Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Uyên nhìn tờ giấy thông báo kết quả trên tay, mỉm cười hạnh phúc đặt tay lên bụng. Đây là giọt máu của anh, là kết tinh tình yêu của hai người. Ngày mai là sinh nhật anh, đây là món quà ý nghĩa nhất cô muốn dành tặng anh.

_Anh về rồi_ Hà Uyên nhanh chân chạy ra cửa cầm đồ giúp Minh Đăng, lại liếc mắt qua gương mặt mệt mỏi của anh. Hôm nay là sinh nhật mà anh lại phải tăng ca tới muộn mới về.

_Ừ_ Minh Đăng hờ hững đáp, ánh mắt có chút chán ghét nhìn cô.

_Anh có đói không? Về phòng tắm rửa đi. Em đi làm đồ ăn khuya cho anh.

_Không cần.

_Sao vậy?

_Tôi nói không cần. Bộ cô bị điếc à?

_Em..._ Hà Uyên sững người. Ánh mắt toát lên vẻ khó tin. Từ trước đến nay Minh Đăng chưa bao giờ to tiếng với cô.

_Anh không ăn cũng được. Em có quà sinh nhật cho anh đây. Chắc chắn anh sẽ rất bất ngờ_ Cô cười tươi, nhanh chóng che đi tia thất vọng nơi đáy mắt.

_Món quà cô tặng tôi đủ bất ngờ lắm rồi_ Minh Đăng chán ghét ném một xấp ảnh xuống bàn ăn. Hà Uyên vội vàng cầm lên xem. Người trong hình là cô và một đối tác làm ăn. Xét từ góc máy ảnh thì cô đang hôn người đó.

_Không phải. Minh Đăng. Anh nghe em giải thích đã_ Hà Uyên níu tay anh lại nhưng Minh Đăng đã nhanh chóng gạt tay cô ra.

_Sự việc đã rõ như vậy cô còn muốn nói gì nữa? Rốt cuộc cô coi tôi là cái gì?

_Không... Em không có_ Hà Uyên lắc đầu, nước mắt trực rơi.

_Giờ cô còn khóc lóc giả bộ với tôi ư? Đồ đàn bà lẳng lơ. Tôi không ngờ cô lại là một người phụ nữ như vậy. Được. Tôi cho cô được toại nguyện.
Dứt lời, Minh Đăng lôi cô lên lầu, ném cô xuống giường, một loạt động tác thô bạo không chút lưu tình. 

_Minh Đăng. Khoan...

Môi cô bị anh bịt kín, hô hấp khó khăn. Cả đêm Hà Uyên bị hành hạ hết lần này đến lần khác. Nghĩ đến việc cô có người đàn ông khác, Minh Đăng càng thêm tức giận, động tác càng thêm thô bạo. Ban đầu cô còn kháng cự, nhưng sau đó mặc cho anh dày vò. Bụng dưới truyền tới một cơn đau, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Minh Đăng có chút khó hiểu khi thấy cô không còn kháng cự. Anh dừng động tác. Gương mặt cô trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Ga giường trắng muốt bị nhuộm đỏ chói mắt. Hô hấp anh trở nên ngưng trọng.

_Hà Uyên. Cô sao vậy?

_Này. Mau tỉnh lại đi.

_Vợ.

Minh Đăng vội vàng tìm điện thoại, nhưng điện thoại của anh hiện tại đã quên ở văn phòng nên anh đành lấy điện thoại của cô. Một tờ giấy rơi ra khỏi túi xách, nội dung bên trong làm anh điếng người. Cô mang thai... Con của họ...

Minh Đăng thay hoa trong phòng, mắt luôn trông chừng tới cơ thể nhỏ bé của vợ bên giường bệnh. Cô đã ngủ rất lâu rồi, làn da tái nhợt không chút sức sống. Anh lẳng lặng tiến tới gần giường bệnh, nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của Hà Uyên.

_Vợ. Tỉnh lại đi.

_Vợ. Anh sai rồi. Em đừng ngủ nữa.

_Vợ à...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro