Yoonmin: Sa đoạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Chí Mẫn gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của vị giáo sư trẻ, với vẻ mặt đầy ấm ức. Cậu đang định mở miệng thì một cánh tay đã dang ra, ôm chầm lấy eo cậu và kéo cậu vào lòng...
Chí Mẫn như mất đi lý trí, chỉ còn biết thần hồn điên đảo với người trước mặt.
     "Khởi..."
Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mà cậu nhung nhớ, cằm anh đã hóp đi một vòng, sắc mặt không còn được tươi tỉnh như trước nữa mà thay vào đó là một màu trắng bệch. Cậu nhìn mà xót xa.
     Anh đã luôn như vậy, một khi làm việc là bạt mạng, không chịu nghĩ đến bản thân. Cậu dịu dàng hỏi:
    "Anh có mệt lắm không ?"
Anh lắc đầu," Không mệt!"
        "Có nhớ em không?"
   Một đôi môi mềm mại ập xuống, nói cho cậu đáp án mà cậu muốn.
     Nụ hôn nóng bỏng, say sưa khiến cảnh tượng trong căn phòng trở nên ướt át (đã sắp đến giới hạn phải cấm trẻ em xem rồi_Au)
       Nhưng điện thoại của vị giáo sư nào đó bất ngờ đổ chuông, anh không thể không buông cậu ra, hắng giọng rồi ấn nút nghe.
     "Xin chào giáo sư Trần. "
     "...."
     "Thời gian vừa rồi tôi ở trong vùng cấm của quân khu, tín hiệu bị chặn. "
      " ..."
      "Vâng, có chuyện gì thế? Thầy nói đi!"
       "..."
       "Chắc không có vấn đề gì, tôi cần xem số liệu một chút..."
      "..."
      "Bây giờ ư?"
   Vị giáo sư liếc mắt nhìn mặt bà xã lúc này đã đỏ ửng, ánh mắt đê mê trong lòng mình.
    "Hôm nay tôi không có thời gian, để mai đi"
      "......"
      "Tôi hiểu, nhưng..."
   Thấy khuôn mặt Doãn Khởi lộ vê khó xử, Chí Mẫn biết đây nhất định là một việc quan trọng, liền giúp anh chỉnh lại chiếc áo hơi xộc xệch, nhẹ giọng khuyên:
     "Anh cứ đi đi, nhưng buổi tối nhớ về nhà ăn cơm đấy!"
    Vị giáo sư nói vào máy bằng một giọng kiên quyết:
      "Tám giờ sáng mai tôi nhất định sẽ qua bên đó. "
   Sau đó, anh gác máy.
      Chí Mẫn vuốt ve cổ áo của vị giáo sư, ánh mắt chan chứa sự quyến rũ và mê hoặc.
    "Giáo sư Trần giục anh gấp như vậy, nhất định phải có truyện quan trọng, sao anh không đi?"
     "Em cho rằng anh lúc này còn có tâm trạng để đi xem mấy cái số liệu thí nghiệm kia sao?"
     "Giáo sư Mân, anh bắt đầu sa đoạ rồi."
      "Anh đã sa đoạ từ khi gặp em....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro