Quỷ Trâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hu hu hu!"

Tiếng trẻ con khóc váng khu núi hoang, dọa đám chim muông bay tán loạn. Ẩn nấp sau những gốc cây, một con hổ đang há cái mõm khát máu nhìn trừng trừng về phía đứa trẻ mặc trang phục sáng sủa.

Trong lúc nguy cấp, một hòn đá lớn nện thẳng vào đầu con hổ, chuyện này thu hút sự chú ý của nó nhưng chưa đủ để nó sợ hãi, con hổ trừng mắt qua gốc cây nhìn kẻ đã tấn công nó. Đó là một cô gái mảnh khảnh, áo trắng quần xanh, cô đứng ngược chiều ánh sáng, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta khiếp đảm.

"Xéo đi."

Cô gái quát khẽ, con hổ vừa nãy còn hùng hổ, bây giờ giống như bị đánh, kêu nghẹn ngào một tiếng, rồi cong đuôi chạy mất.

Đứa bé sợ hãi, khóc không ngừng, cô gái đi tới trước mặt nó, ngồi xổm xuống, nàng lặng lẽ nhìn đứa bé hồi lâu, nghe nó khóc đến khàn cả giọng, nàng mới chần chừ đưa tay xoa đầu nó, mặc dù vẻ mặt lạnh nhạt nhưng không hiểu sao ngón tay lại run run: "Ngoan nào, không khóc nữa."

Dỗ dành như thế đương nhiên không có tác dụng, nàng nghĩ nghĩ một lát, lấy mấy miếng thịt khô trong túi áo ra: "Có đói không?"

Đứa bé ngửi thấy mùi thịt, lúc này mới nín dần, ánh mặt ngập nước ngơ ngác nhìn miếng thịt trong tay cô gái, thật thà gật đầu: "Đói ạ."

"Ăn đi." Đứa bé ngoan ngoãn ngồi dưới đất ăn thịt khô, cô lẳng lặng nhìn nó, ánh mắt ấm áp: "Nhà bé ở đâu? Sao lại ở đây một mình?"

Đứa bé vừa nhai thịt, vừa nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nhỏ nhẹ đáp: "Hiền vương phủ. Bà nội đi dâng hương. Chùa trên núi. Bé đuổi theo con bướm, bay bay rồi ra đây." Bé con nói năng lộn xộn, nhưng cũng không khó hiểu. Cô gái nao lòng, ánh mắt dừng lại trên khóa Trường mệnh đeo trước ngực bé, chính là con trai độc nhất của Hiền vương gia. Cô gái cười khổ, không ngờ kiếp này hắn lại đầu thai vào hoàng tộc.

"Ta đưa bé về nhé." Đứa bé mệt mỏi, cáu kỉnh không chịu đi, nàng nhìn nó một lát, cuối cùng thở dài một tiếng ngồi xổm xuống.

"Ta cõng bé."

Nàng cứu tiểu thế tử mất tích hai ngày trở về, Hiền vương gia hứa hẹn sẽ thành toàn một mong muốn của nàng. Nàng nói: "Dân nữ tên là Thanh Trụy, vì muốn tìm phu quân nên mới vào kinh. Hiện giờ không nơi dung thân ở kinh thành, không biết vương gia có thể cho dân nữ ở tạm trong phủ một thời gian được không?"

Lời thỉnh cầu rất hợp lý nên Hiền vương gia nhanh chóng đồng ý.

Từ sau khi Thanh Trụy ở lại vương phủ, tiểu thế tử Văn Cảnh thường xuyên đến tìm nàng, đặc biệt thân thiết. Đứa bé này chưa bao giờ bám người khác như thế, mọi người trong vương phủ vô cùng ngạc nhiên. Mà càng khiến mọi người kinh ngạc hơn, chính là ba tháng sau, khi tiểu thế từ đọc một bài thơ cho phụ thân nghe, Hiền vương gia rất kinh ngạc và vui mừng, vội vã hỏi bé là ai dạy bé.

Đứa bé chắp tay sau mông bắt chước dáng vẻ của văn nhân nho nhã nói: "Thưa phụ vương, là Thanh Trụy dạy con, cô ấy dạy con rất nhiều điều, nhưng cô ấy nói sau này con sẽ có thầy giáo khác, lúc đó cô ấy sẽ không dạy con nữa. Phụ vương, có thể để Thanh Trụy dạy con học được không, cô ấy dạy dễ hiểu lắm."

Có thể làm một bài thơ hay như vậy, đương nhiên trình độ dạy học rất tốt, Hiền vương gia vuốt râu, gật đầu đồng ý.

Được phụ thân chấp thuận, dáng vẻ bắt chước người lớn của Văn Cảnh nhanh chóng biến mất, bé hào hứng ôm chầm lấy phụ thân, rồi vừa cười vừa hớn hở chạy ra ngoài: "Thanh Trụy! Thanh Trụy! Cô phải làm sư phụ của ta rồi!"

Hiền vương gia lắc đầu cười: "Thằng nhóc này, có phải đòi lấy vợ đâu mà vui vẻ đến thế!"

Văn Cảnh vừa chạy vừa vui mừng hét lớn thẳng đến khi chạy tới vườn đào nơi Thanh Trụy cư ngụ. Nó nhào vào lòng nàng, cọ cọ hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn nàng. Thanh Trụy cười nhẹ: "Vậy hôm nay coi như bé bái ta làm thầy, đã là học trò của ta, thì sẽ có một pháp danh."

Văn Cảnh quệt miệng, thắc mắc: "Không phải chỉ có hòa thượng mới có pháp danh hay sao?"

Thanh Trụy trừng mắt nhìn bé, im lặng hồi lâu mới nói: "Vậy chúng ta gọi nó là đạo hiệu đi."

Không phải đạo sĩ mới có đạo hiệu hay sao.. Văn Cảnh liếc mắt nhìn Thanh Trụy, cười khanh khách đứng dậy: "Thanh Trụy nói thế nào thì là thế ấy."

Thanh Trụy xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Gọi là Diệp Khuynh An có được không?" Nàng đè thấp giọng nói, mơ hồ mang theo sự lo lắng, giống như bóng tối âm u khuất sau ánh mặt trời, ngủ đông dưới đáy lòng nàng, không thể vứt bỏ: "Sau khi ta làm sư phụ của bé, sẽ gọi bé là Diệp Khuynh An nhé?"

Văn Cảnh không hiểu gì, chỉ cười rạng rỡ đồng ý: "Được!"

.

Cảnh xuân tươi đẹp, gió mát thoảng qua, lướt qua những đóa hoa đào đỏ tươi, đưa chúng bay theo gió, rơi xuống bàn cờ, một quân cờ trắng nhẹ nhàng chặn nó lại. Cô gái cười nhẹ: "Khuynh An, con thua rồi."

Thiếu niên ngồi đối diện nàng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hắn thả quân cờ đen xuống, thở dài : "Kỳ nghệ của Thanh Trụy đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, ai có thể thắng người được chứ?"

Thanh Trụy lắc đầu: "Có một người, ta chưa từng thắng chàng được một lần."

"Ai có bản lĩnh cao đến vậy."

Thanh Trụy im lặng, khóe môi hơi cong lên: "Phu quân của ta."

Đang cầm chén trà trong tay, Diệp Khuynh An cứng người, cúi mắt xuống, thản nhiên nói: "Thưở nhỏ có nghe nói vì muốn tìm phu quân nên Thanh Trụy mới vào kinh thành, người tìm đã bao nhiêu năm rồi? Đã lâu như vậy, trong lòng vẫn cố chấp đến thế ư?"

"Tìm bao lâu... Ta cũng quên rồi, đã lâu lắm rồi không thấy chàng. Đến nỗi cố chấp..." Thanh Trụy nhìn những cánh đào rơi trong viện, nhẹ nhàng nói: "Không phải là cố chấp mà vì chàng đáng được như vậy."

Nước chè xanh không cẩn thận tràn ra khỏi ly, Diệp Khuynh An vội đứng lên, Thanh Trụy cũng kinh ngạc, theo bản năng cầm khăn tay định lau cho hắn, nhưng hắn lại bất ngờ lùi về phía sau hai bước, hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giả vờ điềm tĩnh nói: "Không sao, nước trà âm ấm thôi, ta về phòng thay đồ trước." Nói xong, xoay người rời đi, bước chân vội vã.

Đêm đó, lần đầu tiên Diệp Khuynh An đồng ý với Phương tiểu hầu gia đi đến nơi phong hoa tuyết nguyệt trong truyền thuyết.

Uống ba ly rượu Thiệu Hưng, cả thế giới đều chao đảo, Phương tiểu hầu gia tốt bụng đưa hắn tới một căn phòng, một cô gái áo trắng ở sẵn bên trong dịu hiền đi ra đỡ hắn lên giường. Cả thế giới của hắn không ngừng xoay tròn, chỉ có tiếng một người con gái trong trẻo nhưng dịu dàng luôn vang vọng bên tai hắn: "Khuynh An, Khuynh An."

Dường như cái tên này có ma lực khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, khiến khuôn mặt lạnh nhạt của cô gái ấy cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Y phục trên người hắn bị người ta từ từ cởi ra, người trước mắt giường như trùng hợp với người hắn đang nghĩ, nàng gọi tên hắn, vuốt ve ngực hắn, tuổi trẻ sung sức, phần thân dưới nhanh chóng nóng rực.

Thanh Trụy...

Sư phụ của hắn...

Đột nhiên bừng tỉnh! Diệp Khuynh An nhanh chóng tránh xa cô gái nằm dưới kia, chống tay ngồi dậy.

"Công tử?" Giọng nói mềm mại vang lên phía sau hắn. Diệp Khuynh An nhắm nghiền mắt lại, không phải Thanh Trụy, không ai có thể thay thế được. Phần thân dưới nóng rực đau đớn khiến nhớ nhung thầm kín trong lòng hắn càng trở nên rõ ràng.

Diệp Khuynh Anh âm thầm nghiến răng, dù biết nàng lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, là sư phụ của hắn, dù biết nàng đã gả cho người khác, cũng như nghe thấy không biết bao người xì xầm vì sao dung mạo của nàng chưa bao giờ thay đổi, nghi ngờ nàng là yêu ma quỷ quái. Nhưng hắn vẫn có mong muốn đại nghịch bất đạo như thế. Hắn đóng cúc áo, đẩy cửa rời đi.

Cả đêm ấy, hắn ngồi một mình trên nóc thanh lâu, nhìn chằm chằm những ngôi sao trên bầu trời.

.

Hôm sau hồi phủ, cả nhà đang ngồi trong đại sảnh, nhưng Thanh Trụy chỉ lẳng lặng uống trà, như không nhìn thấy hắn.

"Con ta cũng đã lớn rồi, nhưng còn chưa đến tuổi nạp phi nạp thiếp, trước tiên cứ tìm một nha đầu thông phòng đi." Hiền vương phi dịu dàng nói, Hiền vương gia liền đồng ý, lại nghiêm khắc nói với Diệp Khuynh an: "Sau này, không được phép đi tới những nơi như thế, con thích kiểu người nào chẳng có, không cần phải trà trộn chốn phong trần."

Diệp Khuynh An liếc mắt nhìn Thanh Trụy, thấy nàng vẫn bình thản uống trà, hắn cúi mắt, xiết chặt nắm tay. Người hắn muốn, người hắn muốn chính là người hắn vĩnh viễn không thể có được.

"Con... đã biết."

Vương phi ban thưởng đại nha hoàn bên cạnh mình cho hắn làm nha hoàn thông phòng. Đêm đầu tiên họ chung phòng, Thanh Trụy uống rượu say mèm trong vườn đào.

"Trọn đời bình an, một kiếp yên bình." Thanh Trụy dựa vào bàn đá trong viện, bầu rượu đã vơi phân nữa, nàng thất thần cười: "Chàng thích là được, cả đời này, ta dõi theo chàng, nhìn thấy chàng... là đủ rồi."

"Thanh Trụy?" Dường như lúc đó có người kéo nàng, trong giọng nói có phần trách cứ: "Sao lại uống nhiều như vậy?"

"Nhiều ư? Hình như hơi nhiều thật, lâu rồi ta không uống nhiều đến thế. Khuynh An..." Nàng mơ mơ màng màng ôm cổ chàng trai, tiếng gọi mềm mại dễ nghe khiến tai hắn đỏ bừng.

"Ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi."

"Không về." Hiếm khi nàng mới có cơ hội làm nũng hắn, nàng cọ cọ vào vai hắn nói: "Trước hoa dưới trăng, rượu ngon người đẹp, Diệp Khuynh An, chàng hôn ta đi."

Diệp Khuynh An hoảng hốt: "Thanh... Thanh Trụy, nàng say rồi."

"Không, ta luôn tỉnh táo." Nàng nói. "Tỉnh táo nhìn năm tháng trôi dần, tình người biến đổi, tỉnh táo nhớ từng chuyện một, chưa bao giờ quên. Khuynh An, chàng có biết, ta tìm chàng bao lâu rồi không?"

Diệp Khuynh An nao lòng, sắc mặt mờ mịt.

"Tìm kiếm lâu đến mức gần như tuyệt vọng." Thanh Trụy ngừng một lát, ánh mắt lướt qua bờ vai hắn, hốc mắt ẩm ướt: "Nhưng dù tuyệt vọng đến đâu, cũng không ngăn cản ta tìm chàng. Hóa ra, hồi ức đáng sợ như vậy... thật đáng buồn."

Diệp Khuynh An ngơ ngác rồi sửng sốt, hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Diệp Khuynh An là ai?"

Thanh Trụy vùi đầu vào vai hắn, cười khẽ: "Phu quân, phu quân của ta."

Đêm xuân gió lạnh, len qua từng ngón tay từng sợi tóc hắn. Hóa ra mỗi lần nàng gọi tên hắn, là gọi người khác. Dịu dàng như thế, không phải là vì hắn.

Lúc Thanh Trụy tỉnh dậy thấy Diệp Khuynh Thành trầm ngâm ngồi bên mép giường nàng, nàng hơi bất ngờ, rồi lại cười nói: "Khuynh An, con lớn rồi, không thể tùy tiện như lúc nhỏ nữa."

"Nàng đang gọi ai thế?" Nhìn thấy Thanh Trụy giật mình, vẻ mặt sững sờ, Diệp Khuynh An khàn giọng nói: "Diệp Khuynh An, cái tên này, nàng muốn gọi ai?"

Thanh Trụy ngồi dậy, bình tĩnh nhìn hắn, không hoảng không giận, giống như nói chuyện thông thường: "Con chứ ai, Diệp Khuynh An, chính là gọi con đó."

Giống như đã nhẫn nại đến cực điểm, hắn đứng phắt dậy, nổi giận xé rách tấm rèm cạnh giường, trong tiếng hỗn loạn vang lên tiếng gầm của hắn: "Nói láo!" Hắn giống như con hổ bị xâm phạm lãnh địa, hung hăng trơn mắt, "Nàng nhớ hắn, tìm hắn, nếu đã để ý hắn như vậy vì sao còn dừng bước ở lại Hiền vương phủ? Ta giống người kia lắm ư, từ nhỏ đã giống ư? Ha ha... Thanh Trụy, mỉa mai biết bao, bao nhiêu năm trôi qua, trong mắt nàng không phải là ta, cũng không phải là hắn, nàng chỉ nhìn thấy nàng, thấy hồi ức ích kỷ của nàng mà thôi!"

Sắc mặt Thanh Trụy trắng bệch. Không cho nàng cơ hội mở miệng, Diệp Khuynh An nói: "Thanh Trụy, sư phụ, hôm nay người hãy rời khỏi đây, rời khỏi Hiền vương phủ. Ta không cần người dạy học nữa."

"Khuynh An..."

Hắn lớn tiếng cắt ngang lời nàng: "Ta tên là Văn Cảnh, là thế tử của Hiền vương gia, cả cuộc đời không biết gì tới tên Diệp Khuynh Thành, cũng không quen Thanh Trụy."

.

Ba tháng sau khi Thanh Trụy rời khỏi vương phủ, Hiền vương gia bị kẻ gian hãm hại, hơn một trăm mười một người trong Hiền vương phủ bị tuyên án xử trảm, bao gồm cả Hiền vương phi và thế tử.

Quỳ gối trên pháp trường, Diệp Khuynh An nhìn bầu trời bao la, đầu óc trống trải, không yêu không hận, chỉ còn lại sự sợ hãi trước cái chết, sợ hãi đến tê dại.

Quan giám trảm hạ lệnh một tiếng, đầu của những người hắn quen liên tiếp rơi xuống, máu chảy đầm đìa, những đôi mắt trợn trừng chưa kịp nhắm. Bên cạnh hắn là mẫu phi luôn kiên cường dịu dàng, giờ phút nãy cũng không kiềm chế được, khóc thất thanh, trong nháy mắt, hắn nhìn thấy đầu mẫu thân rơi xuống.

Sau đó, đến lượt hắn.

Trên lưỡi đao của đao phủ vẫn còn vương máu nóng hổi, qua vạt áo chạm vào cổ hắn, cảm giác ấm áp khiến hắn nhớ lại nhiều năm về trước, buổi hoàng hôn hôm ấy, hắn suýt nữa chết trong miệng hổ, chính là cô gái kia đã cứu hắn. Dịu dàng xoa đầu hắn, dỗ dành: "Ngoan nào, đừng khóc nữa."

Hồi đó, trước mắt hắn, nàng dịu dàng như nước, rồi giống như nước chảy đá mòn, bao nhiêu năm trôi qua, khắc vào trong lòng hắn, để lại chất độc hao mòn, khoét không được, ném không xong, dù chết cũng không thể quên.

Chỉ khi nào rơi vào hoàn cảnh sợ hãi nhất, người ta mới nảy sinh cảm giác muốn ỷ vào người khác. DIệp Khuynh An cười khẽ một tiếng, cũng chính vào thời khắc này đột ngột rơi lệ.

Thanh Trụy, Thanh Trụy... Hóa ra ta thích nàng nhiều đến thế.

"Chém!"

Đại đao trong tay đao phủ loang loáng vung lên.

"Kẻ nào dám!: Đột nhiên một cục đá ném thẳng vào cây đao kia, khiến cây đao bật ra khỏi tay người đàn ông cao lớn. Giọng nói lạnh lẽo khiến người người khiếp sợ, vọng vào tai mọi người.

Diệp Khuynh An mở choàng mắt ra, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm cô gái đang chậm rãi bước vào pháp trường.

Nàng đi không nhanh không chậm, bước đi vững vàng khiến người ta sợ hãi trước khí thế của nàng, sát khí tỏa ra mãnh liệt. Diệp Khuynh An chưa bao giờ trông thấy Thanh Trụy như vậy, rồi đột nhiên cảm nhận được, quả thật Thanh Trụy nên có khí thế như vậy.

"Yêu nữ phương nào! Dám ngông cuồng đến cướp pháp trường, mau bắt ả lại cho ta!" Quan giám trảm tức giận hét lớn, đổi lấy vài tiếng cười lạnh của Thanh Trụy. Nàng cười một lát, rồi nghiêm mặt lại, dù ở cách nàng xa đến thế nhưng Diệp Khuynh An vẫn cảm nhận được khí thế trầm trọng, khiến người ta không thể thở nổi.

"Có bản lĩnh thì lên hết cả đi."

"Yêu... yêu quái!"

Thanh Trụy tiến tới một bước, quan binh lùi lại một bước, nơi nàng bước đến, không ai dám đứng gần nàng một trượng. Trong ánh mắt chăm chú của mấy ngàn binh lính, giống như đứng giữa pháp trường không một bóng người, nàng đứng bên cạnh Diệp Khuynh An. Đao phủ không biết đã chạy đến nơi nào, Thanh Trụy ngồi xổm xuống, vuốt ve những sợi tóc bay toán loạn của Khuynh An, gống như lần đầu tiên gặp gỡ, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, ta đây rồi."

Dịu dàng, bình tĩnh mà tràn đầy sức mạnh.

Lúc nãy hắn không hiểu, giờ mới từ từ hiêu ra, sức mạnh ẩn dấu trong lời nàng chính là nguồn động lực lớn lao đối với hắn.

Chàng trai sợ hãi đến tê dại khi ấy giống như được cởi bỏ phong ấn, giải tỏa băng hàn, dần dần khôi phục cảm giác, sợ hãi, tuyệt vọng, muốn sống sót, rốt cuộc hóa thành nước mắt không thể đè nén, nước mắt tuôn rơi, giữa pháp trường, hắn khóc rống lên.

Trong màn mưa nước mắt, Thanh Trụy lại trở thành người duy nhất Diệp Khuynh An có thể ỷ lại.

Để mặc hắn trút hết cảm xúc, Thanh Trụy đứng dậy, cắt một đám tóc đen của hắn, thả vào trong gió, nàng cao giọng nói với quan giám trảm: "Hiền vương thế tử Văn Cảnh đã chết!"

Nàng dùng tóc thay đầu, cứ thế tuyên phán. Quan giám trảm tác phong quan liêu ôm chặt ngực thở nặng nề. Thanh Trụy không để ý tới hắn, cúi người xuống cắt dây thừng trói Diệp Khuynh An ra, vừa nói: "Từ nay về sau, ngươi chỉ làm đồ đệ cảu ta, gọi là Diệp Khuynh An được không?"

Diệp Khuynh An dần dần khống chế được cảm xúc, khàn giọng nói: "Ta không phải là Diệp Khuynh An."

"Là Diệp Khuynh An."

Hắn lăng lẽ hồi lâu, ủ rũ cúi đầu nói: "Thanh Trụy, nàng điên rồi." Điên cuồng tưởng nhớ người kia, không phân biệt thật giả, không phân biệt đúng sai.

Nàng đỡ hắn đứng dậy, thản nhiên nói: "Ta vẫn luôn tỉnh táo."

.

"Con không thể trông đợi gì vào triều đình và giang hồ nữa, sau này, theo ta ẩn cư trong núi rừng đi. Ta sẽ che chở cho con."

Diệp Khuynh An mở choàng mắt, ánh trăng cô liêu từ ngoài cửa sổ rọi vào, tiếng dế kêu rả rích. Hắn ôm đầu ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt nhớ lại cảnh bảy năm trước, Hiền vương phủ bị tịch thu tài sản, tất cả mọi người đều bị xử trảm. Đêm hôm khuya khoắt, mỗi lần giấc mộng quay về đều khiến tim hắn đập nhanh dữ dội.

"Khụ... Khụ khụ!"

Hắn nghe thấy tiếng ho khan nặng nề từ trong phòng Thanh Trụy vọng sang, xen lẫn còn có tiếng nôn mưa.

Diệp Khuynh An giật mình, vội mặc áo khoác đẩy cửa bước ra ngoài.

Bảy năm trước Thanh Trụy đưa hắn bình an rời khỏi pháp trường đến sống ở trên núi Côn Ngô, thân thể nàng yếu mềm, thường xuyên bị ho khan nhưng chưa bao giờ ho nghiêm trọng đến thế. Diệp Khuynh An nhíu mày, đứng trước cửa phòng nàng, hắn do dự hồi lâu mới gõ cửa.

"Sư phụ?"

Suốt bảy năm qua, hắn chưa từng gọi tên nàng, giống như muốn dùng cách xưng hô này nhắc cho nàng nhớ cũng như nhắc nhở chính mình, bọn họ đều có thân phận riêng biệt.

Trong phòng nhanh chóng tĩnh lặng, một lát sau mới vọng ra giọng nói khàn khàn: "Vào đi."

Hắn đẩy cửa bước vào, thấy Thanh Trụy đang khoác áo khoác ngồi bên cạnh bạn, nàng cầm chén trà trong tay, thản nhiên nhìn hắn: "Sao thế?"

Mười bảy năm trôi qua, năm tháng khiến Diệp Khuynh An từ một đứa bé con chuyển mình thành một chàng trai cao lớn khỏe mạnh, nhưng không hề lưu lại dấu vết trên người Thanh Trụy, nàng giống như tiên nhân trong truyền thuyết, trường sinh bất lão, vĩnh viễn không bị tổn hại bởi thời gian.

Ánh mắt Diệp Khuynh An lướt nhanh qua người nàng, sau đó cúi mắt xuống: "Ta nghe thấy người ho gay gắt quá."

"Không sao, tại nửa đêm uống trà, bị sặc đó mà." Nàng thản nhiên nói: "Không cần lo lắng, ta không sao. Đi ngủ đi."

Diệp Khuynh An nghe thấy giọng của nàng khàn hơn bình thường, giống như thật sự chỉ bị sặc nước. Hắn không hỏi thêm nữa, gật gật đầu. Trong khoảnh khắc khép cánh cửa lại, Diệp Khuynh an liếc mắt nhìn thấy vạt áo Thanh Trụy buông thõng dưới đất, trên đó nhuộm một màu u tối, trong bóng đêm không thể nhìn rõ ràng nhưng cũng có thể đoán ra...

Đó là máu.

Hắn run rẩy, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Thanh Trụy. Nàng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục uống trà. Những câu nói cứ trào lên trong cổ Diệp Khuynh An, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Cánh cửa lặng lẽ đóng lại.

Thanh Trụy thở phào một hơi, cởi áo khoác, ánh trăng xuyên qua cửa sổ vào phòng soi rõ khoảng lớn đỏ sẩm trên vạt áo nàng, những vết máu dưới đất cũng nổi bật rõ ràng. Mùi máu tanh cuồn cuộn trong cổ cuối cùng đã bị nước trà ép xuống, Dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy đầu ngón tay mình đã chuyển màu xanh đen, buồn bã cười khổ.

Thân thể này còn có thể chống chọi được bao lâu nữa, còn có thể ở bên cạnh Khuynh An đi đến cuối đời nữa không...

Hôm sau, mới sáng sớm Thanh Trụy đã ra ngoài, ngẩn người nhìn chuông bạc treo trước cửa viện. Hôm nay trong rừng không có gió, nhưng chuông gió kia vẫn lắc lư phát ra tiếng đinh đinh đang đang réo rắt. Diệp Khuynh An ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi, Thanh Trụy đã nói: "Bình rượu chôn dưới gốc cây quế cũng đã đến lúc dùng rồi, Khuynh An, con thay ta xuống núi mau đồ ăn về. Hôm nay người quen cũ của ta tới chơi.

Nụ cười trên mặt nàng đã tràn ngập hoài niệm và nỗi đau xót mơ hồ, khiến lòng Diệp Khuynh An nhói đau, không biết là người quen thế nào lại có thể khiến nàng mong nhớ đến vậy...

"Vâng, thưa sư phụ." Mặc dù tò mò đến đâu, khi nói ra hai chữ "sư phụ" tất cả đều hóa thành im lặng. Hắn không thể hỏi, cũng không nên hỏi.

Người này là sư phụ của hắn, cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, không hơn.

.

Sau khi Diệp Khuynh an xuống núi, Thanh Trụy ngồi xuống bàn đá bên dưới gốc cây quế, tự mình rót rượu. Chỉ mới uống một lát, nàng đã nghe thấy tiếng chuông bạc thanh thúy vang lên. Thanh Trụy rót cho người kia một chén rượu, đặt trên bàn đá: "Sư tỷ, xa cách hơn trăm năm, tỷ vẫn khỏe chứ?"

"Ta tên là Bạch Quỷ, đã không còn là sư tỷ của ngươi." Đôi giàu màu xanh dừng bước trước mặt nàng, người đó không đón chẹn rượu trong tay nàng, ngược lại giọng nói rất lạnh lùng: "Vì sao không nhập luân hồi?"

"Chấp niệm trong lòng muội quá nặng, không thể từ bỏ."

"Ngươi đang áy náy ư?" Bạch Quỷ nhẹ giọng hỏi: "Vì một trăm năm trước cùng tám đạo sĩ khác giết chết Diệp Khuynh An ư?"

Thanh Trụy lặng lẽ uống cạn chén rượu thơm ngào ngạt, im lặng không đáp.

"Thanh Trụy, năm đó Diệp Khuynh An muốn mở Bộ Thiên trận mong có được sức mạnh giết thần, không phải ngươi thì cũng sẽ có những người khác ra tay giết hắn." Bạch Quỷ đáp. "Tám vị đạo sĩ kia đã đánh tan hồn phách của hắn, khiến hồn hắn lưu lạc dị giới, ngươi cũng ra sức kéo ba hồn bảy vía của hắn trở về, duy chỉ còn chủ hồn lạc sang thế giới khác, ta cũng đã đáp ứng nguyện vọng của ngươi, dẫn cô hồn kia trở về, hắn đã đầu thai làm người rồi, vì sao ngươi không chịu từ bỏ?"

Thanh Trụy lặng lẽ hồi lâu, khẽ thở dài: "Sư tỷ, không phải muội áy náy, muội chỉ không yên tâm, không nhìn thấy chàng sống tốt, muội không yên tâm được."

Nghe nàng nói như vậy, Bạch Quỷ không khuyên nữa, khẽ thở dài: "Thân thể ngươi sớm đã bị ngọn lửa của ta thiêu đốt, thân thể này là thế nào đây?"

"Mất một ít công sức, dùng đất sét đắp vào ấy mà."

Bạch Quỷ ngẩn ra, lắc đầu nói: "Quá liều lĩnh." Hiện giờ thân thể của Thanh Trụy chỉ còn là một cô hồn trôi dạt dưới cõi trần, chỉ dùng hồn phách mà có thể tạo ra thân thể, không cần nàng nói ra, Bạch Quỷ cũng biết chuyện đó khó khăn đến nhường nào. Nhưng dù sao đất sét cũng là vật chết, không có máu thịt để linh hồn dựa vào, Thanh Trụy còn có thể lưu lại trần gian này bao lâu nữa?

Thanh Trụy cúi đầu nhìn đầu ngón tay xanh đen của mình, cười cười: "Làm liều thì cũng làm rồi, có thể đổi lấy mười năm vui vẻ, như thế muội cũng đã mãn nguyện lắm rồi." Nàng nhìn đôi mắt hờ hững của Bạch Quỷ nói: "Muội thường xuyên suy nghĩ, nếu một trăm năm trước, muội thuận theo thiên mệnh, đầu thai sang kiếp khác, không còn ký ức của kiếp này thì sẽ không cố chấp như thế với Diệp Khuynh An, buông tay có lẽ cũng rất tốt. Nhưng, nếu trong trí nhớ của Thanh Trụy không tồn tại Diệp Khuynh An, hai người dẫu có đi lướt qua nhau cũng là người xa lạ, chỉ nghĩ đến đó muội cũng cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa, chàng đã quên ta, nếu cả muội cũng quên chàng, thế giàn này chẳng còn ai từng nhớ Thanh Trụy yêu Diệp Khuynh An. Muội không nỡ, cũng không bỏ nổi."

"Sư tỷ, tâm tình như vậy, tỷ phải hiểu hơn ai khác mới đúng."

Bạch Quỷ lặng lẽ cúi mắt, nàng lấy một chiếc trâm ngọc bích từ trong tay áo ra, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như ban đầu nói: "Hôm nay ta tới, là vì muốn trả ngươi vật này. Lúc ở dị giới ta tìm được hồn phách của Diệp Khuynh An thì hắn cũng không chịu nhập luân hồi. Thứ này hắn cũng không mang theo."

Cây trâm đó là vật trước kia Diệp Khuynh An tặng nàng, dùng tâm huyết tạo nên, vật thể xanh biếc, chính là chiếc trâm ngọc bích trong tay Bạch Quỷ, hốc mắt nàng đỏ lên. Nàng cố chấp từ kiềm chế, kiềm chế tiếng nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng, khàn khàn nói: "Sư tỷ, muội biết hiện giờ tỷ đã không phải người thường, tỷ có thể nói cho muội biết, muội còn có thể tồn tại bao lâu nữa?"

"Lâu thì một tháng, nhanh thì mười ngày."

"Phịch." tiếng đồ rơi xuống đất, Thanh Trụy quay đầu nhìn thấy Diệp Khuynh An sững sờ đứng trước cửa viện, hắn hoảng hốt trợn mắt, nhìn nàng chằm chằm.

Sự thật kinh hoàng trước mắt.

.

Từ ngày Bạch Quỷ cho biết thời gian của Thanh Trụy không còn bao lẫu nữa, Diệp Khuynh An thường xuyên trông thấy nàng ngẩn người, đêm ngủ không sâu, hễ cứ nghe thấy tiếng ho khan từ phòng nàng vọng ra hắn cũng đều không thể nào ngủ tiếp, Thanh Trụy ho cả một đêm, hắn cũng nằm mở mắt ngây người cả một đêm.

Cho đến một ngày, Thanh Trụy đè nè tiếng ho từ suốt lúc đêm khuya đến tận khi mặt trời lặn, Diệp Khuynh An bị dày vò cả đêm đã quyết định vứt bỏ mọi thứ, sư phụ, ân nhân đều bị hắn đạp nát dưới chân. Hắn thô lỗ đẩy cửa phòng nàng, thấy nàng đang ngồi trước bàn trang điểm. Nàng nhìn hắn qua tấm gương đồng: "Khuynh An, hôm nay ta phải đi xuống núi một chuyến."

Bàn tay đang xiết chặt của hắn thả lỏng, khàn giọng hỏi: "Nàng cảm thấy không thoải mái chỗ nào?"

"Ta rất khỏe, nhưng mà hết son rồi."

"Nàng cảm thấy đau ở đâu?" Đã lâu rồi hắn không giận dữ như vậy, hầm hầm nhìn nàng. "Nếu nàng bị bệnh, ta sẽ cùng nàng đi khám bệnh. Nếu nàng muốn uống thuốc, ta sẽ sắc thuốc cho nàng. Nàng không khỏe ở đâu, nàng phải nói ra thì ta mới biết..."

Rốt cuộc Thanh Trụy cũng chịu quay đầu lại nhìn hắn, không có lớp phấn phủ che khuôn mặt tái xanh. Nàng cầm cây trâm ngọc bích trên bàn, chậm rãi đi về phía hắn. Nàng đứng trước mặt hắn, giúp hắn sửa lại vạt áo, lại tỉ mẩn quan sát gương mặt hắn: "Khuynh An, chàng không biết đâu, được như ngày hôm nay, đối với ta đã quá đủ hạnh phúc rồi."

Khoảng cách gần như thế càng khiến Diệp Khuynh An thấy rõ nàng tiều tụy nhường nào, trong lòng đau đớn, trái tim như bị trói chặt: "Ta không biết, bởi vì cho đến bây giờ nàng chưa từng nói cho ta biết."

Thanh Trụy khẽ cười, nàng chậm rãi cài cây trâm ngọc bích kia lên búi tóc của hắn: "Thoáng một cái mà chàng đã hai mươi, nhưng ta đã quên chưa làm lễ trưởng thành cho chàng. Khuynh An có trách ta không?"

Hắn không đáp, Thanh Trụy cài trâm ngay ngắn xong, lại nói: "Chàng muốn biết điều gì, chờ ta xuống núi mua son về sẽ kể hết cho chàng nghe nhé?"

Ánh mắt Diệp Khuynh An sáng ngời, đôi mắt Thanh Trụy nheo lại, nàng hơi dướn mình về phía trước, áp sát vào ngực hắn, nàng vòng tay qua hông ôm chặt hắn. Hắn đờ người ra, lúng túng trước hành động thân mật của nàng đến quên cả chống cự.

Gương mặt nàng dịu dàng cọ cọ vào lồng ngực hắn: "Khuynh An, chàng cũng không biết thật ra ta cũng rất hay ỷ lại vào chàng."

Hắn ngẩn người, trong lòng chua xót, người nàng ỷ lại chính là phu quân Diệp Khuynh An của nàng, mà Diệp Khuynh An đang được nàng ôm lại là kẻ đáng xấu hổ chỉ biết dựa vào nàng.

"Ta xuống núi, chàng phải tự lo liệu cho bản thân chờ ta trở lại, nhất định phải chờ ta trở lại nhé."

Nàng phất tay áo, tạm biệt Diệp Khuynh An. Sau khi quay đầu, đôi mắt nàng đỏ lên. Hắn không biết, chiếc trâm ngọc bích kia chính là do kiếp trước của hắn dùng máu trong tim ngưng tụ mà thành, chứa đựng phép màu lớn lao, có thể giúp hắn lấy lại ký ức và sức mạnh kiếp trước. Lúc đó, hắn sẽ trở lại là Huyết Lang vương Diệp Khuynh An, cũng chính là người bị Thanh Trụy giết chết...

Nàng không dám đối mặt với một Diệp Khuynh An đã khôi phục trí nhớ, nàng sợ nhìn thấy sự oán giận và căm hờn trong mắt hắn.

.

Cầm sợi dây đỏ buộc hộp phấn son trong tay, đi từ sáng sớm đến gần trưa Thanh Trụy tới chậm rãi đi về tiểu viện trên núi.

Đẩy cửa viện, trong viện yên tĩnh đáng sợ, nàng nhanh chóng ngửi thấy luồng hơi thở quen thuộc. Nàng cười khổ, rốt cuộc yêu lực của Huyết Lang vương đã trở lại, dọa đám động vật xung quanh chạy mất... Cuối cùng Diệp Khuynh An cũng đã nhớ lại kiếp trước.Nàng quay đầu, thấy hắn đứng khoanh tay bên cạnh cây quế, hắn nhắm hai mất, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Khuynh An." Nàng cong môi, ép nó nở ra một nụ cười: "Ta đã về rồi đây."

Nghe vậy, Diệp Khuynh An mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi đã không còn màu đen trong trẻo khi xưa mà đã biến thành màu đỏ như máu, tươi đẹp khác thường: "Thanh Trụy? Sư phụ? Ngươi muốn ta gọi ngươi thế nào?"

Hắn nói rất bình tĩnh nhưng nàng có thể nghe ra hắn đang rất tức giận, lửa giận bốc tới tận trời. Nàng cúi mắt, ầm thầm cười khổ.

"Hơn mười năm làm bạn, thật khiến người ta cảm động." Diệp Khuynh An cười lạnh, từ từ đi đến bên cạnh nàng: "Nhưng sư phụ à, chẳng lẽ ngươi đã quên kiếp trước, ngươi đã đâm vào ta ba kiếm đoạn tuyệt." Hắn cầm tay nàng, đặt trước ngực trái. "Ở đây, một kiếm đâm xuyên tim."

Đầu ngón tay nàng run lẩy bẩy.

"Sau khi giết ta rồi, ngươi có sống thanh thản không?"

Thanh Trụy kiềm mùi máu tanh đang cuồn cuộn dâng lên trong cổ họng, khó khăn nói: "Khuynh An, nếu cho ta cơ hội lựa chọn, ta vẫn sẽ ra tay với chàng. Bởi vì chỉ cần khởi động Bộ Thiên trận, thu được sức mạnh giết thần thì Diệp Khuynh An sẽ trở thành mối nguy hại cho muôn dân... Ta... Dù ta có tình cảm với chàng, nhưng không thể để mặc chàng muốn làm gì thì làm."

"Ha ha ha!" Hắn buông tay nàng, ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười buồn bã. "Được lắm! Khá khen cho một người có tấm lòng bao dung cho cả thiên hạ! Thanh Trụy, nếu ta nói cho ngươi biết, chìa khóa mở Bộ Thiên trận chính là chiếc trâm ngọc bích ta đưa cho ngươi, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

Thanh Trụy ngẩn người.

"Ta đã giao tất cả mọi thứ cho ngươi." Hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Thanh Trụy, là ngươi không chịu tin ta." Nói xong, hắn cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái, phất tay áo một cái, một luồng gió lớn nổi lên, trong nháy mắt Diệp Khuynh An đã biến mất không còn trông thấy bóng dáng.

Hộp son rơi xuống đất, bột son vương dưới đất đỏ chót, Thanh Trụy giật mình hoàn hồn, cúi người ngồi xổm xuống, nàng vuốt chiếc hộp hồi lâu, cuối cùng yếu ớt ngồi bệt dưới đất. Diệp Khuynh An sẽ mãi mãi không quay lại, nàng bôi son cho ai ngắm chứ, dù nàng có sợ hãi cũng không ai lo lắng, nàng còn có thể vì ai mà gượng cười...

Đầu ngón tay xanh đen run rẩy, nàng ôm mặt, nước mắt chảy xuống len qua khe hở của bàn tay.Tiếng khóc không âm thanh mà thê lương đến thế.

Điều may mắn duy nhất chính là khi nàng hồn bay phách tán sẽ chỉ có mình nàng sợ hãi, mình nàng đau lòng mà thôi.

.

Thanh Trụy ở một mình trong tiểu viện mấy ngày. Mấy ngày này, nàng thường nửa mê nửa tỉnh, trong mơ toàn là hình ảnh của quá khứ. Nàng mơ thấy cách đây không lâu Diệp Khuynh An nắm tay nàng, dịu dàng nói với nàng: "Thanh Trụy, Thanh Trụy, ta thật sự thích nàng." Hoặc sẽ mơ thấy kiếp trước Diệp Khuynh An cùng nàng ngắm tuyết rơi trên núi, lập lời thề vĩnh viễn bên nhau.

Mà hình ảnh nàng nhớ nhiều nhất, chính là lúc nàng tận tay đâm kiếm vào thân thể hắn, ánh mắt hắn đau đớn xen lẫn kinh ngạc, lúc đau thương, lúc giận dữ nói: "Thanh Trụy! Là ngươi không chịu tin ta!"

Mỗi khi giật mình bừng tĩnh giữa cơn mơ, nàng đều toát mồ hôi lạnh.

Hốt hoảng trải qua vài ngày, đến ngày kia tinh thần nàng khá hơn một chút, có thể xuống giường đi lại, còn lấy bình rượu hoa quế ủ dưới gốc cây quế lên. Hai ngày nay, hoa quế nở rộ, nàng vui vẻ ngắm nhìn, buột miệng nói: "Khuynh An, hái hoa quế xuống đây đi, năm nay chúng ta tiếp tục ủ rượu..."

Lời vừa nói xong mới giật mình nhớ ra, tiểu viện trong núi này sẽ không còn xuất hiện bóng hình Diệp Khuynh An nữa. Nàng thở dài rồi lại bật cười: "Thôi không sao, tự hái cũng được. Dù sao cũng là lần cuối cùng."

Còn chưa kịp ngồi xuống ghế, nàng lại nghe thấy tiếng chuông gió treo ngoài cửa viện réo rắt kêu vang.

Thanh Trụy nhướng mày, xoay người sang chỗ khác, tám vị đạo sĩ áo xanh không biết đi vào trong viện từ khi nào. Bọn họ đều là những lão giả tóc trắng xóa, tiên khí hùng hậu trên thân mỗi người ép tới khiến Thanh Trụy nao nao, nàng cười nói: "Đã trăm năm không gặp, sao hôm nay tám vị đạo hữu lại rảnh rỗi tới cùng ta ôn lại chuyện xưa thế?"

Tám người ấy, cũng chính là tám đạo sĩ cùng hiệp lực với Thanh Trụy giết chết Diệp Khuynh An một trăm năm trước... Bọn họ đều là những người tu tiên đắc đạo, nhưng thời gian một trăm năm cũng khiến thân hình bọn họ còng xuống, da nhăn tóc bạc.

"Đừng lắm lời!" Một lão đạo áo xanh lạnh lùng nói: "Diệp Khuynh An đang ở đâu?"

"Các ngươi đến muộn rồi, hắn đã rời đi từ lâu."

Một đạo sĩ giận đến phát run, rung giọng nói: "Thanh Trụy cô nương, uổng công bọn ta tin tưởng cô! Trăm năm trước cô thu hồi lại hồn phách của Diệp Khuynh An cũng đành, vì sao lại khiến hắn nhớ lại kiếp trước, cô cũng biết nếu giờ hắn lại mở Bộ Thiên trận, một lần nữa muốn mượn lực giết thần! Đây chính là tai họa làm hại muôn dân, sao cô có thể trơ mắt đứng nhìn?"

Thanh Trụy rũ mắt: "Xin lỗi."

"Hừ! Không cần nhiều lời với ả, nếu không phải do trăm năm trước ả cố tình kéo hồn phách Diệp Khuynh An trở về, Huyết Lang vương sao có thể đầu thai làm người, sao thiên hạ lại có tai họa như ngày hôm nay được? Yêu nữ này không sống không chết, kéo dài hơi tàn suốt trăm năm qua, hôm nay lão đạo thay trời hành đạo, diệt ngươi trước sau đó sẽ diệt ôn thần Diệp Khuynh An kia!"

Nói xong, thân hình lão nháy mắt đã dịch chuyển đến trước mặt Thanh Trụy, trong tay kết một đạo kim ấn, hung hăng đánh vào ngực nàng.

Thanh Trụy cũng không đỡ, không trốn tránh, thản nhiên nhận đòn này. Nàng nghe thấy "rắc" một tiếng, vết thương từ lồng ngực lan đến tận đầu vai, thân thể nàng nứt ra thành một lỗ hổng giống như đồ gốm thông thường.

Nhớ lại trăm năm trước nàng gian khổ nặn đất sét từng chút từng chút một, nặn thành thân thể này, Thanh Trụy âm thầm thở dài, mạng sống lay lắt, cuối cùng đã đi đến hồi kết rồi sao.

Sự vật trước mắt nàng mờ dần, ngay cả khuôn mặt lão đạo sĩ kia cũng không còn thấy rõ nữa. Đột nhiên, nàng cảm thấy một luồng khí ấm áp phả vào đầu vai nàng, đỡ lấy thân thể tàn phế của nàng.

"Dám bắt nạt Thanh Trụy, lá gan cũng không nhỏ!"

Giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng nàng, ngay sau đó nàng ngã vào lồng ngực vững chãi ấm áp: "Diệp Khuynh An đây, các ngươi muốn tìm ta gây sự, thật to gan lớn mật!"

Diệp Khuynh An

Diệp Khuynh An vẫn như xưa không thể từ bỏ Thanh Trụy, vẫn như xưa lo lắng sự an nguy của nàng, băn khoăn tính mạng nàng.... Ngốc quá...

.

Thấy Diệp Khuynh An xuất hiện, tám lão đạo sĩ sa sầm nét mặt giống như gặp phải tử địch.

Hai bên giằng co một hồi, rốt cuộc một lão đạo sĩ áo xanh không kìm được nói: "Diệp Khuynh An, nếu bây giờ ngươi chịu đóng Bộ Thiên trận lại, phong ấn sức mạnh sát thần, vẫn còn thời gian, bọn ta sẽ chờ, sẽ không gây khó khăn cho ngươi."

"Ha ha, nực cười!" Diệp Khuynh An lạnh lùng cười: "Ta đã mở Bộ Thiên trận, năng lực sát thần ta cũng đã dùng, thế các ngươi còn định chờ gì nữa?"

Tám lão đạo sĩ kinh hãi, có người còn lập tức bấm đốt ngón tay, tra xem bốn phương có phương nào xảy ra tai ương thảm sát hay không. Mà càng cố tìm càng mê muội, cuối cùng lão đạo đả thương Thanh Trụy giật mình kêu lên: "Ngươi dùng sức mạnh đó giúp nàng kéo dại sinh mệnh!"

Lúc này mọi người mới rời mắt nhìn sang Thanh Trụy, thấy vết thương trên người nàng từ từ khép lại, sắc mặt cũng dần dần hồng hào không còn tái nhợt nữa.

Diệp Khuynh An lạnh lùng nhìn bọn họ. Có người lắc đầu than: "Nghịch thiên cải mệnh, cuối cùng cũng không có được kết quả tốt!"

"Liên quan gì đến lão!"

"Thôi bỏ đi, Thanh Trụy sống thêm một ngày thì thiên trận này bớt nguy hiểm một ngày, nếu hắn đã không dùng vào việc ác thì chúng ta cũng nên đi thôi."

"Ta có nói cho phép các ngươi rời đi à?" Đôi mắt Diệp Khuynh An đỏ vằn lên, sát khí tỏa ra bốn phía, tám lão đạo sĩ thấy lồng ngực nhói đau, tai ù đi, lại không thể tránh né. Nếu hôm nay Diệp Khuynh Thanh nổi sát tâm, chắc chắn sẽ khiến bọn họ không có chỗ chôn.

Vạt áo bị người nào đó túm chặt, Diệp Khuynh An nghiêng mặt nhìn qua, thấy Thanh Trụy đang nhìn hắn, khẽ lắc đầu: "Chàng giết bọn họ, lại để ta sống sót, Khuynh An, chàng đang trừng phạt ta ư?"

Sát khí ngừng lại, Diệp Khuynh An xiết chặt nắm đấm, có lẽ vất vả lắm mới kiềm chế được cơn giận, hắn lớn tiếng quát: "Cút!" Sát khí quét qua, cây cỏ bốn phía đều bị nhổ bật khỏi lòng đất, tám lão đạo sĩ đã chạy thục mạng không thấy bóng dáng.

Trong tiểu viện đã thanh tĩnh hơn rất nhiều, Thanh Trụy dựa vào ngực Diệp Khuynh An không muốn rời đi, nàng nhẹ giọng nói: "Ta thấy chàng giận dữ như thế, tưởng chàng... vĩnh viễn không trở về."

Diệp Khuynh An hừ lạnh, im lặng hồi lâu mới cằn nhằn: "Ta không kiềm được mới trở lại, ai bảo nàng là Thanh Trụy cơ chứ. Ta chỉ giận nàng không chịu tin ta, lại không muốn nàng phải chết." Hắn ngừng một chút, lại ngập ngừng phân bua: "Chỉ có năng lượng sát thần mới có thể cứu mạng nàng, ta rời đi là vì muốn khởi động Bộ Thiên trận."

Thanh Trụy nhẹ nhàng vòng tay ôm hông hắn: "Lúc trước ta cũng không tuyệt tình như vậy, ta đi tìm hồn phách của chàng, còn đưa trâm cho người quen cũ, cầu khẩn tỷ ấy đến dị giới tìm chàng, chàng cũng trông thấy tỷ ấy rồi đấy. Khuynh An, ta luôn chờ chàng trở về, lúc nào cũng cảm thấy bất an..."

Thanh Trụy hiếm khi nói những lời như thế với hắn, chỉ hai câu giải thích đã khiến hắn mềm lòng.

Thôi, dù sao cũng đã là chuyện đã qua.

"Khuynh An, chúng ta tiếp tục ủ rượu hoa quế đi, chàng hái hoa quế giúp ta nhé?"

"...Được."

...

----HẾT---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro