Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hài tử đứng trước mặt mình mà đầu cứ cúi xuống, y đáng sợ như vậy sao?

“A! …” Đang suy nghĩ thì nghe tiếng An Linh Duyệt vang lên khiến Phong Tiêu bất ngờ mà ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tuyệt mĩ đứng áp sát vào mình.

“Ngươi là Phong Tiêu?” Thanh âm non nớt nhưng tràn ngập bá khí làm người khác không dám trái ý.

“Dạ, thái tử.” Phong Tiêu cúi đầu xuống thấp mà trả lời.

“Từ nay ngươi sẽ theo ta.” Tay An Linh Duyệt nâng cằm hắn lên. “Là người của ta không được phép cúi đầu.”

Song đồng màu đen lạnh lẽo, như xuyên thấu tâm can người đối diện. Hắn chỉ có thể vô thức mà gật đầu không dám nói lại nữa câu.

“Đi theo ta.”

Nói rồi An Linh Duyệt bước đi, sau hồi ngây ngốc Phong Tiêu cũng lật đật chạy theo. Bóng lưng thái tử sao tịch mịch đến thế, Phong Tiêu thầm nghĩ.

Chính từ giây phút đó, An Linh Duyệt 10 tuổi cùng Phong Tiêu 8 tuổi, cuộc đời cả hai không thể tách rời. Tạo nên ký ức đau thương khắc sâu vĩnh viễn trong tâm khảm mỗi người.

.

.

“Ân….” Ánh nắng sớm rọi vào khuôn mặt thanh niên tuyệt mĩ nằm trên sàng thượng khiến hắn khẽ ân một tiếng liền dùng tay che lên mắt của mình.

“Công tử, người đã tỉnh.” Tiếng cung nữ vang lên bên tai làm Phong Tiêu chớp chớp mắt vài lần để tỉnh táo lại.

Đảo mắt nhìn xung quanh, đây là phòng ngủ của hắn trong hoàng cung. Có lẽ khi hắn ngất xỉu, hoàng thượng đã cho người đưa hắn trở về phòng. Chưa có ai có thể ngủ lại trên long sàng của hoàng đế, kể cả hắn. Phong Tiêu chua xót nghĩ.

Khẽ cử động thân mình nhưng vô lực, nửa người dưới dường như không phải của bản thân. Phong Tiêu rên lên một tiếng rồi đành chịu bất động trên giường để yên cho cung nữ thay xiêm y cho hắn.

“Ai đưa ta về phòng? Hoàng thượng có sai ai đến đây không?” Phong Tiêu nghi hoặc hỏi Tiểu Liên cùng Tiểu Hà, hai cung nữ thiếp thân của hắn.

“Hoàng thượng đã lên thượng triều, Dương tổng quản nói hoàng thượng có dặn khi nào công tử gia tỉnh thì chuẩn bị điểm tâm cùng chúc tổ yến cho người.” Tiểu Liên nhanh nhảu đáp lại thắc mắc của Phong Tiêu.

“Tiểu Hà đêm qua thấy Trương thị vệ đưa công tử bất tỉnh về phòng, thực sự rất lo lắng.” Chị sinh đôi với Tiểu Liên là Tiểu Hà đang chuẩn bị tảo thiện cũng không kìm lòng được mà lên tiếng nói. “May mà thái y nói thương thế của người không sao, chỉ có chỗ đó…..chỗ đó…..”

Nói đến đó khuôn mặt thanh tú của Tiểu Hà dần dần đỏ lên như cà chua chín, vội quay lại sắp xếp bàn ăn không dám nói tiếp.

“Tỷ tỷ có thế cũng đỏ mặt, Triệu thái y nói công tử nên điều dưỡng, không nên làm chuyện đó nếu không sẽ nặng thêm.” Tiểu Liên thấy thân tỷ mình ngại ngùng không dám nói liền thay lời mà đáp.

“Khụ….khụ….”

Ho khan vài cái khiến khuôn mặt trắng như bạch ngọc ửng lên nét hồng, da mặt của hắn thực sự rất mỏng a. Ai đời một tiểu cô nương 15, 16 mà nói đến chuyện đó mặt lại không đổi sắc kia chứ.

“Công tử, người không sao chứ?” Thấy công tử gia của mình ho khan, cả Tiểu Hà lẫn Tiểu Liên đều nhanh chóng chạy lại, trên mặt là nét lo lắng.

“Ta không sao.” Đưa tay lên ngụ ý hai người không cần đến gần, hắn nói tiếp. “Các ngươi đều ra ngoài đi, khi nào cần ta sẽ gọi.”

“Công tử, nếu người không khỏe thì Tiểu Liên sẽ mời thái y đến nga.” Tiểu Liên lo lắng nhìn Phong Tiêu, khóe mắt nàng sắp vương lệ.

“Đúng đó công tử.”

“Ân, ta đã bảo không sao, lui ra đi, ta cần an tĩnh.” Phất tay cho hai người ra ngoài, lời nói không còn sự ôn nhu thường ngày.”

“Thị, Tiểu Liên (Tiểu Hà) cáo lui.”

Đợi hai tỷ muội đều ra khỏi, đóng cửa phòng lại, Phong Tiêu mới đưa bàn tay nãy giờ vẫn che trên miệng mình xuống.

Là máu!

Dùng khăn lau sạch vết máu trên tay cùng môi mình, Phong Tiêu nằm xuống giường, đưa cánh tay lên mắt mình che đi lệ đang chảy xuống.

“Còn kịp không?”

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#10#13