

"Ta rời đi, coi như là một lối thoát cho tất cả. Hơn nữa, ta đi hay ở lại vốn dĩ cũng không quan trọng. Cứ coi như ta chưa từng xuất hiện trong thế giới của nàng. Hãy sống thật tốt". Hắn lau nước mắt cho nàng, chậm rãi nói.

"Huyệt đạo sau hai canh giờ sẽ tự hoá giải. Sau đó, nàng hãy trở về đi, trở về nơi nàng vốn thuộc về...".

Nói rồi hắn xoay người đi ra cửa và biến mất.

..........

Khi huyệt được giải, nàng ngồi dậy chạy vội ra ngoài. Miệng không ngừng gọi tên hắn, nàng đi khắp nơi nhưng không hề thấy hình bóng của hắn.

Ba ngày trôi qua đều như vậy. Tìm kiếm hắn trong vô ích. Cảm giác cuộc sống này sẽ không có hắn bên cạnh nàng cảm như mình không còn tồn tại trên đời này nữa.

Một ngày mưa, nàng lại đi tìm hắn mặc cho mọi người ngăn cản. Nàng phải tìm hắn.

"Dạ Phong!".

"Dạ Phong!".

Nàng gọi hắn đến lạc giọng. Mệt mỏi ngã khụy xuống. Tay cầm dù cũng không còn sức, chiếc dù rơi xuống bên cạnh. Cả người ướt sũng. Nàng bật khóc.

Bỗng cảm thấy hạt mưa không rơi xuống mình nữa. Nàng ngước mắt lên.

"Dạ Phong!".

"Ừ".

"Dạ Phong!". Nàng ôm chầm lấy hắn.

"Ừ, là ta".

"Dạ Phong!".

"Ta ở đây".

"Dạ Phong, Ta yêu chàng, yêu rất lâu rồi. Xin lỗi, chàng đừng đi. Ta rất sợ...rất sợ đánh mất chàng. Đừng đi".

"Ta ở đây, đừng sợ".

"Chàng...không được đi, chàng đi thì...ta phải biết làm sao đây? Ta rất sợ mất chàng, rất sợ...".

"Được, ta không đi".















-----------------------------------





Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tớ rất nhiều!!!!😘😘😘😍😍😍🙌🙌🙌.

Yêu các bạn rất nhiều!!!!😘😘😘😘💜💜💜💜.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro