Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với vẻ e thẹn của Liễu Tuyết Nhu, Hư Vô Vọng cau mày khó chịu.

Hắn dứt khoát từ chối, nhưng Liễu Tuyết Nhu lại không cam lòng.

Nàng ta gióng trống khua chiêng đến, e là đã náo loạn cả Tu chân giới, nếu quay về tay trắng thì danh dự đại sư tỷ của phái Triều Vân có còn không?

Liễu Tuyết Nhu dùng lời ngon ngọt, thái độ kiên quyết bày tỏ nhất định phải ở lại bên cạnh Ma Tôn để hầu hạ.

Hư Vô Vọng nhăn mặt, vờ như không nhìn thấy sự tồn tại của nàng ta.

Vì thế, mỗi khi ở bên cạnh Hư Vô Vọng, lúc nào ta cũng có thể nhìn thấy Liễu Tuyết Nhu.

Ban đầu, Liễu Tuyết Nhu vì lời khuyên của hệ thống mà tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng Hư Vô Vọng lại giả vờ bị mù, coi nàng ta như không khí.

Mấy ngày sau, đến một cái bóng của Hư Vô Vọng nàng ta cũng không thể nhìn thấy.

Ngược lại, ta lại thường xuyên gặp được hắn.

Không biết Hư Vô Vọng kiếm được một tấm lụa mỏng như cánh chim, màu sắc tươi sáng từ đâu.

Ta thèm thuồng vô cùng, đừng nói đến lụa, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng có một bộ y phục nào.

Tuy hồ ly cũng không cần mặc y phục.

Ta dùng móng vuốt lau nước miếng hâm mộ kia đi, chỉ là...

Muốn!

Vậy nên, cả ngày ta chỉ chăm chăm nhìn Hư Vô Vọng, ngày chờ đêm mong thì cuối cùng...

Hư Vô Vọng không cẩn thận làm rơi tấm vải lụa xuống đất.

Như nghe thấy âm thanh thần tiên, ta háo hức hé miệng lao tới.

Tấm lụa là của ta!

"A ha ha ha ha!"

Hư Vô Vọng chỉ nhướng mày lắc đầu, không có ý trách móc ta.

Khi Liễu Tuyết Nhu tình cờ đi ngang qua thì ta đang khoác lên mình tấm lụa lộng lẫy, lại không biết làm sao cho đẹp nên cứ quay vòng đuổi theo chiếc đuôi của mình.

Vẻ mặt Liễu Tuyết Nhu hoảng sợ nhìn theo.

"Đó là Tiêu Sa mà cả Tu chân giới cũng khó có thể tìm được tấm thứ hai, vậy mà Hư Vô Vọng lại đem tặng cho một con yêu hồ!"

Hệ thống lắc đầu: "Nói thật, bản hệ thống cũng không thể lấy Tiêu Sa ra làm phần thưởng nhiệm vụ được. Chỉ riêng tấm này đặt ở Tu chân giới cũng đủ để các tu sĩ tranh đến vỡ đầu chảy máu."

Một mặt, bọn họ cảm thấy kinh ngạc trước sự giàu có của Hư Vô Vọng.

Mặt khác, bọn họ lại có nhận thức mới về vị trí của ta trong Ma cung.

Liễu Tuyết Nhu thở dài: "Xem ra lời đồn bên ngoài quả không sai, Hư Vô Vọng thực sự rất cưng chiều con hồ ly này."

Nhưng ta chỉ là một con hồ ly, không thể phản bác lại được.

Rõ ràng sáng nay Hư Vô Vọng rất tức giận vì bị ta trèo lên mặt ngủ, hắn còn đánh mông ta một cái!

Ta thực sự cảm thấy tủi thân.

Vừa có được Tiêu Sa không bao lâu thì Ma Tướng lại dâng một bảo vật khác lên cho Hư Vô Vọng, đó chính là Bích Tiết Thảo thuộc hàng Cửu phẩm.

Nghe nói loại cỏ này ngoài việc an hồn, bổ sung linh khí thì còn có một công dụng khác - dưỡng lông tóc.

Nghe lời bẩm báo của Ma Tướng, mắt tiểu hồ ly lại lóe sáng.

Muốn!

Lần này, ta rình rập hơn ba ngày mới chờ được một lần Hư Vô Vọng vung tay áo thì không cẩn thận quăng Bích Tiết Thảo xuống đất.

Ta cười ha ha, lập tức dùng miệng ngậm lấy.

Trong lúc đi tìm Hư Vô Vọng ở khắp nơi thì Liễu Tuyết Nhu vô tình đi lạc vào khu vườn riêng của ta, nhìn thấy ta đang tưới nước cho Bích Tiết Thảo.

Liễu Tuyết Nhu kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Nếu ta nhìn không nhầm thì đó chính là bảo vật Cửu phẩm Bích Tiết Thảo, vậy mà Hư Vô Vọng lại đem cho con hồ ly này làm đồ chơi?"

Hệ thống thở dài: "Lãng phí quá."

Liễu Tuyết Nhu càng nghĩ càng thấy không thể chấp nhận, sau khi thảo luận với hệ thống lại càng vội muốn công lược Hư Vô Vọng hơn.

Ta đã nghe rất rõ.

Chuyện khó chịu nhất là đến một cái bóng của Hư Vô Vọng nàng ta cũng bắt không được, vậy nên tâm trạng càng thêm sụp đổ, mỗi lần nhìn thấy ta đều mang vẻ mặt không vui.

Ta nghĩ thầm, rõ ràng Hư Vô Vọng đang đi lung tung khắp Ma cung mà ~

Khoảng một khắc* trước, hắn còn nhấc đuôi ta lên mà dọa rằng, nếu còn dám trèo lên mặt hắn ngủ thì sẽ ném ta xuống hồ cho cá ăn!

(*một khắc = 15 phút)

Ta mới không thèm sợ hắn.

Tối đến, như thường lệ, ta cuộn tròn nằm trên ngực hắn ngủ đến nỗi nước miếng giàn giụa, bộ y phục của Hư Vô Vọng cũng bị vạ lây, vạt áo trước bị ta làm cho ướt sũng.

Sáng sớm, Hư Vô Vọng mờ mịt rũ mắt, nhìn chằm chằm vào vạt áo ướt đẫm.

Hắn nhăn mặt, đưa tay vào trong chăn gấm bắt lấy chân tiểu hồ ly.

Ta buồn ngủ không thể chịu nổi, trốn hắn nằm trong chăn gấm.

"Tiểu hồ ly, lá gan ngươi càng ngày càng lớn, hôm nay ta nhất định phải dạy cho ngươi một bài học nhớ đời!"

Liễu Tuyết Nhu tránh khỏi nhóm Ma Tướng mà xông vào, vừa vặn chứng kiến ​​cảnh ta vì ngái ngủ mà đá Hư Vô Vọng đang lẩm bẩm xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro