Quỷ Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma vương Thương Hạo, tự tiên xông vào tầng thứ chín mươi của Cửu trọng thiên, giết chết ba vạn Thiên binh, phá hủy Thiên Cơ các, thiêu hủy Lăng Tiêu điện, vô lễ phạm thượng, tội ác tày trời, phải chịu hình phạt moi tim, giam giữ trong tháp Xá Lợi, tẩy sạch tâm ma.

Một tờ thiên mệnh đẩy hắn xuống nơi tăm tối nhất trong tháp Phật. Thương Hạo vẫn nhớ như in lúc sợi xích vàng xuyên qua xương bả vai hắn thì vị Phật cao cao tại thượng kia vẫn đứng thẳng mỉm cười như cũ khiến người ta ghê tởm. Đại Phật lấy ra một ngọn đèn nói: "Thương Hạo, đây là đèn chong, nó có điểm đặc biệt là ngọn lửa bên trong lúc nào cũng cháy sáng. Nhưng nếu có một ngày nào đó đèn này tắt, thì đó chính là ý trời, lúc đó ngưới sẽ được ra khỏi tháp."

*đèn chong: là cây đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật.

Thương Hạo không cho là đúng, hắn nói: "Lửa lúc nào cũng cháy sáng thì tắt thế quái nào được, lão lừa ngốc nhà ngươi hãm hại người khác cũng chẳng buồn thay đổi sắc mặt."

Đại Phật không nói gì, chỉ mỉm cười rồi dần dần biến mất.

.

Có âm thanh kỳ quái vang lên trong tháp, Thương Hạo hơi hé mắt ra, trước tiên nhìn ánh sáng mỏng manh tản ra từ cái đèn kia, thấy ngọn lửa của nó vẫn chưa tắt, lúc này mới chuyển mắt nhìn xuống nơi phát ra tiếng động dưới chân mình... Thịt.

Hắn nhíu mày, thấy khối thịt tròn kia chậm rãi ngồi thẳng người, lộ ra đôi mắt đen ngập nước nhìn hắn: "Mẹ."

Khối thịt tròn nhõng nhẽo nói ra hai chữ, tiếng nói vọng trong tháp Xá Lợi một lát, mãi sau mới thấy Thương Hạo nheo mắt lại: "Tiểu quỷ, muốn chết à?"

"Mẹ." Khối thịt tròn bé nhỏ cười híp mắt gọi tiếp một tiếng, sau đó cứ thế vui mừng lăn qua lăn lại dưới đất.

Nếu là bình thường, e rằng bé tròn tí hon này đã sớm tan xác, nhưng hiện giờ Thượng Hạo đang bị trói chặt chân tay, không thể điều khiển sức mạng, chỉ có kiềm chế, không hiểu sao cái khối thịt kia cứ lăn qua lặn lại vui vẻ đến thế.

Cô nhóc lăn chán chê, lại ngẩng đầu nhìn Thương Hạo, phảng phất như đang thắc mắc vì sao hắn không đến ôm bé. Bé nhìn xung quanh một lát, lại bò đến góc tường, men theo sợi xích sắt cong vẹo trói chặt chân phải Thương Hạo mà đi. Ngoài dự đoán của mọi người, cô bé này rất khỏe, chỉ một lát đã ôm chặt lấy đầu gối Thương Hạo, lại nũng nịu gọi một tiếng "Mẹ."

Khóe miệng Thương Hạo giật giật, đây là lần đầu tiên có một đứa nhóc không sợ chết, dám ngang nhiên dụi dụi vào người hắn giở trò lưu manh, hắn cắn răng cố nén lửa giận. Mà cái khối thịt tròn kia lại lòng tham không đáy với tay túm lấy thắt lưng hắn, coi nó như bàn đạp, thoắt cái đã cưỡi lên vai hắn.

"Thịt tròn, to gan lắm."

Giống như muốn chứng minh lời hắn, đứa bé bắt đầu mò mẫm tóc hắn, hết túm lại lôi lại kéo khiến chúng rối tung hết cả lên.

Đại ma đầu năm xưa càn quét Thiên giới nay bị một khối thịt bé nhỏ bắt nạt.

Đứa bé chơi hồi lâu thấm mệt, đầu nghiêng sang một bên, áp mặt vào nơi thái dương đang nổi gân xanh của hắn lẳng lặng ngủ. Gò má mềm mại áp vào gương mặt lạnh cứng của hắn, đôi môi nhỏ bĩu ra, như có như không hôn nhẹ vào má hắn, cảm giác ấm áp khiến cơn giận lúc nãy của Thương Hạo giảm đi một nửa.

"Mẹ.. thơm một cái."

Thôi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ... Hắn còn chưa kịp an ủi bản thân, chợt cảm thấy một dòng nước ướt đẫm, men theo đầu vai hắn, chậm rãi đi xuống, thấm ướt nửa người hắn.

Nhóc con đáng chết, dám trèo lên vai hắn... tè bậy.

Thương Hạo xiết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu để cho ta biết ngươi là con nhà Tiên quân nào, một ngày nào đó ta có thể rời khỏi tháp, nhất định sẽ khiến phủ đệ của hắn chìm trong nước tiểu của ngựa."

Đứa bé vẫn say ngủ, nước dãi từ khóe môi rớt xuống mặt hắn: "Thơm một cái."

Thương Hạo oán hận nghiêng đầu sang chỗ khác, đợi đến khi cơn giận của hắn nguôi ngoai mới nghĩ ra, tháp Xá Lợi này là cung cấm của Đại Phật, dù là Ngọc Đế cũng chưa chắc có thể bước vào, rốt cuộc ôn thần bé nhỏ này...

Ánh mắt Thương Hạo dừng lại trước ngọn lửa leo lắt trong đèn kia. Hắn bình tâm lại, cẩn thận suy nghĩ về đứa trẻ và ngọn lửa.

Chỉ một lát sau, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Trời cũng giúp ta! Làm đèn này còn tạo ra cả tinh linh của đèn!"

Đèn chong không thể tắt, nhưng tinh linh vẫn có thể chết. Nếu nó chết, hắn sẽ được tự do, lúc đó hắn sẽ hủy tháp Xá Lợi, sẽ không còn vật gì có thể giam giữ hắn nữa.

Nhưng hắn phải làm thế nào mới giết được đứa bé kia? Đã bị khống chế sức mạnh, trong tháp Xá Lợi lại không người giúp hắn, chẳng lẽ muốn hắn nói với cái cục thịt tròn này rằng: "Ngươi đi chết đi có được không?"

p/s: Quỷ Anh - "Anh" ở đây có nghĩa là hài nhi, trẻ sơ sinh. Trẻ con mới sinh ra được gọi là "anh". Có người nói con gái gọi là "anh - 婴", con trai gọi là "hài - 孩 "

.

Thương Hạo càng nghĩ càng không thấy cách nào khả thi, thời gian dần trôi cũng khiến cục thịt nhỏ trưởng thành. Nàng từ một cục thịt tròn vo hấp thu linh khí trong tháp dần dần trổ mã dáng dấp như một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi. Thoắt một cái, hai người đã ở trong tháp làm bạn với nhau tròn ba trăm năm.

Thương Hạo ngày ngày trông ngóng nàng chết đi, rồi lại trơ mắt nhìn nàng lớn dần, lúc đầu nàng luôn gọi hắn là "mẹ", sau lại gọi hắn là "cha". Nhưng đến khi Thương Hạo hầm hầm nói cho nàng biết: "Ông đây không có quan hệ gì với ngươi" thì cục thịt buồn bã một lát, mới hỏi: "Vậy ngươi tên là gì?"

"Thương Hạo."

"Vậy ta tên là gì?"

Thương Hạo nhìn khuôn mặt tròn xoe của nàng một lát rồi nói: "Ngươi là Tiểu Thiển."

"Tiểu Thiển?" Nàng đỏ mặt rồi mỉm cười: "Ta thích tên này, cái tên Thương Hạo cũng rất dễ nghe."

Cô bé con này rất ầm ĩ, ba trăm năm qua, nàng nói chuyện với hắn rất nhiều, nàng có vô số vấn đề hỏi hắn. Khi nào vui vẻ hắn sẽ trả lời hai câu, lúc nào không vui hắn sẽ nhắm mắt lại giả vờ điếc. Mấy ngày gần đây tâm tình hắn không vui, Tiểu Thiển hỏi gì hắn cũng không đáp.

Tiểu Thiểu than thở: "Ngươi không quan tâm tới ta, Tiểu Thiển cũng biết nổi giận, ta cũng không thèm để ý ngươi nữa, ta đi đây."

Thương Hạo cười lạnh: "Ngươi cứ đi đi." Trong tháp Xá Lợi có phong ấn của Đại Phật, nếu có thể ra ngoài dễ dàng như thế, hắn...

Hắn vừa mở mắt, đã thấy bóng dáng Tiểu Thiển dễ dàng xuyên qua cánh cửa tháp luôn khép chặt, đi ra ngoài. Hắn từ từ nheo mắt lại, lầm bầm chửi: "Đại Phật, cái khỉ gì mà chúng sinh ngang hàng, ngươi ném cho chó ăn đi."

Tiểu Thiển đi lần này, rất lâu không thấy quay lại. Trong tháp Xá Lợi yên tĩnh đáng sợ khiến Thương Hạo cảm thấy không quen. Đột nhiên hắn nghĩ, nếu chẳng may đứa bé lắm lời kia vĩnh viễn không quay trở lại, thế thì hắn vĩnh viễn bị giam nơi này, nhưng dù nàng có trở lại, hắn vẫn bị giam... Mà nàng đi ra ngoài không khéo còn gặp tai nạn chết đi hoặc bị ai đó giết, tính ra để nàng đi ra ngoài dường như cũng có lợi cho hắn.

Nhưng mà, không hiểu sao trong đáy lòng hắn lại cảm thấy như mất đi điều gì đó? Giống như chính mình nuôi heo rồi lại để người khác dắt đi mất vậy.

Thương Hạo buồn bực nhắm nghiền hai mắt, thôi vậy, hắn bị giam ở nơi này cũng chỉ có thể nghe theo ý trời.

Thương Hạo lại bị tiếng khóc nức nở đánh thức, hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiểu Thiển ngồi dưới đất, ôm đầu gối khóc òa, nhìn kỹ mới phát hiện ra trên cánh tay nàng có dấu vết bị đánh, Thượng Hạo nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: "Ai đánh ngươi?"

Tiểu Thiển khóc đến nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, mơ hồ nói: "Bị... chó cắn, chính là con chó ở quý phủ của Tam Nhãn Thần Quân, hung dữ..."

Thương Hạo cảm thấy không thoải mái, nghĩ thầm: nhóc con kia bắt nạt ta bao nhiêu năm như vậy, ta còn chưa đánh nàng một cái, các ngươi lại dám ra tay. Mà còn không đánh chết hẳn, để nửa sống nửa chết thế này chạy về khóc lóc đến phiền cả lòng ta.

"Người ở bên ngoài nhìn rất xấu, râu dài, mặt đầy nếp nhăn, chẳng dễ nhìn tẹo nào." Tiểu Thiển vừa khóc vừa lầm bầm. Thương Hạo nghe xong, khóe môi khẽ nhếch lên, Tiểu Thiển lại nói: "Bị thương đau quá. Thương Hạo, bị cái xích vàng ghim vào người như thế, ngươi có đau không? Ngươi có đau không?" Nàng khóc thê thảm, giống như xương bả vai của chính nàng bị thương vậy.

Thương Hạo ngẩn người, hắn trời sinh là ma thể, bất tử bất diệt, mọi người đều sợ hãi hắn, làm gì có ai để ý xem hắn có đau hay không, chỉ e là cầu cho hắn đau chết đi cho xong, như thế thì thế gian này mới thanh tĩnh.

"Ta chưa từng bị thương, không biết chảy máu lại khiến người ta khó chịu đến thế, nghe nói thuốc có thể khiến miệng vết thương mau lành, Tiểu Thiển đi lấy thuốc giúp ngươi nhé?"

Chính mình bị thương lại quay sang nghĩ đến vết thương của người khác. Thương Hạo vừa định mỉa mai nàng vài câu, xích vàng này trói thân hắn, không tháo xích ra thì vết thương không lành, thuốc tốt đến đâu cũng vô ích mà thôi. Nhưng hắn nghĩ lại, trong lòng đột nhiên nghĩ ra một kế, kế sách hoàn hảo giúp hắn có thể rời khỏi tháp Xá Lợi.

.

"Có người giúp ta đi lấy thuốc đương nhiên là vô cùng quý giá." Thương Hạo nói: "Nhưng mà thuốc kia không dễ dàng lấy được đâu."

Tiểu Thiển lau nước mắt bật người đứng dậy nói: "Ngươi nói đi, ta đi lấy cho ngươi!"

Thấy nàng kiên quyết như thế, Thương Hạo chớp mắt: "Sao lại làm ra vẻ như liều mạng thế?" Rõ ràng hắn không hề đối xử tốt với nàng.

Tiểu Thiển ngơ ngác: "Ngươi là người thân nhất của ta, không liều mạng vì ngươi thì có thể vì ai chứ? Sau khi ta bị chó cắn, đám trẻ con đứng xem trò vui xong đều xua tay về nhà, khi đó ta đã nghĩ đến ngươi, ngươi luôn ở nơi này cùng ta, ngươi chính là gia đình của ta. Đương nhiên ta phải đối xử tốt với ngươi."

Thương Hạo nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, không nói nên lời.

"Thương Hạo, thuốc ở đâu? Ta đi lấy."

"Ở Thiên cung..." Hắn vừa mở miệng liền dừng lại, lần đầu tiên có cảm giác mình có phải quá đê tiện hay không. Đúng lúc đó, sợi xích vàng phía sau đột nhiên chuyển động, cứ mỗi khi đến kỳ trăng tròn là sợi xích xuyên qua xương bả vai hắn sẽ chuyển động. Ý đồ của Thiên giới muốn khiến thân thể hắn đau nhức, để có thể khiến hắn khắc cốt ghi tâm rằng bản thân bây giờ là phạm nhân Thiên giới. Thương Hạo gắng gượng qua cơn đau thứ nhất, mặc kệ sợi xích phía sau chuyển động thế nào, hắn vẫn bình thản nói: "Ở phía đông Thiên cung có một nơi, ở nơi đó có một đài cao, dưới đài đó có đốt Liệt Hỏa, thuốc có thể chữa trị vết thương của ta ở trong Liệt Hỏa."

Tiểu Điểm lẩm nhẩm ghi nhớ, nàng cân nhắc một lát: "Nhưng nếu chẳng may ta bị lửa thiêu chết thì làm sao?"

"Ngươi lại đây lấy một giọt máu trên người ta mà uống. Từ nay về sau ngươi và ta tâm ý tương thông, ngươi đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng ta, mặt khác, máu của ta có thể khiến lửa kia không làm ngươi bị bỏng." Tiểu Thiển ngoan ngoãn gật đầu, uống một giọt máu của hắn: "Vậy ta đi đây."

Thương Hạo im lặng một lát mới nói: "Hiện giờ bên ngoài trời đã tối, ngươi đợi trời sáng hãy ra ngoài."

Tiểu Thiển không nghi ngờ, lại ngồi xuống nhìn hắn: "Thương Hạo, vì sao ngươi lại bị giam ở đây?"

"Giết người, làm đổ vài tòa tháp. Bị lão già lừa đảo đầu đầy mụn bọc(*) giam lại."

"Vậy ông già lừa đảo kia chắc chắn rất lợi hại." Tiểu Thiên suy nghĩ gì đó gật gật đầu. "Vậy sao trước kia ngươi lại giết người, làm đổ nhà người ta thế?" Thương Hạo giật mình, sửng sốt nghĩ lại từ xưa tới nay chưa từng tìm hiểu nguyên nhân vì sao bản thân lại làm như vậy. Thật lâu sau hắn mới ngập ngừng nói: "Vì... quá nhàm chán."

Tiểu Thiên cũng không thấy chỗ nào không đúng, nàng lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi bị giam bao lâu rồi? Vẫn luôn ở trong đây sao?"

"Nhìn ngọn đèn ở bên cạnh ngươi ấy, bao giờ lửa tắt thì ta có thể ra ngoài."

Tiểu Thiên nhìn ngọn đèn kia chằm chằm, cảm thấy không hiểu lắm, lại đổi chủ đề: "Vậy ngươi có biết vì sao ta lại ở đây không?"

Thương Hạo nhắm mắt không trả lời. Tiểu Thiền thở phì phì cằn nhằn: "Lại không để ý tới ta, ta cũng không thèm để ý ngươi nữa."

Phải trả lời thế nào? Thương Hạo nghĩ, chẳng lẽ nói cho ngươi biết, ngươi chết thì ta mới có thể ra ngoài ư? Đột nhiên vào lúc đó, Thương Hạo lại oán hận hành động vô vị trước kia của chính mình. Nếu không bị giam ở trong này... thì bây giờ sao đến mức khó xử thế này.

.

Tiểu Thiển lại rời khỏi tháp Xá Lợi. Thương Hạo nghĩ, có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn không trở về.

Trong tháp Xá Lợi yên tĩnh đến mức hắn lại nhớ rất lâu trước đây, có mọt đứa bé con bò lên trên người hắn giở trò lưu manh. Từ nhỏ sát khí đã bao trùm quanh thân hắn, không có ai dám ngang ngược đến thế trước mặt hắn. Sau này... có lẽ cũng sẽ không có.

Trong lúc nhất thời, hắn đột nhiên có cảm giác muốn gọi nàng quay về.

"Thương Hạo!" Hắn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng nói của Tiểu Thiển vang lên trong đầu, nàng khóc nức nở nói: "Lại là con chó của Tam Nhãn Thần Quân,... nó lại muốn cắn ta!"

Thương Hạo lạnh mặt, nghĩ đến vết thương trên tay Tiểu Thiển, lạnh lùng nói: "Đánh gãy chân nó đi."

"Gãy... đánh gãy bằng cách nào..." Giọng nói của Tiểu Thiển run rẩy, Thương Hạo đã quên mất người nào đó rất vụng về, không có linh lực, không biết dùng pháp thuật. Ngoài trừ để người khác bắt nạt, nàng chẳng làm được chuyện gì. Hắn giận dữ nói: "Ngươi cứ làm theo lời ta là được."

"Được."

Chờ đến khi Tiểu Thiển làm theo lời hắn xong, chỉ một lát sau hắn đoán sẽ thấy nàng hốt hoảng quay về tháp Xá Lợi.

Nàng vừa ho vừa nói: "Ta làm như lời ngươi nói, làm như thế đã đánh gãy chân con chó, chặt đứt chân nó! Tam Nhãn Thần Quân muốn bắt ta, ông ấy rất hung dữ... Ta không dám đi ra ngoài."

"Sớm nghe nói Tam Nhãn yêu nhất con chó đó, ngươi lại chặt đứt chân chó của hắn, e rằng hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thôi, hai ba trăm năm tới, tốt nhất ngươi đừng rời khỏi tháp Xá Lợi này thì hơn." Lời nói của Thương Hạo bề ngoài là trêu chọc, nhưng bên trong lại âm thầm lo lắng cho nàng.

"Nhưng vết thương của ngươi phải làm thế nào?"

"Tính sau." Hắn nói như việc đó không liên quan đến mình, đáy lòng rối rắm.

Tiểu Thiển im lặng hồi lâu. Thương Hạo quan sát nàng một lúc lâu, thở dài nói: "Ngươi khóc cái gì?"

"Ta... vô dụng quá. Đã nói là đi lấy thuốc cho ngươi, kết quả lại thành ra thế này. Trước kia ngươi đau thế nào, ta không biết thì thôi. Nhưng bây giờ biết ngươi đau đớn, ta lại không thể giúp gì được. Ta rất khó chịu."

Không hiểu sao trong lòng Thương Hạo lại cảm thấy ấm áp, nhưng lại càng khó hiểu: "Dù sao cũng không phải vết thương trên người ngươi."

"Nhưng ta rất khó chịu, ta chỉ muốn trông thấy ngươi vui vẻ, như thế ta mới có thể vui vẻ."

Thương Hạo im lặng hồi lâu mới nói: "Đây là cái giá ta phải trả lại cho Thiên giới." Hắn dừng một chút, giọng nói mơ hồ: "Nhóc con ngốc nhếch cái gì cũng không biết. Nếu ngươi thông minh hơn một chút...." Nếu nàng thông minh hơn chút thì đừng cam tâm tình nguyện để ta lợi dụng như vậy. Ta sẽ... áy náy.

Thượng Hạo dọa Tiểu Thiển rằng Tam Nhãn Thần Quân luôn chờ sẵn ngoài cửa chờ bắt nàng, nên nàng không được đi ra ngoài. Tiểu Thiển ngoan ngoãn tin lời hắn, không bước chân ra ngoài dù chỉ nửa bước.

Hai người vẫn tiếp tục làm bạn sống trong tháp như trước kia, chỉ khác là Thương Hạo sẽ chủ động mở miệng nói với Tiểu Thiển, kể một chút về quá khứ của hắn, kể sơ qua về bốn mùa xuân hạ thu đông ở dưới trần và yêu ma kỳ dị ở Ma giới, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Tiểu Thiển bĩu môi mỉm cười.

Thậm chí hắn bắt đầu cảm thấy, cứ bình thản sống qua ngày như thế cũng không có gì là không tốt. Ngoại trừ...

Hình phạt xuyên xương đêm trăng tròn.

Đêm nay dường như chuyển động của xích vàng càng mạnh mẽ hơn trước. Thương Hạo nhắm mắt chịu đựng, nhưng cơn đau kia ngày càng tăng lên giống như muốn phá tan xương tủy hắn. Hắn giật mình nhớ ra, hình như bản thân bị giam trong tháp Xá Lợi đã là năm thứ năm trăm rồi, chính là thời kỳ thanh khí của thiên địa thịnh vượng nhất, đối với người trời sinh ma thể như hắn là một đêm rất gian nan.

Hắn đâu đến tái mặt, mồ hôi tuôn ra như mưa. Ngay cả tiếng của Tiểu Thiển bên tai, hắn cũng không nghe thấy rõ lắm.

Hắn chỉ nhớ rõ, nàng kích động giống như một con thỏ, đôi mắt đỏ ửng, không biết phải làm gì, kích động giống như trời sắp sập đến nơi.

"Thương Hạo, chàng cố gắng chịu đựng, cố gắng chịu đựng, Tiểu Thiển đi lấy thuốc cho chàng, Tiểu Thiển nhất định lấy thuốc cho chàng!"

Không được đi...

Hắn cắn chặt khớp hàm, một chữ cũng phun không ra.

.

Thiên ma Thương Hạo phá tháp xông ra, toàn bộ Thiên cung chấn động, ai nấy đều kinh hoàng, còn chưa kịp chuẩn bị tư tưởng đối phó, nhưng lại thấy thân ảnh màu đen kia từ trên Tru Tiên đài nhảy xuống. Hạnh phúc tới quá đột ngột, khiến chúng thần tiên ngơ ngác, bị giam nhiều năm như vậy rốt cuộc hắn cũng ra khỏi tháp, vì sao lại tự vẫn?

Dưới Tru Tiên đài không có sự sống, dù là thân thể thiên ma bất tử bất diệt cũng không thể toàn thân trở ra. Nhưng khi chúng thần tiên chạy tới Tru Tiên đài dã thấy Thương Hạo thân thể đầy máu từ dưới bò lên, mà đại Phật Tây Thiên cũng đang ngồi giữa không trung, vẻ mặt từ bi nhìn hắn.

Máu trên người Thiên Hạo chảy dưới đất, giống như đã đọng lại thành vũng. Hắn đặt chiếc đèn ám đầy bụi xuống đất, yếu ớt noi: "Không phải ông là Phật ư, ta muốn lấy lại sinh hồn của nàng, cứu nàng."

Trong mắt Đại Phật tràn đầy xót thương, nhưng lại nói: "Nếu ta không cứu thì ngươi định làm gì?"

Làm gì ư? Hắn có thể làm gì chứ, giết Đại Phật ư, nhưng mà Thương Hạo hiểu rõ một điều, bây giờ có giết ai cũng vô ích, Tiểu Thiển đã tan thành tro bụi, nàng chết vì hắn. Tất cả đều do lỗi của hắn.

Thấy đôi mắt đại ma đầu ngày xưa làm loạn Thiên giới tĩnh lặng như thế, cuối cùng đại Phật thở dài: "A di đà Phật. Thương Hạo, ngươi trời sinh ma thai, trời sinh tính bất thường, dữ dằn mà ích kỷ, nếu không trải qua một kiếp thế này, liệu có hiểu được nỗi đau đớn đến tận xương tủy, có tỉnh ngộ được không. Trước kia một mình ngươi hại chết mấy vạn sinh linh, bọn họ cũng giống như tiểu đăng linh này đều vô tội, thiên đạo tầm thương, nhân quả luân hồi. Bây giờ, ngươi đã biết hối hận chưa?"

Thương Hạo áp mặt xuống nền Tru Tiên đài lạnh lẽo, hắn vuốt đèn chong, khó khăn gật đầu, hối hận chứ, vừa đau vừa hối hận.

Đại Phật cười nhẹ: "Phật pháp từ bi, niệm tình đăng linh cũng không có tội lỗi gì, trời sinh tính lương thiện, ta dùng đèn chong này tiếp tục hóa một thân thể cho nàng. Thương hạo, ngươi đặt sinh hồn vào trong đó, còn nàng có tỉnh lại hay không, do ngươi quyết định."

Nói xong, đại Phật phất tay nhẹ một cái, đèn chong kia hóa thành một bé gái, giống hệt hình dáng ban đầu của Tiểu Thiển khi hắn gặp nàng. Nhưng khi đó Tiểu Thiển mừng rỡ lăn lộn dưới đất, leo lên người hắn giở trò lưu manh, rồi lại dịu dàng gọi hắn là "mẹ".

Thương Hạo kìm nén nỗi đau trong lồng ngực, đặt sinh hồn của Tiểu Thiển trong tay chậm rãi độ vào thân đứa bé. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy đứa bé tỉnh lại.

"Tại sao lại như vậy?"

"A di đà Phật, có lẽ Đăng linh sinh lòng oán niệm, không muốn thức tỉnh mà thôi."

Không muốn thức tỉnh. Thương Hạo nhìn Tiểu Thiển hồi lâu, cười khổ nghĩ, nàng ngốc như vậy thì vẫn còn oán trách ta, có lẽ lúc nhảy từ Tru Tiên đài xuống đã quá đau lòng. Hắn thấp giọng hỏi: "Làm thế nào để nàng không còn oán nữa?"

"Dưới trần gian có một người tên là Bạch Quỷ, nàng có thể giúp ngươi."

Thương Hạo ôm Tiểu thiển trong tay, chậm chạm đi về phía Thiên Môn, chúng thần tiên chỉ còn trông thấy bóng lưng cô độc và giọng nói khàn khàn hứa hẹn: "Ta nhận ơn này của ông, từ nay về sau, Thương Hạo ta sẽ không làm hại tính mạng người khác nữa."

Hắn có thân thể bất tử, có thể nghe hắn lập lời thề như thế, chúng thần tiên đã yên tâm hơn rất nhiều. Rốt cuộc thiên ma Thương Hạo cũng không còn là hiểm họa của tam giới nữa.

Mặc dù Tiểu Thiển chưa tỉnh dậy nhưng thân thể vẫn phát triển từng ngày. Lúc này Thương Hạo mới phát hiện ra, hóa ra trong lòng hắn lại nhớ rõ quá trình trưởng thành của nàng. Không nhớ đã xuống hạ giới được bao lâu, Tiểu Thiển đã trưởng thành giống hệt như hồi nàng nhảy từ Tru Tiên đài xuống. Thương Hạo dần dần hoảng hốt, nếu mãi mãi không tìm được Bạch Quỷ, nếu Tiểu Thiển vĩnh viễn không tỉnh lại nữa....

Ngày xuân hoa đào nở rộ, Thương Hạo cõng Tiểu Thiển đi qua rừng đào rực rỡ, đến ngã rẽ đột nhiên trông thấy một cô gái áo trắng dựa vào thân cây, thấy Thương Hạo, nàng khẽ gật đầu: "Ta tên là Bạch Quỷ, đến lấy quỷ trong lòng cô bé trên lưng ngươi."

Thương Hạo giật mình, rồi cười nói: "Cuối cùng cũng tìm được cô."

Bạch Quỷ lấy chiếc bút lông từ trong tay áo ra, nhẹ giọng nói: "Giúp ngươi, cũng là giúp chính bản thân ta. Nhưng có một chuyện ngươi cần phải biết trước."

"Chuyện gì?"

"Nàng không còn oán ngươi nhưng cũng sẽ không yêu ngươi, nàng sẽ quên hết ký ức trước kia, đối với nàng mà nói, là bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Ngươi không hề có ý nghĩa gì với nàng."

Thương Hạo bật cười: "Cuộc đời bất tử của ta đã xen vào cuộc đời của nàng, nàng quên ta một lần thì ta sẽ khiến nàng nhớ lại một lần, nàng quên ta hai lần ta sẽ khiến nàng nhớ lại đến hai lần, đến bao giờ không thể quên được mới thôi."

.

Tiểu Thiển tỉnh lại, giống như lời Bách Quỷ nói, nàng quên hết mọi chuyện trước kia. Nàng mở to mắt nhìn hắn: "Thương Hạo, người là cha ta ư? Sao lại đối xử tốt với ta như vậy."

Hắn thản nhiên như không lau vết mứt quả dính bên khóe miệng nàng, nói: "Ta là tướng công của nàng."

"Nhưng vì sao ta không nhớ người?"

"Hiện giờ nàng có biết ta không?"

"Biết."

"Thế là được rồi." Thương Hạo cúi đầu hôn lên môi nàng, hắn cũng cảm nhận được vị ngọt của mứt quả. "Những chuyện trước kia đều không quan trọng, nàng chỉ cần nhớ, ta thích nàng, nàng yêu ta là được rồi."

Tiểu Thiển trợn tròn mắt, thắc mắc: "Nhưng ta có cảm giác người không thích ta."

"Ta thích nàng." Hắn luôn lặp lại bên tai nàng như vậy, một lần, một lần nữa lại một lần nữa, giống như bù lại ngày xưa chưa kịp giải thích cho nàng, lại giống như muốn Tiểu Thiển khắc sâu lời này trong lòng, vĩnh viễn không thể quên.

Tiểu Thiên rất háo hức với cuộc sống dưới trần. Thương Hạo dẫn nàng đi khắp nơi, mỗi nơi lại dừng chân một chút, Tiểu Thiển ngày xưa trong tháp Xá Lợi thường hỏi hắn rất nhiều. Mà bây giờ hắn nắm tay nàng, dẫn nàng trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, kể cho nàng nghe những chuyện kỳ lạ mà nàng chưa từng được biết. Nhưng dù là trong tháp Xá Lợi hiu quạnh vắng vẻ hay là giữa chốn hồng trần hỗn loạn, Thương Hạo đều thành công biến mình trở thành điểm tựa duy nhất của Tiểu Thiển.

Duy nhất mà thôi.

Giữa tiết trời mùa hè, mưa to như trút nước, Tiểu Thiển ngồi trên lầu hai của quán trọ đang vô cùng bất an, nàng cứ đi ra đi vào, đến bên cửa sổ, đợi lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Thương Hạo.

Nàng cuống để mức vành mắt ửng đỏ, cuối cùng không chờ được nữa, cầm dù chạy ra màn mưa lạnh giá, nàng đứng bên cạnh tảng đá xanh giữa ngã tư đường gọi tên Thương Hạo, mưa to ướt giầy, gió thổi toán loạn mái tóc của nàng, Tiểu Thiển nhấc váy lại không giữ được tóc, giữ tóc lại không nhấc được váy, nàng sốt ruột, ném luôn cả ô, vừa đi tìm Thương Hạo vừa khóc. Đi qua nửa già trấn nhỏ, cả người đều ướt đẫm.

Lúc nàng đi xuống bậc thang, trượt chân một cái ngã nhào. Nàng nhìn bốn phía xung quanh đều không thấy bóng dáng Thương Hạo, Tiểu Thiển giống như một đứa trẻ, gào khóc giữa trời mưa to gió lớn.

Một tiếng thở dài vang lên phía sau lưng nàng, rồi một đôi tay mạnh mẽ kéo nàng vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

Tiểu Thiển kịp phản ứng, trông thấy mặt Thương Hạo, liền vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, vừa dụi dụi đầu vừa bôi hết nước mắt nước mũi lên áo hắn. Thương Hạo vỗ nhẹ đầu nàng, giọng nói run rẩy lại bao hàm ý tứ sâu xa: "Như thế, thì đừng quên, vĩnh viễn đừng quên ta."

Có lẽ, bị ai đó quên đi, dù có che giấu thế nào cũng không thể tránh khỏi sự e ngại trong lòng.

Sau trận mưa to ấy, Tiểu Thiển bị ốm, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, vừa nhìn Thương Hạo vừa mê sảng, lúc thì gọi hắn là "mẹ", lúc lại bảo hắn "thơm một cái". Thương Hạo đang suy nghĩ xem có nên đưa nàng về Thiên giới, để Ti Dược Thần Quân khám bệnh cho nàng. Nhưng sau đó ba ngày, Tiểu Thiển đột nhiên khỏe lại.

Thương Hạo sờ trán nàng nói: "Lần sau không thấy ta, nàng có đi tìm như vậy nữa không?"

Tiểu Thiển nhìn hắn một lúc lâu, im lặng không đáp. Thương Hạo hơi cau mày, còn chưa nói gì, Tiểu Thiểu thật thà gật đầu: "Phải tìm chứ." Nàng thành thật nói nwh thế, trong mắt có điều gì đó là lạ, thâm trầm khác thường, khiến Thương Hạo ngẩn người.

Trong nháy mắt, Thương Hạo mơ hồ nghĩ, có phải Tiểu Thiển đã nhớ ra điều gì hay không? Nhưng nàng lại tiếp tục nở nụ cười, nụ cười trong trẻo vô tư như thường ngày hỏi hắn: "Thương Hạo, bây giờ chúng ta đi đâu chơi?"

"Nàng muốn đi đâu?"

"Sa mạc, mấy ngày trước nghe người ta nhắc tới cái gì mà Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên*. Ta muốn tới xem thử."

(*) hai câu thơ trong bài Sử chí tái thượng của Vương Duy.

Thương Hạo mỉm cười: "Nàng hôn ta một cái, ta sẽ đưa nàng đi."

Tiểu Thiển chớp chớp mắt, sau đó kéo chăn ra: "Thương Hạo, người ta nói giữa vợ chồng còn có chuyện thân mật hơn. Ta nằm là được rồi." Nàng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt chờ mong khiến đại ma đầu hơi nheo mắt lại.

Hắn thở dài, kéo chăn đắp lên người nàng: "Nàng mới ốm dậy, chúng ta cứ bình tĩnh. Ta đi thu dọn đồ đạc trước."

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, trong mắt Tiểu Thiển thoáng ý cười.

Đúng là nàng đã nhớ lại một số chuyện, nhưng cũng như Thương Hạo từng nói, chuyện trước kia không còn quan trọng nữa. Hiện giờ nàng chỉ cần biết hắn yêu nàng, nàng yêu hắn là được rồi.

---HẾT---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro