Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thái tử, người đâu rồi a.” Phong Tiêu nước mắt lưng tròng, vừa đi vừa khóc miệng thì không ngừng gọi thái tử. “Thái tử, Tiêu Nhi sợ, ô.. ô…”

“Xoạt!”

Tiếng gió thổi lướt qua cũng khiến hắn sợ lại càng khóc nhiều hơn. Tay chân đều run rẩy, bước từng bước khó khăn lại vấp phải hòn đá dưới chân làm hắn té lăn trên đất, tay chân đều trầy xước rướm máu.

“Hức hức, đau quá đi, ô.. ô..” Nhìn vết thương trên tay mình, Phong Tiêu ngồi bệt xuống đất, cả người đều rúc lại, tay vòng qua gối. “Đừng bỏ rơi Tiêu Nhi mà, hức hức….”

Tại sao hắn lại ở khu rừng gần lãnh cung vào ban đêm? Cái này phải nói đến buổi chiều tại thư viện nơi hoàng thân quốc thích theo học.

Hoàng thượng cho dời thái tử đến ngự thư phòng cầu kiến mà Phong Tiêu lại không hề hay biết. Sau đó nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử bảo với hắn thái tử có lệnh hắn đến khu rừng gần lãnh cung, thái tử đợi hắn ở đó.

Nghe lời nói của nhị vị hoàng tử, Phong Tiêu nhanh chóng chạy đến khu rừng là cấm địa không được phép bén mảng của An quốc. Mặc dù trong lòng có thắc mắc nhưng vì sợ thái tử sẽ đợi lâu mà sinh khí nên Phong Tiêu liền ném nó ra sau đầu.

Chính là một canh giờ, hai canh giờ, bốn canh giờ, hắn cứ tự nhủ thái tử đang bận nên đến muộn, chờ đến khi trời sẩm tối. Hắn chỉ biết đứng đó, không dám nhúc nhích.

“Phụ thân…. mẫu thân….. ca ca…. tỷ tỷ… các người mau mau đến với Tiêu Nhi đi, Tiêu Nhi sợ lắm, ô…ô…” Đầu chui rúc vào giữa hai gối không dám ngẩng lên, hắn từng nghe nói đến khu rừng này có yêu ma quỷ quái thường xuất hiện vào ban đêm, chuyên ăn thịt người nên càng sợ hãi. “Đến đi, ai cũng được…..”

“Rắc!”

Tiếng cành cây gãy làm Phong Tiêu giựt bắn người lên, thân người vô thức lùi về phía sau. Khi thấy một bóng đen đang hướng mình bước tới, hắn gào khóc la lên.

“AAAAAA! Đừng lại gần ta mà, ô… ô… Tiêu Nhi rất ngoan, Tiêu Nhi không làm gì xấu, tha cho Tiêu Nhi đi…”

“Là ta, Linh Duyệt.” Ôm tiểu hài tử vào lòng mặc kệ hắn giãy dụa vì còn đang sợ hãi, không phân biệt được ai. “Ta là thái tử đây.”

“Là….thái….thái tử sao? Tiêu Nhi không có nằm mơ, ô…. ô….” Tay Phong Tiêu vòng qua người An Linh Duyệt bám chặt không buông mặc kệ nước mắt nước mũi tèm lem của mình dính trên thái tử phục.

Mắt thì nhắm chặt, nước mắt liên hồi chảy ra, mũi vương đầy nước mũi, miệng thì không ngừng khóc lóc. Quần áo thì rách bươm khiến An Linh Duyệt vừa tức giận vừa buồn cười.

Sau khi ở ngự thư phòng trở ra thì trời cũng sập tối, cứ ngỡ Phong Tiêu đã quay về phòng nên y An Linh Duyệt định về phòng. Ra lệnh cho thái giám nói y có việc cần gặp hắn thì lại nghe ngũ hoàng đệ của mình chạy đến nói lão nhị cùng lão tam lừa Phong Tiêu đến khu rừng cấm tại lãnh cung khiến y nổi một trận nộ khí.

Không suy nghĩ gì liền phóng như bay đến rừng cấm, sắc trời tối đen như mực khiến y rất khó khăn để tìm kiếm. Nghe tiếng ô ô khóc mới theo thanh âm mà chạy đến, đúng là hắn.

Ôm Phong Tiêu bất tỉnh trên tay, khuôn mặt lo lắng khi nãy đã chuyển sang lạnh lùng. Dám động đến đồ của y thì không ai có kết cục tốt.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#10#13