Chương 1: Cậu là hoa khôi xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cậu là hoa khôi xóm*


"Cậu nói xem, anh ấy có phải rất quá đáng không, rõ ràng đã hẹn tớ buổi tối cùng nhau ăn cơm, tớ gọi điện qua cho anh ấy, anh ấy cư nhiên vẫn còn đang ngủ, còn tớ thì ngây ngốc ngồi trong thư viện đợi lâu như vậy. Anh ấy không nghe ra tớ đang tức giận sao?" Điền Lập tức giận nhìn về phía bạn cùng phòng tố khổ.

Điền lập cùng bạn trai của mình đã ở bên nhau được 3 tháng, nhưng chắc tháng 6 năm nay sẽ chia tay. Bởi vì bạn trai cậu ấy là du học sinh người Hàn Quốc của X đại, tháng 6 năm nay sẽ tốt nghiệp, phỏng chừng, tình yêu của bọn họ đang bắt đầu tiến vào giai đoạn đổ vỡ.

Điền Lập cũng đã nói, bọn họ ở bên nhau chỉ là chuyện trước mắt, còn chuyện sau này để nói sau đi. Dù sao, người kia cũng chưa tới mức sẽ vì cậu ấy mà hy sinh bản thân nguyện ý dị quốc tha hương.

Vừa khai giảng, bởi vì việc này mà Điền Lập đã tức giận không ít.

Thất Trưởng cũng chỉ có thể an ủi nói: "Có lẽ anh ta vẫn bị lệch múi giờ."

"Bay có một tiếng, có gì mà lệch chứ!"

Thất Trưởng yên lặng, còn nói thầm một câu: "Xin lỗi, tớ không học giỏi môn địa lý."

Điền Lập lại đem hỏa lực bắn về phía Mục Hòa: "Tiểu Hòa, tớ muốn chỉnh anh ấy!"

Mục Hòa quan sát thần sắc Điền Lập, phát hiện thằng bạn hoàn toàn không phải đang nói đùa: "Cậu xác định?"

Điền Lập nặng nề gật đầu: "Giúp tớ up bài, ảnh chụp dùng cái gửi trong máy cậu đi, di động số 188XXXXXXXX."

Sau khi gõ chữ cùng up ảnh xong, Mục Hòa di chuyển chuột đến nút gửi, lại một lần nữa xác nhận nói: "Tớ gửi thật đấy nhé?"

"Gửi đi."

Tiều Hòa Hòa cười ha ha: [QQ không gian]#Giúp bạn cùng phòng tìm bạn trai # chỉ cần là cao phú soái, nam thần sẽ ôm về nhà, quấy rầy điện thoại số 188XXXXXXXX. Chỉ cần bạn là cao phú soái, tim vẫn còn đập [tình yêu][ảnh chụp]

"Có cần gửi một bản trên web trường mình không?"

"Tạm thời không cần." Điền Lập nói xong liền nắm chặt di động của mình, tựa hồ như đang đợi điện thoại của ai đó gọi tới.

Thất Trưởng lại yên lặng mở miệng: "Cậu muốn làm oppa của cậu ghen nhưng anh ta cũng có thấy đâu, cho dù có thấy được thì cũng không hiểu được ý cậu."

Dù sao người kia cũng là người Hàn Quốc, nói tiếng Trung còn chưa thạo nữa là đọc chữ.

"Tớ không nói đùa, tớ đang nghiêm túc."

Thất Trưởng cùng Mục Hòa liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy bất đắc dĩ ở trong mắt đối phương.

Thời gian mới trôi qua được khoảng 1 phút đồng hồ, Điền Lập đã không kiên nhẫn nói: "Sao chưa có ai gọi điện cho tớ vậy?"

Mục Hòa an ủi nói: "Chắc là bọn họ còn đang rối rắm xem có nên gọi điện cho nam thần cậu hay không thôi, ngoan, cho bọn họ chút thời gian."

Mười phút trôi qua, vẫn không có ai gọi tới. Điền Lập xác định bức ảnh kia của mình nhìn rất không tệ, muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, sao lại không có ai coi trọng cậu.

"Tiểu Hòa, cậu tùy tiện tìm một người, kêu cậu ta mau gọi tới cho tớ!"

"Ặc, tớ mà có ai để tùy tiện gọi thì đến bây giờ tớ cũng không FA."

Phòng 111 tổng cộng có 3 người, trong đó có 2 người là gay, đó chính là Điền Lập và Mục Hòa, còn lại Thất Trưởng thì thẳng đuột như cây sậy. Đáng tiếc Điền Lập và Mục Hòa đều là 0, nếu không thì bọn họ có thể giúp nhau giải quyết một chút.

Diện mạo của Điền Lập và Mục Hòa đều phi thường đoan chính, lấy Điền Lập mà nói, 3 năm đại học, mỗi một học kỳ đổi một bạn trai, tài nguyên không ngừng. Mà Mục Hòa bộ dạng thanh tú, dáng người mảnh khảnh. Điền Lập khi thấy Mục Hòa chỉ mặc một cái quần đùi liền chạy qua ăn đậu hủ của cậu, còn đánh giá Mục Hòa mông thực cong.

Mà điều kiện của Mục Hòa cũng rất không tồi, nhưng trong 3 năm qua, Mục Hòa vẫn FA. Mặc dù ở trong mắt người ngoài thì có lẽ là cậu không muốn bị phiền nhiễu, một lòng một dạ tập trung vào việc học, không có tâm tư yêu đương.

"Bạn trên mạng cũng được, cứ là nam tớ đều chấp nhận." Điền Lập đã cơ khát đến trình độ này.

Mục Hòa ở trên QQ mở ra list friend, ở bên trong nhìn nick avatar đang sáng, thoáng chút do dự, vẫn là click vào.

Chỉ là chữ đã đánh xong nhưng vẫn chưa ấn gửi, đối phương lại gửi tin tới trước. Đọc xong dòng chữ, thần sắc Mục Hòa tối sầm lại.

Hách Dương: Bạn cùng phòng của cậu thật sự muốn tìm bạn trai sao?

Tiểu Hòa Hòa cười ha ha: Đúng vậy, cậu muốn báo danh à?

Hách Dương: ha ha, để tớ nhắn tin với cậu ấy xem.

Tiểu Hòa Hòa cười ha ha: Ha ha, chúc cậu thành công.

Điền Lập mới không thèm coi trọng loại gà mờ như cậu đâu.

Mục Hòa quay đầu lại nhìn Điền Lập, phát hiện tay cậu ấy đang không ngừng bấm bấm bàn phím, chắc là đang nhắn tin trả lời Hách Dương. Mục Hòa phiền muộn ngay cả tâm tình lướt web cũng không còn, dứt khoát cầm giáo trình chuẩn bị cho nội dung buổi học ngày mai.

Chưa được vài tờ lại lập tức thất thần.

Hách Dương và Mục Hòa là bạn trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên, hai nhà lại xây cùng lúc, cũng ở ngay cạnh nhau. Từ lan can bằng cột đá khá thấp ở ban công lầu 2 có thể trực tiếp trèo qua nhà bên cạnh, thật ra cũng rất thuận tiện cho lũ trộm, nếu như có thể vào nhà này thì cũng có thể vào nhà bên cạnh được.

Hai người Hách Dương và Mục Hòa từ nhà trẻ, tiểu học, cấp II, rồi cấp III đều chung một lớp, thẳng tới khi lên đại học, hai người rốt cục mới tách ra, nhưng vẫn ở chung một thành phố.

Mục Hòa thầm mến Hách Dương đã lâu, nhưng cái tên Hách Dương đó lại đặc biệt vô tâm vô phế không một chút nhãn lực, đúng là một kẻ lỗ mãng. Mệt cho cậu ta vẫn là học bá (học siêu giỏi) sao một chút cũng không phát hiện mình thầm thích cậu ta chứ. Mục Hòa vẫn luôn chờ Hách Dương thổ lộ với mình trước, nhưng cũng không biết có phải là do cậu quá mức tự kỷ không mà Hách Dương vẫn chậm chạp không chịu hành động.

Cái tên đó sẽ không phải coi mình như hyunh đệ thật đấy chứ?

Bình thường, Hách Dương cũng lên QQ nói chuyện phiếm cùng với cậu, cuối tuần cũng ngẫu nhiên hẹn nhau ra cùng ăn cơm. Quan hệ vẫn không nóng không lạnh, Mục Hòa rất muốn phá vỡ bức tường ngăn cách mỏng manh này. Nhưng trước giờ Mục Hòa vẫn chỉ co mình chui vào vỏ ốc, cậu vẫn luôn chờ đợi Hách Dương thổ lộ với mình trước.

Nhưng chỉ một bức ảnh chụp của Điền Lập liền câu mất hồn phách Hách Dương đi luôn sao, có lầm không vậy!

Mục Hòa buồn bực nhưng cũng không hỏi tiến triển giữa Điền Lập và Hách Dương thế nào, thẳng tới khi gần đi học, Điền Lập nói với cậu là đã nhận được tin nhắn của Hách Dương, nhưng không quan tâm tới cậu ta lắm.

Mục Hòa hỏi nguyên nhân, Điền Lập liền nói trắng ra: "Cậu ta không phải là người của cậu sao? tớ cũng không phải người thứ ba."

Điền Lập thông qua mấy lời kể của Mục Hòa, tự nhiên cũng biết sự tồn tại của Hách Dương với thằng bạn mình rất quan trọng.

Trong tiết ngữ pháp tiếng anh nhàm chán, lợi dụng chỗ ngồi hơi khuất của mình, Mục Hòa nhắn một tin cho Hách Dương hung hăng cười nhạo hắn một phen.

Tiểu Hòa Hòa cười ha ha: Nhắn tin bị người ta từ chối rồi phải không ﹁_﹁

Hách Dương: Đệt, chuyện này cậu cũng biết?

Tiểu Hòa Hòa cười ha ha: Vô nghĩa.

Hách Dương: ha ha, cũng ôm tinh thần liều mạng hy sinh nhưng không ngờ hy sinh thật.

Tiểu Hòa Hòa cười ha ha: hình như chỉ có mình cậu nhắn tin.

Hách Dương: có phải rất gà không?

Tiểu Hòa Hòa cười ha ha: ~(ˉ▽ ̄~) Xì ~~

Hách Dương: Không có, tớ chỉ nói đùa thôi, nhưng giờ tớ lại nhắn thêm mấy cái tin chơi!

Qua không bao lâu, Điền Lập lấy tay chọt chọt Mục Hòa, đưa di động sang cho cậu xem, sau đó không nói gì chỉ lắc đầu.

Tiều Hòa Hòa cười ha ha: Giờ đang ở trên lớp đấy, mẹ nó, nhắn tin nhiều vậy!!!

Hách Dương: cậu lại biết

Tiểu Hòa Hòa cười ha ha: tớ và cậu ấy ngồi cạnh nhau, cậu ấy đưa tớ xem, cậu mà si tình như vậy sẽ dọa người ta.

Hách Dương: ngồi gần cậu ta như vậy làm gì, có hào quang nam thần tỏa ra như vậy thì ánh sáng của cậu cũng phải nhạt đi.

Tiểu Hòa Hòa cười ha ha: ông cụ non!!!

Hách Dương: tốt xấu gì cậu cũng là hoa khôi xóm mình.

Tiều Hòa Hòa cười ha ha: làm ơn đổi thành hot boy thành phố, cám ơn.

Hách Dương: dã tâm không nhỏ nhỉ, nếu như muốn xưng bá toàn thành phố vậy thì còn cần cố gắng nhiều.

Tiểu Hòa Hòa cười ha ha: bye bye, phải nghe giảng, xin đừng đi quấy rầy nam thần của cậu.

Hách Dương: vậy tớ nhắn tin cho cậu được không?

Vì thế, di động của Mục Hòa lập tức rung lên, Hách Dương đúng là người của phái hành động, liên tục nhắn 2 tin tới.

Tin nhắn 1: nam thần nam thần ~\(≧▽≦)/

Tin nhắn 2: ăn sáng chưa?

Mục Hòa đọc tin nhắn xong, đầu đầy hắc tuyến, nhưng qua một phen đấu võ mồm, ít nhất xác định cái tên Hách Dương này không coi là thật, chỉ nhàn rỗi sinh nông nổi thôi.

**** ***** ****

Cuối tuần Mục Hòa về nhà, vì mua vé chậm nên khi về tới nhà đã quá giờ cơm tối. Mục Hòa đi vào cửa liền thấy trước cầu thang trong nhà mình có một đôi giày thể thao. Lầu hai tối như mực, Mục Hòa đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình. Mở cửa ra, quả nhiên, liền nhìn thấy Hách Dương chói lọi ngồi trên giường của mình nghịch máy tính.

Hách Dương thấy Mục Hòa đã trở lại, hỏi: "Đã ăn tối chưa?"

"Chưa." Mục Hòa ném đống hành lý xuống sàn, cởi áo khoác, mở cửa phòng định xuống bếp tìm đồ ăn, liền nghe thấy tiếng Hách Dương ở đằng sau gọi với theo: "Nhớ quay nóng thức ăn trên bàn rồi hãy ăn."

Hách Dương tới nhà mình, Mục Hòa liền đoán được cha mẹ cậu phỏng chừng đã lại đi công tác rồi. Lá gan Mục Hòa tương đối nhỏ, không dám ở một mình trong nhà, cho nên Hách Dương thường xuyên tới nhà cậu ngủ.

Ba Mục và mẹ Mục cũng yên tâm để hai người ngủ chung phòng, thậm chí là chung giường.

Quả thật, Mục Hòa và Hách Dương đồng sàng cộng chẩm cũng không ít lần, rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy mà giữa hai người cũng không phát sinh cái gì, hết thảy đều rất bình thường.

Thức ăn trên bàn đều là do Hách Dương làm, tay nghề của cậu ấy đặc biệt tốt, không giống Mục Hòa không biết làm cũng không muốn làm. Mục Hòa nghĩ, nếu hai người ở bên nhau có một người biết nấu cơm thì tốt lắm.

Sau khi quay nóng lên, Mục Hòa một mình tịch mịch ngồi xuống bàn bắt đầu ăn. Khi sắp ăn xong, Hách Dương đi một đôi dép trong nhà của Mục Hòa bước xuống.

Thấy Mục Hòa ăn xong, Hách Dương liền nói: "Cứ bỏ bát đũa đấy, tớ sẽ dọn."

Mục Hòa bĩu môi: "Không cần." Mục Hòa cầm bát đĩa trên bàn bỏ vào bồn rửa, rồi dùng khăn lau sạch mặt bàn.

Hách Dương đứng đằng sau nhìn Mục Hòa đang rửa chén, hởi thở nhè nhẹ phả lên gáy Mục Hòa, khiến cậu vừa thấy ngưa ngứa vừa thấy xấu hổ.

"Sao hôm nay cậu lạ vậy?"

"Không có."

Đột nhiên, cằm Mục Hòa bị hắn nắm lấy, cậu và Hách Dương đối diện nhau. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Mục Hòa có thể nhìn rõ lông mi Hách Dương vừa cong lại rất dài, cậu rất muốn sờ thử một chút.

Hách Dương duỗi tay ra, hai má Mục Hòa có chút phiếm hồng. chỉ thấy ngón tay Hách Dương khẽ chạm lên mặt cậu một chút liền rời đi, Hách Dương đưa ngón tay tới trước miệng thổi một cái, một bong bóng nhỏ khẽ bay lên.

Hách Dương giải thích: "Trên mặt có bọt biển."

"À." Mục Hòa thầm nói: "Còn tưởng cậu muốn đùa giỡn tớ."

"Cậu nói gì?"

"Không có gì."

Mục Hòa rửa bát xong, lau lau tay rồi về phòng.

Mở ngăn tủ ra lấy đồ ngủ, Mục Hòa hỏi Hách Dương đang đi vào: "Hôm nay cậu định ngủ ở đây sao?"

Hách Dương gật đầu, sau đó cười đến vô lại: "Tớ lo buổi tối cậu ở một mình sẽ sợ hãi."

-_-#

Được rồi, đây là sự thật, Mục Hòa phản bác không được.

Mục Hòa tắm rửa xong đi ra, liền nghe thấy máy tính truyền ra âm thanh không thích hợp. Cậu trực tiếp ném cái khăn đang lau tóc sang một bên, hét lớn: "Hách Dương, cậu lại dùng máy tính của tớ xem phim sex!"

Có một lần máy tính của Mục Hòa vì bị Hách Dương tải phim sex xuống mà bị treo máy, nào ngờ cái tên Hách Dương này dạy mãi không sửa.

"Không sao, lần trước không phải tớ đã cài hệ thống bảo vệ cho máy tính cậu rồi sao?"

Xem phim sex lại còn quang minh chính đại như thế, mặt không đổi sắc, đúng là chỉ có Hách Dương.

"Tớ muốn đi ngủ, cậu đeo tai nghe đi."

Hách Dương tạm dừng video: "Đi ngủ sớm vậy?" nhìn thấy Mục Hòa sắp đi nằm, Hách Dương cầm lấy khăn mặt bị cậu quăng ở một bên đứng lên.

"Tóc cậu vẫn còn ướt, sẽ cảm mạo."

Hách Dương trực tiếp cầm khăn mặt giúp Mục Hòa lau khô tóc, Mục Hòa vẫn ngồi yên không nhúc nhích chấp nhận sự hầu hạ của Hách Dương. Tóc đã khô, Hách Dương nói xong rồi, Mục Hòa vẫn không động đậy gì. Nghiêng đầu nhìn, hóa ra là đang ngủ.

"Aiz, thế mà cũng ngủ được." Hách Dương đỡ Mục Hòa, đặt cậu nằm thẳng lên giường. Hách Dương nhìn chằm chằm gương mặt đang say ngủ của Mục Hòa, nhân cơ hội cúi người khẽ hôn lên miệng cậu một cái.

Mục Hòa ngủ thực say, một chút phản ứng cũng không có.

Đến nửa đêm, Mục Hòa mơ màng bị đánh thức, nhất thời mở mắt ra, trong phòng bóng đen bao trùm, mà Hách Dương bên cạnh vẫn nhích tới nhích lui khiến cậu không ngủ được.

Mục Hòa khàn khàn nói: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Ngủ không được."

Một tay bò lên thắt lưng Mục Hòa, thân mình cậu hơi run rẩy nhưng cũng không gạt tay Hách Dương ra: "Vậy đừng có làm phiền tớ, tớ buồn ngủ."

Ánh mắt Mục Hòa hơi mờ sương muốn ngủ tiếp.

"Cùng tớ tán gẫu chút đi."

Miệng Mục Hòa hơi lầm bầm: "Sao, xem phim sex xong liền hưng phấn à?"

"Vậy cậu có muốn giúp tớ hạ nhiệt không?"

Mục Hòa biết Hách Dương đang nói đùa: "Đừng ồn."

Yên tĩnh vài giây, Mục Hòa lại do dự, rốt cục hỏi: "Cậu thật sự có ý với bạn cùng phòng của tớ sao? có cần tớ giúp không?"

Khi nói ra lời này, trong lòng Mục Hòa tuyệt không chút vui vẻ. trong giọng nói của cậu tràn đầy sự lạc lõng, hai tay đang dấu trong chăn gắt gao nắm chặt lại.

Nếu như Hách Dương thực sự cùng nam nhân khác ở bên nhau, chắc cậu dù có khóc lớn 3 ngày ba đêm cũng không hết nước mắt!

"Không cần, không thấy là tớ chỉ vô giúp vui thôi à?"

"Thật đúng là không thấy đó, khuya rồi, nhanh đi ngủ đi." Mục Hòa nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ chìm vào giấc mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro