Kookmin: Ngôn truyền thân giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Khi hết giờ làm, một đương sự bất ngờ ghé thăm văn phòng của Chung Quốc nên cậu về nhà khá muộn.
     Về đến nhà, phòng khách vẫn sáng đèn nhưng chẳng có lấy một bóng người. Chúng Quốc vào phòng ngủ, thấy Chí Mẫn đang nằm bò trên giường đọc truyện tranh, tóc vẫn còn đang ướt.
     Tóc của Chí Mẫn cũng lởm chởm dài quá mắt rồi, có một vài phần tóc gáy chạm vai khiền áo ngủ cũng bị thấm ướt một mảng.
    Chung Quốc cau mày, ném túi sách sang một bên, đến bên cạnh giường rồi cúi xuống, đặt tay lên người anh.
       "Sao anh không sấy khô tóc đã rồi đọc ?"
       "Em cũng sắp về rồi mà. " 
   Anh vẫn đọc say sưa mà không ngẩng đầu lên.
     Chung Quốc xoa xoa tóc anh, rồi bất lực bước vào phòng tắm lấy máy sấy, cắm điện rồi ngồi xuống đầu giường.
       "Lại đây."
   Thế là Chí Mẫn như một chú mèo lười biếng, cầm sách lật người lại, bò lên người cậu tìm một tư thế thoải mái rồi lắc lắc cái đầu rồi tiếp tục đọc sách.
     Chung Quốc vừa làm vừa trách:
     "Anh mấy tuổi rồi? Trẻ con thế!"
     "Ừm, tóc anh là do em bảo nuôi, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm rồi"
    Chí Mẫn lý luận tiếp:
     "Vả lại từ góc độ pháp luật, mái tóc này mọc ra sau khi chúng ta kết hôn, nên xem như là tài sản chung của vợ chồng mình, em phải có nghĩa vụ tiến hành bảo vệ và nuôi dưỡng nó"
    Chung Quốc vừa tức vừa buồn cười chú mèo nhỏ của mình:
     "Lý sự cùn ở đâu mà lắm thế?"
     Chí Mẫn đưa mắt long lanh nhìn Chung Quốc:
      "Luật sư Tuấn ngôn truyền thân giáo* mà. "
     Bẩm sinh thì có, cậu khoing dạy được kiểu lý sự cùn đấy. Chung Quốc bất lực sấy cho "tài sản chung".
     Đột nhiên, Chí Mẫn nổi hứng hỏi:
      "Chung Quốc, nếu em quay về năm mười bốn tuổi thì em sẽ làm gì ?"
      Chung Quốc phớt lờ anh, từ chối trả lời câu hỏi giả định vô nghĩa này.
    Chí Mẫn vẫn truy vấn:
     "Liệu em có đi tìm anh không ?"
     "... Lúc ấy, anh đã mười sáu tuổi, vị thành niên. Nếu có thể quay về lúc ấy, anh sẽ cưa đổ em trước."
    Chunh Quốc nhướn mày:
     "Tuấn phu nhân, rất tiếc phải báo cho anh, nhưng, em không yêu sớm đâu. "
       "Hứ, em còn nói đại học sẽ không yêu đương gì, kết quả vẫn bị anh cưa đổ đấy thôi."
    Chí Mẫn đung đưa chân, dương dương tự đắc.
   Một số người sống khá thoải mái nên ngày càng được nước làm tới. Chung Quốc lặng lẽ sấy khô tóc cho anh, đặt máy xuống rồi bế bổng chú mèo đang đắc ý kia lên.
     Chí Mẫn "á" một tiếng, sách rơi xuống đất, đang định ngồi dậy thì bị cậu chiếm trọn đôi môi, mùi vị đàn ông mạnh mẽ trong tích tắc tràn ngập mọi cảnh quan.
     "Chí Mẫn, tóc của anh làm ướt áo em." Chung Quốc vừa bế anh lên đùi, vừa hôn. "Cởi áo ra giúp em. "
      "E...em định làm gì?" Chí Mẫn yếu ớt hỏi.
     Chung Quốc tỏ ra bất lực khi vợ mình hỏi một câu như vậy:
      "Anh nói thử xem?"
  Chí Mẫn ấp úng:
      "Buổi sáng mới...mà ngày mai anh phải đi chụp hình..."
      "Anh tưởng em làm gì a?"
  Chung Quốc nhướn mày. "Về là phục vụ anh nãy giờ, em còn chưa tắm. "
    Hử ????
  "Thế nên giúp em cởi quần áo, em đi tắm. "
   Chung Quốc dựa đầu vào tường, nhìn Chí Mẫn ngồi trên đùi mình, cẩn thận cởi từng cúc áo, cậu đưa tay ấn điều khiển rèm cửa.
    Cúc áo cuối cùng của chiếc sơ mi cũng đã được cởi, nhưng Chung Quốc không có ý định đi vào phòng tắm, thấy cậu aoa quần xộc xệch, nằm dựa vào giường chăm chú nhìn anh, trong mắt cháy lên một ngọn lửa.
     "Làm sao đây?"
  Cậu bắt lấy tay anh, giọng khàn khàn.
    "Hả ??"
    "Em bỗng muốn ' ngôn truyền thân giáo'."
      Lúc bị đè xuống giường thực hành "làm mẫu" Chí Mẫn rất ảo não. Sao lại bị lừa rồi, chẳng phải anh nên biết sớm hay sao, nếu luật sư Tuấn để anh thắng về lý luận thì chắn chắn phải dùng cách khác để bù lại gấp đôi.
   Rèm cửa khéo lại, che kín cảnh xuân. Con Au cũng chui tọt vào tủ quần áo để xem nốt cảnh xuân. Bái bai.
     *ngôn truyền thân giáo: đích thân chỉ dạy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro