Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Nhi, đây là thái tử An Linh Duyệt , từ hôm nay con sẽ là thư đồng của thái tử." Phụ thân Phong Tiêu – Phong Ân – cầm tay hắn giới thiệu với người ngồi trên ghế trong ngự hoa viên.

Tuy chỉ là một thiếu niên nhưng khí tức lạnh lẽo phát ra trên người y cũng đủ khiến người khác khiếp sợ. Dung mạo tuấn mỹ, hắc nhãn sắc bén khó có thể tin người này mới chỉ mới thập niên. Hèn gì hoàng đế lại sắc phong y vi thái tử.

"Vâng, thưa phụ thân." Phong Tiêu vừa bắt gặp ánh mắt của An Linh Duyệt nhìn mình vội cúi đầu xuống trả lời. Sau lưng hắn bỗng cảm thấy một trận mồ hôi lạnh không biết Phong Ân đã nói những gì với An Linh Duyệt. Đến khi phụ thân hắn rời đi hắn lúc nào hắn cũng không rõ chỉ nghe loáng thoáng bên tai lời phụ thân. "Nhớ nghe lời thái tử."

"Ngẩng đầu lên." An Linh Duyệt ra lệnh cho tiểu hài tử đứng trước mặt mình mà đầu cứ cúi xuống, y đáng sợ như vậy sao?

"A! ..." Đang suy nghĩ thì nghe tiếng An Linh Duyệt vang lên khiến Phong Tiêu bất ngờ mà ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tuyệt mĩ đứng áp sát vào mình.

"Ngươi là Phong Tiêu?" Thanh âm non nớt nhưng tràn ngập bá khí làm người khác không dám trái ý.

"Dạ, thái tử." Phong Tiêu cúi đầu xuống thấp mà trả lời.

"Từ nay ngươi sẽ theo ta." Tay An Linh Duyệt nâng cằm hắn lên. "Là người của ta không được phép cúi đầu."

Song đồng màu đen lạnh lẽo, như xuyên thấu tâm can người đối diện. Hắn chỉ có thể vô thức mà gật đầu không dám nói lại nữa câu.

"Đi theo ta."

Nói rồi An Linh Duyệt bước đi, sau hồi ngây ngốc Phong Tiêu cũng lật đật chạy theo. Bóng lưng thái tử sao tịch mịch đến thế, Phong Tiêu thầm nghĩ.

Chính từ giây phút đó, An Linh Duyệt 10 tuổi cùng Phong Tiêu 8 tuổi, cuộc đời cả hai không thể tách rời. Tạo nên ký ức đau thương khắc sâu vĩnh viễn trong tâm khảm mỗi người.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#10#13