Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản_Ngược

"Haha, Lâm Ngọc Nhi, không ngờ ngươi lại có cái kết như ngày hôm nay"

"Lâm Ngọc Nhi ơi là Lâm Ngọc Nhi, cuộc sống của ngươi mười hai năm nay đã chấm dứt, muốn trách thì cũng trách tại ông trời sinh ra ngươi"

"Hừ, nó đáng lẽ phải chết từ lâu, nếu không phải vì Lam nhi, nó đâu còn sống đến tận bây giờ"

"Đúng vậy, nó nghĩ nó là tiểu thư cao quý chắc, suốt một đời nó chỉ làm lá chắn cho Lâm Anh Lam mà thôi"

"......."

Những lời nói nó như những cái kim đâm sâu vào trái tim nàng. Cái gì mà tiểu thư cao quý, cái gì mà vương phi tương lai...tất cả đều là những thứ viễn vong. Đều là những thứ dối trá.

Cha, mẫu thân, ngoại tổ mẫu, những người yêu thương nàng nhất lại lấy nàng ra làm lá chắn cho em gái của nàng, Lâm Anh Lam. Đóng kịch trước mặt nàng suốt mười hai năm.

Nàng dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn đám đông đang vây kín vàng. Rốt cuộc, nàng đã làm cái gì mà lại đối xử với nàng như vậy, nàng không hiểu, thật sự không hiểu.

"Aaaa" đau đớn nơi đầu làm cho nàng hét lên.

Tần Dạ kéo giật mạnh tóc nàng ra sau. Lấy chân đạp mạnh lên ngực của nàng khiến nàng đau đớn phun ra ngụm máu tươi.

" ta không cho phép ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn gia đình Lam nhi"

Gia đình Lâm Anh Lam còn không phải là gia đình của nàng hay sao?

Vậy trước giờ nàng chỉ là người thừa ư?

Đưa tau ôm ngực đau đớn của mình gắng gượng hỏi:

"Dạ ca ca, không phải tám năm trước chàng đã thề hứa với ta những gì, chàng quên rồi sao?"

Nàng hi vọng. Hi vọng Tần Dạ sẽ cứu nàng. Người mà thề non hẹn biển với nàng, làm nàng tin tưởng, chỉ có mình hắn.

"A" Lâm Ngọc Nhi đau đớn hét lên.

Mỗi tiếng hét, Tần Dạ đều giật mạnh tóc của nàng đến khi da đầu chảy máu.

"Bốp bốp" hai bạt tai lực đạo rất mạnh hạ xuống khuôn mặt đầy máu của nàng khiến nàng choáng váng.

"Dạ ca ca là tên để ngươi gọi hay sao, nên nhớ, suốt mười hai năm ngươi chỉ là thế thân, vậy nên, ngươi làm thế thân cho Lam nhi của ta tám năm cũng rất là ngắn đi"

Lâm Ngọc Nhi bàng hoàng nhìn cảnh người phía trước. Hốc mắt đẫm nước, nàng mất hết sức lực nằm bẹt dưới đất. Nỗi đau đớn thể xác lẫn trong tim đã làm mất đi lý trí của nàng.Thì ra nàng chỉ là thế thân của em gái...thật nực cười biết bao.

"Haha, thì ra, thì ra lâu nay các người đều lừa dối ta, suốt mười mấy năm ta như con bù nhìn, haha"

Lâm Ngọc Nhi cười đến diễm lệ. Một thân trang phục đỏ tươi nằm trên vũng máu.

"Xuyên" thanh kiếm bạc đâm xuyên qua tim của nàng. Dần mất đi ý thức. Nàng vẫn cố sức nhìn căm hận những người đó.

Tại sao?

Tại sao lại đối xử với nàng như vậy?

Nàng đã làm gì sai?

Không cam tâm, nàng thật sự không cam tâm?

Lâm Ngọc Nhi cố mở mắt để nhìn lần cuối.

"Xuyên" một đạo thanh kiếm lạu đâm vào người nàng.

"Ta biết ngươi chính là không cam tâm, nhưng nếu gặp được diêm vương, ngươi hãy hỏi ông ta một tiếng tại sao?"

"Phụt" ngụm máu tươi cuối cùng trong miệng nàng phun ra.
Nàng dùng sức lực cuối cùng hét lên với hắn
"Tần Dạ,nếu như có kiếp sau.. , kiếp sau nữa... ta sẽ không bao giờ yêu ngươi...."
Cái gì là hạnh phúc, cái gì là tình yêu, cái gì là tình thân, tất cả đều chỉ là hư vô?

Nàng sẽ không tin một ai, bất kì một ai trên đời này nữa, không bao giờ!

Trước mắt nàng bỗng tối sầm không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.....

Đau vì ai khổ vì ai......
#Ánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh