đoản 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hoàng thượng, Người mới phong Lý mỹ nhân làm Đức phi đúng không?"

"Phải!".

"Hoàng thượng người quá sủng ái nàng ta rồi".

"Quý phi, nàng không thể quản trẫm".

"Ha! Hoàng thượng đừng quên hiện tại ta là người có địa vị cao nhất trong hậu cung. Hoàng thượng nghĩ nàng ta sẽ sống tốt trong hậu cung này sao?".

''Quý phi đừng tưởng nàng là công chúa Thục quốc thì thích làm gì thì làm!".

"Thần thiếp làm gì sao? Nàng ta là con gái của Thừa tướng đáng lẽ Hoàng thượng phải cảnh giác với nàng mới đúng!".

"Câm miệng! Tại sao nàng lúc nào cũng nghi kị với nàng ấy như vậy?".

"Nghi kị? Hoàng thượng, nàng ta không hề đơn thuần như người luôn nghĩ!".

"Hừ!". Hắn nhìn nàng khinh thường, kiểu như không muốn đôi co với một người ngu ngốc, nông cạn như nàng. Lạnh lùng phẩy tay áo rời đi.

Nàng nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt dửng dưng như không có gì nhưng tận sâu đáy mắt lại là nỗi chua xót khó nói.

.................

Nàng ta được sủng ái nhất, không bao lâu sau thì mang thai. Hoàng thượng ngày càng quan tâm nàng ta hơn, thường xuyên tới tẩm cung nàng ta tự mình chăm sóc.

Nàng ta trong mắt bất cứ ai cũng nhu mì, dịu dàng, mỏng manh dễ vỡ. Còn trong mắt người khác nàng là nữ nhân chua ngoa, kiêu ngạo, thích làm gì thì làm không coi ai ra gì. Nhưng chỉ có cung nữ thân cận bên cạnh nàng mới biết nàng thật ra không phải vậy.

Cung nữ của nàng ta nỡ làm vỡ chậu hoa mà nàng thích nhất còn đổ lỗi cho cung nữ của nàng. Nàng tức giận trừng phạt. Nhưng chưa kịp làm gì thì nàng ta tới.

"Đánh thật mạnh cho bổn cung!". Nàng nói.

"Không được". Nàng ta yếu ớt nói.

"Đánh cho bổn cung!".

Nàng ta ôm bụng không biết là giả vờ sợ hay gì bỗng yếu ớt ngất đi. Cung nữ bên cạnh liền đỡ lấy.

"Hoàng thượng giá đáo!".

Ôi, thật trùng hợp!

Hắn nhìn thấy nàng ta ngất, lại thấy cung nữ của nàng ta sợ quá mà run lên bần bật.

"Mau đưa nàng về tẩm cung, mời thái y!". Cung nữ vội vàng vâng dạ nghe theo.

Hắn tức giận tiến tới chỗ nàng.

"Bốp".

Cái tát mang theo vài phần nội lực, nàng ngã xuống đất. Lòng "bộp" một cái, rơi xuống vực thẳm. Trái tim lạnh ngắt. Muốn khóc mà không thể khóc được.

Nàng còn chưa làm cái gì! Tại sao lại bị đánh.

"Hoàng thượng, người đánh thần thiếp!!!??".

"Hừ! Quý phi nàng quá đáng rồi! Tại sao ta không thể đánh nàng???".

"Ha". Nàng cười lạnh.

"Theo ý của trẫm, Quý phi bị phế truất xuống làm Đức phi! Đức phi lên làm Quý phi! Đức phi phải ở tẩm cung trong vòng hai tháng không được phép ra ngoài nửa bước".

"Hoàng thượng!". Nàng ngước đôi mắt không thể tin được nhìn hắn.

Sau đó, hắn lại cất bước quay đi. Không cần nghĩ cũng biết hắn đi đâu.

Nàng thở dài. Nàng chỉ có ý định chỉnh cung nữ của nàng ta một chút nhưng không ngờ lại kéo theo phiền phức như vậy. Cũng không phải là quá phiền phức, nàng dù sao được an nhàn trong hai tháng. Không sao cả, không sao cả...

-----------------------------------

Hai tháng trôi qua, nàng ngoài dùng bữa thì đi dạo. Thỉnh thoảng cùng vài cung nữ trồng hoa. Những ngày tháng như vậy rất yên bình.

Sau hai tháng, trong cung mở yến tiệc. Nàng phải tham gia. Trang điểm nhạt cùng mặc y phục cầu kì hơn một chút.

Lúc yến tiệc mở, nàng chỉ bình thản ngồi xem nhảy múa. Thỉnh thoảng uống vài ngụm rượu hoa quế. Nàng bỏ lơ những ánh mắt kỳ quái, khinh thường của các cung tần khác. Trong lòng cũng thấy có chút không thoải mái. Lại ngước nhìn xung quanh, bỗng chạm phải ánh mắt hắn, nàng không trốn tránh. Hắn nhìn nàng một lúc sau đó chuyển sang nhìn nàng ta bên cạnh.

Ánh mắt dịu dàng như vậy... Không tránh được trong lòng nàng có chút ghen tỵ.

Nàng rời khỏi yến tiệc sớm không may lại gặp nàng ta cũng đang rời khỏi.

"Là Đức phi". Nàng ta cười nhẹ.

Nàng cũng chào hỏi nàng ta. Bây giờ mới để ý bụng nàng ta đã nhô lên rõ hơn một chút. Dường như thấy ánh mắt nàng, nàng ta đưa tay lên bụng cười rất đắc ý.

"Đức phi, sao lại rời đi sớm như vậy?".

"Thần thiếp thấy trong người không được khoẻ nên rời sớm hơn một chút". Nàng lãnh đạm đáp.

"Ồ, vậy sao?".

Nàng chào hỏi nàng ta sau đó cất bước. Nhưng đi được vài bước lại nghe nàng ta nói gì đó với cung nữ bên cạnh, sau đó như khinh thường nói:

"Công chúa Thục quốc? Sủng ái nhất?".

Nàng vì câu nói của nàng ta mà đứng lại.

"Ha! Cũng chỉ là trên danh nghĩa, một công cụ giữ gìn hoà thuận giữa hai nước mà thôi. A~ làm công chúa thật đáng thương".

Nàng cười lạnh: "Thần thiếp đã khiến Quý phi quan tâm rồi. Thần thiếp có ra sao cũng không quan trọng lắm, nhưng mà so với những người phải luôn nghĩ làm sao cố gắng duy trì tỏ ra thuần khiết, lương thiện lấy lòng người khác, mong được sủng hạnh đó mới là người đáng thương nhất!".

Nàng ta cười càng tươi hơn: "Đức phi nói quả không sai nhưng mà vẫn hơn những người không bao giờ nhận được một sự sủng hạnh. Haiz... Thật đáng thương!".

Nàng cũng cười: "Cũng không hẳn là vậy!".

"Vậy sao?".

Cả hai nhìn nhau, mặt đối mặt cười càng tươi, càng dịu dàng, càng đẹp.

"Nương nương, không còn sớm nữa nên về tẩm cung thôi ạ!". Một nô tỳ bên cạnh nàng ta nói.

"Vậy, ta đi trước". Nàng ta cười nói.

Nàng cũng nói tiễn nàng ta.

Nhưng khi đi ngang qua nàng, nàng ta nói nhỏ bên tai nàng mà chỉ đủ nàng mới nghe thấy.

"Hoàng thượng không bao giờ yêu ngươi!"

Bàn tay giấu sau tay áo dày rộng của nàng hơi run rẩy. Phải... Nàng ta nói đúng. Nàng chỉ là công chúa trên danh nghĩa mà thôi. Nhưng nàng chấp nhận số phận của mình. Nàng cũng là người kiêu ngạo, thích làm theo ý mình, lòng dạ thâm sâu trong mắt người khác. Hắn...không bao giờ để tâm tới nàng.

Không yêu cũng không sao. Nàng sẽ sống an ổn trong hậu cung này.

....................

Dạo này, nàng có cảm giác rất lạ. Cảm giác những người xung quanh đang giấu nàng chuyện gì đó. Thấy nàng liền tránh đi.

Buổi tối một ngày, khi nàng đang ngồi uống trà thì có một hắc y nhân phá cửa xông vào trên người bê bết máu. Y dường như bị thương rất nặng, có lẽ sẽ không qua khỏi đêm nay.

"Công....chúa!''. Y khổ sở nói, vạch ống tay áo bên trái lên.

Nàng cùng một số cung nữ hơi kinh hãi nhưng rất nhanh liền bình tĩnh vì nàng nhìn thấy ấn kí trên tay trái của y. Mặc dù bị dính máu nhưng ấn kí đó nàng không thể quên được. Đó là ấn kí ám vệ của phụ hoàng nàng!

Nhưng tại sao y lại ở đây?

Nàng tiến tới đỡ y. Y thở gấp  dường như phải dùng hết sức đưa tay vào trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho nàng.

"Cô..ng chúa...". Sau đó y liền tắt thở. Nàng sửng sốt. Y là ám vệ của Phụ hoàng, nàng là công chúa cầu thân, y nhất định là có thể đường đường chính chính vào cung. Nhưng tại sao lại trông như liều mạng đi vào? Hoàng thượng nhất định là biết. Nhưng tại sao...

Nàng cầm lấy, y đưa nàng phong thư trong tình trạng này nhất định đã xảy ra chuyện! Phụ hoàng gặp chuyện?

Vội vàng mở thư ra đọc. Khi đọc xong nàng bàng hoàng chết lặng, tim thắt lại và cũng lúc này các thị vệ xông vào. Hắn cũng theo sau.

"Rốt...cuộc chuyện này là sao?".

"Như nàng thấy!". Hắn lạnh lùng nói.

"Hoàng thượng đã làm gì? Người đưa binh xâm chiếm Thục quốc ta?". Nàng không tin vào mắt mình nói.

"Người đâu! Đem Đức phi nhốt vào lãnh cung cho trẫm! Canh chừng cẩn mật, một con muỗi cũng không được lọt qua!".

Hắn lạnh lùng ra lệnh, thị vệ đi tới bắt lấy nàng.

"Không được! Hoàng thượng! Người không thể làm như thế! Người không được đem quân xâm lược Thục quốc!". Nàng sợ hãi, vội vàng nói.

"Nàng có quyền gì ra lệnh cho trẫm!". Ánh mắt lạnh như băng không mang theo một tia cảm xúc nào.

"Hoàng thượng! Thần thiếp xin người! Người muốn gì cũng được nhưng đừng làm hại đến Thục quốc! Van xin Người!...".

Nàng vùng ra quỳ xuống van xin.

Hắn nhìn nàng. Ánh mắt xẹt qua một tia gì đó không rõ. Một người luôn kiêu ngạo, không bao giờ chịu khuất phục, không bao giờ tỏ vẻ yếu đuối trước mặt người khác nay quỳ gối cầu xin hắn. Lần đầu tiên hắn được nhìn nàng với hình tượng khác như vậy. Nhưng mà hắn lại cảm thấy có gì đó bức bối, đau xót cảm giác kỳ lạ không sao hiểu nổi.

"Quá muộn rồi!". Hắn lạnh lùng, phất tay kêu thị vệ đem nàng đi.

Nhưng nàng nhất quyết không làm theo, ánh mắt kiên cường không thay đổi. Nàng cố nén nước mắt vào trong không cho rơi xuống.

Cuối cùng thị vệ đánh ngất nàng mới đem được nàng đi.

Tỉnh dậy thấy mình đang ở trong lãnh cung lạnh lẽo, nàng là kinh ngạc, lo lắng không thôi. Thục quốc đang bị xâm lược, lòng nóng như lửa đốt, nàng không thể cứ ngồi đây được.

Vài ngày sau nàng nghe tin Thục quốc đã bị diệt. Nàng chết lặng. Nàng sai rồi, nàng ngu ngốc...

Nàng đốt cháy lãnh cung trốn ra khỏi hoàng cung nhưng trên đường bị truy đuổi. Phía trước là vực thẳm, nàng biết. Chạy tới gần vực thì dừng lại.

Hắn phi ngựa đi tới.

"Thì ra là thế!". Nàng nhếch môi cười lạnh.

"Thần thiếp không hề biết một chút gì về Thục quốc là do Hoàng thượng cắt đứt mọi liên lạc của phụ hoàng với thần thiếp! Ngay cả Phụ hoàng thần thiếp viết thư xin hàng nhưng Người cũng không nương tay! Hoàng thượng người cũng quá tàn nhẫn đi! Rốt cuộc Thục quốc ta đã làm gì sai để Hoàng thượng diệt sạch như vậy? Chẳng lẽ quyền lực trong tay ngài còn chưa đủ?".

Hắn vẫn mím môi không nói.

"Ha!". Nàng cười khẩy.

"Hoàng thượng! Người tin ta không? Sớm ngày nào đó Thừa tướng mưu phản!".

"Ăn nói hàm hồ!". Hắn tức giận quát.

"Ăn nói hàm hồ...ăn nói hàm hồ...". Nàng nhắc lại lời của hắn.

"Hahahaha... Phụ hoàng nữ nhi bất hiếu!". Nàng cười như điên dại. Nhưng không có một giọt nước mắt nào.

"Mộ Dung Tuyết, ta, không sai!!". Ta chỉ hối hận khi đã yêu nhầm người.

Nàng nói xong lùi lại vài bước, ánh mắt kiên định nhảy xuống đáy vực. Nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác không trọng lượng lan toả.

Nàng chết hay không cũng chẳng quan trọng...

Nhưng mà, nàng nghe thấy...

Đó là tiếng gì vậy?

Âm thanh vanh vọng trong không gian, rất đều.

À là tiếng chuông chùa. Nhưng hình như vẫn còn một âm thanh khác nữa?

Ai đó đang gọi tên nàng. "Tuyết Nhi!" Nghe như gào thét đến tê tâm liệt phế, khiến lòng nàng tê tái.

Có phải là hắn không?...



----------------------------------------

"Tuyết Nhi!!! Đừng nhảy!!!".

"Tuyết Nhi!! Đừng nhảy! Nguy hiểm!!".

Ta bật người ngồi dậy, thở gấp, mồ hôi lạnh túa ra. Trái tim bị bóp chặt đau đớn.

"Hoàng thượng... Người không sao chứ?".

"Không có gì! Lui ra đi!". Ta thở ra một hơi nói.

"Vâng".

Ta hằng đêm vẫn mơ giấc mơ đó. Mỗi lần, trái tim đều thắt chặt đau đớn.

Ta không biết tại sao mình lại như vậy. Cảm giác đau đớn mà từ trước cho tới nay chưa bao giờ có.

Đối với Mộ Dung Tuyết, ta không biết là có cảm giác gì.

Mặc áo ngoài vào ta không cho người đi theo, mà tự mình đi lại trong Ngự hoa viên, tâm tình thả lỏng một chút. Nhìn sang bên hồ, ta đã từng nhìn thấy nàng đi qua đây vài lần. Lần nào cũng đứng cạnh bên hồ nhìn về một khoảng không vô định, có lần nàng còn nhếch môi cười. Không hiểu sao ta cảm thấy lúc ấy, nàng ở rất xa, rất cô độc.

Trong cung nhiều người nói nàng chua ngoa, thích làm theo ý mình nhưng có lần ta thấy nàng tha lỗi cho một cung nữ không may va phải không chịu hành lễ với nàng.

Vụ đánh cung nữ, thật ra ta đã quá nóng vội. Rõ ràng cung nữ kia chưa bị nàng đánh. Lúc đánh nàng ta còn cảm nhận được cơn rát từ tay truyền tới. Vốn có ý định hối hận nhưng nhìn điệu bộ của nàng ta liền tức giận quay đi.

Khi nhìn nàng quỳ gối cầu xin tha cho Thục quốc, ta đã sửng sốt. Một cảm giác khác lạ trong lòng nổi lên, là không nỡ....

Nàng sợ hãi cầu xin ta, chưa bao giờ nàng thể hiện sự yếu đuối trước mặt ai bao giờ. Ta lại sinh ra một cảm giác khác, là đau lòng... Nhưng ta liền gạt bỏ đi, kêu thị vệ nhốt nàng vào lãnh cung.

Nhiều lần suy nghĩ lại, ta gặp nàng nhiều như vậy, nói chuyện với nàng nhiều như vậy nhưng lại chưa từng thấy nàng cười vui vẻ bao giờ.

Phút giây nhìn nàng rơi xuống đáy vực sâu. Ta hận không thể chết ngay lập tức, ta sợ hãi nhào người xuống vực gào to tên nàng nhưng có người kéo lại.

Ta cho người điên cuồng tìm kiếm mặc dù biết sẽ không tìm thấy. Dưới vực là dòng sông chảy siết, bất cứ ai rơi xuống cũng tan xương nát thịt. Thứ tìm thấy chỉ là mảnh áo rách của nàng. Đó là sự thực, nàng không còn nữa. Ta đã chết lặng.

Sau đó, ta cảm thấy Thừa tướng có gì đó bất ổn nên cho người bí mật điều tra. Cũng may chưa đến lúc quá muộn, phát hiện ra Thừa tướng có ý định tạo phản, kết tội chém cả nhà. Quý phi bị đày ra biên cương cả đời.

Vậy ra...là ta đã trách lầm nàng.

Ta không nạp thêm bất cứ phi tần nào. Ngôi vị Hoàng hậu cũng bỏ trống. Hoàng hậu của ta chỉ có duy nhất nàng xứng đáng.

Sau đó, Ta nhường ngôi cho Thập đệ. Lui về quy ẩn. Ta biết đệ ấy sẽ là một vị vua tốt.

"Tuyết Nhi... Ta xin lỗi".

Đáng lẽ ta nên tin tưởng nàng, nếu ta chịu tin nàng dù chỉ một chút thôi thì sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này, ta cũng sẽ không đánh mất nàng. Cả đời này ta cũng sẽ không cô độc...

.....




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro