⚽31.1⚽

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚽Đoản⚽

Một buổi sáng chủ nhật trong lành với ánh mặt trời ấm áp khiến người ta thoải mái.

Đình Trọng mơ màng mở mắt, mỉm cười cảm nhận từng tia nắng dịu dàng nhảy múa trên làn da trắng nõn, căn nhà nhỏ trống vắng phá lệ trở nên ấm áp. Cậu lười biếng nằm trên chiếc giường rộng rãi hưởng thụ bầu không khí dễ chịu đã rất lâu cậu không cảm nhận được.

Năm năm, Đình Trọng bỏ nhà ra đi năm năm chỉ vì một người con trai. Một người đã hứa sẽ chăm sóc cậu cả đời, một người từng nói sẽ mang đến cho cậu toàn bộ hạnh phúc, một người mà cậu đã từng tin rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu. Ấy thế mà sau hai năm, người ấy lại bỏ đi không một lời từ biệt. Bỏ lại một mình cậu cô độc trong căn nhà nhỏ mua bằng từng đồng tiền dành dụm của cả hai, bỏ lại từng mảnh kí ức hạnh phúc của một gia đình nhỏ, lạnh lùng mang theo tất cả hơi ấm mà cậu từng nghĩ rằng đó là thứ tài sản quý giá nhất cuộc đời mình. Nhiều người đã khuyên cậu bán đi căn nhà lạnh lẽo này, trở về với vòng tay của gia đình, bạn bè. Mọi người sẽ luôn ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu, để cậu trở lại là một chàng trai vui vẻ, hoạt bát như Đình Trọng đã từng. Nhưng bản thân cậu biết rõ, nếu cậu rời đi, tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ của hai người sẽ thật sự tan biến. Lúc đó, cậu sẽ chẳng còn gì cả. Cậu lựa chọn cô đơn một cách ích kỉ, dù cho bị người xung quanh trách mắng. Đình Trọng nằm đó, thả hồn vào từng khoảnh khắc hạnh phúc của hai người trong quá khứ, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi như mưa, ướt cả một mảng gối.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên kéo Đình Trọng rời khỏi quá khứ, cậu thất thần vài giây rồi quen thuộc lau đi nước mắt trên mặt, lại vỗ vỗ lên gương mặt vài cái để trấn tĩnh bản thân. Đình Trọng, mạnh mẽ lên nào! Nở một nụ cười tự cho là hạnh phúc, cậu đứng dậy đi đến cửa phòng. Vừa định mở cửa, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Đình Trọng mới hoảng hốt nhận ra vừa rồi bản thân mãi chìm đắm trong quá khứ mà không nhận ra tiếng mở cửa kia không phải là của nhà bên cạnh. Cậu lo sợ, nhưng sâu trong thâm tâm lại là một niềm hy vọng mãnh liệt.

Hy vọng rằng người ở ngoài kia, là con người mà cậu vẫn chờ đợi.

Bởi vì luôn mang theo hy vọng như thế, mà suốt năm năm qua cậu chưa từng thay đổi ổ khóa. Cậu vẫn một mực tin tưởng người con trai đã rời đi không một lời từ biệt ấy sẽ quay trở về.

Đình Trọng không dám cử động, cậu sợ chỉ một động tác nhỏ cũng đủ khiến mình tỉnh giấc khỏi sự hoang tưởng của bản thân.

Cánh cửa phòng dần mở ra, bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm rơi vào ánh mắt của Đình Trọng. Vào giây phút ấy, con tim cậu như muốn thoát khỏi lồng ngực, chạy thẳng về phía anh. Cuối cùng cậu cũng đợi được rồi, ba năm chờ đợi của cậu, chỉ cần nhìn thấy một hình bóng này thôi.

Cậu không phân định được đây là thực hay ảo, nhưng có lẽ nó cũng chẳng còn quan trọng. Nếu là ảo giác mà cậu tự dệt lên, cậu nguyện đắm chìm trong nó mãi mãi. Vì cậu không muốn thức tỉnh trong một thực tại không có anh.

-Trọng... -Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, chỉ là trong đó không còn chất non nớt như ngày xưa mà thay thế bằng sự trầm ổn được thời gian tôi luyện. -Lâu rồi không gặp...

Đình Trọng vẫn đứng im đó, không hề lên tiếng, hoặc có lẽ là cậu không có cách nào cất tiếng. Những nhớ nhung và ấm ức mà cậu chịu đựng trong ba năm qua đang chờ đợi được thoát ra, được bùng nổ.

-Em ơi?

-Vâng...

-Anh tưởng em giận anh mất rồi.

Nghe được câu trả lời như ba năm về trước, trên gương mặt thấm nhuần gió sương của anh xuất hiện một nụ cười dịu dàng.

-Em không có...

-Ừm, em không giận là anh vui rồi. Anh... xin lỗi, để em phải một mình suốt ba năm.

-Khô...ng...

Vì lời xin lỗi của anh, mọi cảm xúc trong lòng cậu đều đồng thời dâng trào.

Nhìn thấy từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, trái tim anh vô cùng đau đớn. Tiến Dũng bước lên ôm chầm lấy cậu, ôm lấy người con trai đã kiên trì chờ đợi anh ba năm, và cũng là người anh nhung nhớ suốt ba năm làm lính cực khổ.

...

.
.
.
#Only4Pig
#Hy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro