3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi kể bạn nghe một câu chuyện là cả trái tim tôi nhé.

Cậu truyện nên bắt đầu từ đâu đây..

Tôi và Anh là thanh mai trúc mã. Cha mẹ chúng tôi rất thân. Nghe mẹ tôi kể là 2 gia đình thân nhau từ hồi học cấp 3. Sau đó 2 gia đình gặp lại nhau khi nhà tôi mua căn biệt thự gần nhà Anh. Rồi bác gái hoài thai Anh. Anh được sinh ra trước tôi, 2 gia đình rất yêu thương Anh, có đôi khi tôi còn ghen tị vì tình thương mà Cha mẹ tôi cho Anh, 6 năm sau tôi được sinh ra, ký ức lúc ấy rất mơ hồ nên tôi không biết phải kể làm sao nữa, nhưng tôi chắc chắn nó rật hạnh phúc.

Chúng tôi rất thân, một phần do Anh chiều chuộng tôi, một phần là do gia đình Anh nói sẽ cưới tôi vào nhà làm cô vợ bé nhỏ cho gia đình vui vẻ, tôi còn nhớ lúc ấy anh cười dịu dàng khi tôi cười ngây ngô.

Rồi một ngày, Anh xoa đầu tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng không thể dịu dàng hơn nữa, khi tôi nói
" Em thích Anh ". Anh im lặng và mỉm cười, rồi vài giây sau Anh mới nói với tôi " i know ". Tim tôi đập rộn ràng đến tôi không thở nỗi.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Chúng tôi học xong năm cuối cấp. Tôi phải sang Pháp để thực hiện ước mơ làm nhà điều chế nước hoa dược liệu của mình. Anh thì sang Mĩ để theo đuổi, tìm hiểu về cách điều trị cho bệnh nhân. Trước khi lên máy bay tôi ôm Anh rất chặt, tôi nói bên tai Anh "Em mong chúng ta sẽ gặp nhau khi ước mơ 2 ta hoàn thành, và em mong Anh đừng sử dụng từ 'i know' khi em nói Yêu Anh nữa". Anh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng tôi và đáp bằng giọng nói diệu dàng đầy sự bắt đắc dĩ "Em biết Anh không làm được mà". Tôi nở nụ cười mà tôi cho là vui vẻ với Anh rợi xoay lưng đi theo dòng người đông đúc trong đúc trong đường lên máy bay đi Mĩ. Khi tôi xoay mặt đi Anh chắc không biết nụ cười tắt hẳng đi và ánh mắt vô hồn của tôi đâu nhỉ.

Anh là vậy, luôn dịu dàng với bất kì ai nhưng luôn nhẫn tâm với tôi như vậy. Biết làm sao đây, tôi biết Anh không yêu tôi, không cho tôi một vị trí nào trong tim cả, Anh luôn dùng vẻ dịu dàng khi bên tôi,  luôn như vậy và tôi nghĩ Anh chắc biết tôi càng ngày càng ghét vẻ dịu dàng giả tạo ấy nên bên tôi Anh luôn cố diễn cho tôi xem. Có lẽ Anh không biết Anh diễn rất tệ, gương mặt dịu dàng, nụ cười dịu dàng, khí chất dịu dàng nhưng đáy mắt lại bình lặng không gợn sóng.

Tôi đã đặt chân đến nơi tôi sẽ thực tập, tôi lấy điện thoại gọi cho cha mẹ rồi gọi cho Anh nói cho họ tôi đã đến nơi không cần lo lắng. Tôi nghe tiếng Anh gõ bàn bằng 5 ngón tay thon dài màu mật ong. Đó là thói quen xấu khi Anh mất kiên nhẫn, đặc biệt khi tôi làm phiền anh.
Lúc ấy Anh trả lời tôi qua điện thoại bằng giọng dịu dàng như vốn là vậy "ừ! Mong em sẽ thành công trên con đường thực hiện ước mơ". "Anh cũng vậy"."và cuối cùng Em nhớ Anh"."Ừm!".vài dây sau " tút" tôi tắt máy, tôi không thích sự trầm mặc này tí nào, nhưng chỉ cần nghĩ tới Anh rất mất kiên nhẫn nhưng vẫn đang đợi tôi nói tiếp qua điện thoại là tôi thõa mãn rồi. Chỉ vài giây thôi tôi không mong Anh mất kiên nhẫn mà tắt máy.
Vậy đó, cuộc trò truyện của chúng tôi nhạt không thể nhạt hơn.

Chắc bạn nghĩ tôi khờ lắm khi tìm ngược. Nhưng bạn thử yêu ai đó 10 năm giống tôi xem, tôi còn mặt dày bám theo Anh để tranh thủ tìm trong Anh một vị trí, Nhưng bạn có làm được không?, có kiên trì như tôi được không?, có lặng lẽ rơi nước mắt mà không nấc khi dù chỉ một chút rồi vài phút sau lại nở nụ cười chân thật không thể thật hơn như tôi được không?. Tôi thậm chí chưa bao giờ có ý từ bỏ anh. Nhưng cho đến 1 ngày.

Từ khi cuộc gọi kết thúc chúng tôi cũng không gọi cho nhau nữa. Tôi nghe bác nói Anh từng về nước thăm 2 bác và cha mẹ tôi. Khoảng 1tuần là Anh đi rồi, bác gái nói Anh bận lắm, Anh đang công tác tại Colombia. Tôi rất vui vì Anh đã thực hiện xong ước mơ.

3 năm sau, tôi về nước trước Anh, tôi đã hoàn thành ước mơ của tôi rồi. Tôi đang phát triển sản phẩm mới cho nhà đầu tư. Tôi đặt chân lên đất nước tôi tự hào, đây là quê hương tôi, nơi gia đình tôi luôn chào đón, nơi mọi người luôn thân thiện hòa nhã với nhau. Tôi nhìn thấy gia đình tôi, Anh và cha mẹ của Anh, cùng một cô gái tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Cô ấy không xinh đẹp kiêu sa, cô ấy xinh đẹp theo sự yên bình ấm áp. Cô ấy luôn treo lên mặt nụ cười dịu dàng rất giống anh nhưng ánh mắt cô ấy rất ấp áp và len lỏi vài tia sáng ấp áp. Khi thấy tôi ánh mắt cô ấy 4 phần là tò mò và 6 phần ấm áp. Nhưng tôi với cô ta có quen biết nhau sao? Sao cô ta lại nhìn tôi trìu mến như vậy. Tôi có linh cảm không lành về cô gái này. Nếu như cô ấy thật sự là người yêu anh, tôi thầm nghĩ có lẽ tôi nên buông tay thôi, đấu làm sao lại chứ. Nhưng đó chỉ là có lẽ mà thôi, tôi cũng đâu phải thánh mẫu, 10 năm thanh xuân là cái giá tôi phải trả vì muốn được Anh quan tâm, được Anh đặt vào trong tim. Tôi lại hy vọng một lần nữa. Mặc kệ ánh mắt đầy hạnh phúc của anh khi nhìn cô ta.

Anh chỉ nhìn lướt qua rồi gật đầu nhẹ với tôi. Cảm giác như có gì đó tạ vỡ.

Tôi nghe bác gái nói lần anh đi công tác tại Colombia một bệnh viện nghèo. Anh chịu trách nhiệm điều trị cho cô ấy, Anh thấy cô mạnh mẽ vượt qua căn bệnh hiểm ngèo, luôn ấp áp khi gần như tuyệt vọng. Tôi cũng thật kính nễ cô ấy...nhưng tình yêu tôi theo đuổi 10 năm thì không bằng sao. Anh không công bằng với tôi chút nào.

Tôi nhìn đủ rồi, tôi không chịu nổi nữa.

Ngày đó Anh và chị ấy cãi nhau, Anh đi uống vài ly rượu với tôi. Tôi đồng ý. Lần này chỉ có hai chúng tôi. Tôi say không dậy nổi Anh thì có lẽ còn tỉnh táo. Anh đưa Anh lên phòng Vip trên Bar. Tôi ôm chặt Anh, anh mất trọng lượng và áp cả cơ thể lên tôi. Tôi và anh cùng điên cuồng trong đêm ấy. Anh gọi tên cô ấy khi vào sâu bên trong. Tôi bừng tỉnh trong dục vọng cao trào, nụ cười đầy chua chát khi tôi nhìn vào Anh. Anh và tôi sa đọa hết lần này đến lần khác, những đợt sóng dập dìu như chưa từng yên ả. Tôi đau và thoả mãn tận linh hồn.

Anh tỉnh dậy, tôi cũng tỉnh. Tôi ôm Anh, Anh nhẹ nhàng nắm vai tôi mà kéo tôi ra khỏi Anh. Tôi ngẩng đầu nhìn Anh, khoảng khắc ấy tôi thấy hoàn toàn tuyệt vọng, thế giới trong tôi hoàn toàn sụp đổ, tim tôi quặng đau. Bạn biết không ánh mắt Anh một màu đen u ám, sự trống rỗng và hối hận. Có lẽ u ám vì tôi là nguyên nhân huỷ đi sự dịu dàng giành riêng cho cô ấy, trống rỗng vì Anh đã có lỗi với chị ấy và tôi, còn hối hận có lẽ là hối hận tại sao đi với tôi, tại sao không đưa cô ấy đi cùng, tại sao làm vậy với tôi và tại sao xem tôi là cô ấy. Thật tàn nhẫn, tôi và anh  thật tàn nhẫn, tôi bông anh ra.

Tôi cười khẽ và mặc lại chiếc váy hôm qua. Tôi thấy Anh nằm trên giường tay tay đặt ngang che hai mắt. Tôi lặng lẽ nhìn anh. Đi lại chỗ Anh, Anh đứng dậy vào nhà tắm. Anh mặc xong quần áo tươm tất rồi ra quầy bar nhỏ trong phòng. Tôi ôm ngang vai anh, đặt cằm lên. Tôi cảm được cơ thể Anh cứng lại. Tôi rũ mắt nói với anh với giọng nói tôi cho là nhẹ nhàng nhất. "cho em ôm anh thế này chút thôi! Anh biết không em thật sự rất yêu Anh. Không! Anh biết mà! nhưng Anh không muốn đối mặt thôi, em từng nghĩ Anh không đáp lại vì Anh xem em là em gái, do Anh chưa nghĩ đến, do em không đủ chân thành, do, rất nhiều rất nhiều cái do mà em nghĩ. Nhưng em rất tự tin em rất kiên định và nhẫn nại bịa cho bản thân những cái lí do để em tiếp tục theo đuổi Anh."

Anh định gỡ tay tôi ra.

"xuỵt! Anh nghe em nói nhé, xin Anh. Chỉ lần này thôi". Anh biết không, Anh là người tàn nhẫn nhất em từng gặp, vô tình nhất mà em từng gặp. Nhưng em vẫn yêu Anh. Yêu đến muốn giết Anh và cô ấy rồi chia cắt cho 2 người vĩnh viễn xa nhau. Nhưng em không dám, em sợ em tồn tại mà không thấy được Anh, không thấy được sự dịu dàng của Anh em sẽ không còn hy vọng để tồn tại cho đến cuối đời. Lần này em sai rồi, nhưng em không hối hận, Anh hận cũng được, không muốn thấy em cũng không sao.Nhưng em xin Anh, cho em một vị trí trong tim Anh đi, một vị trí nhỏ như 1 hạt electron thôi, em cũng mãn nguyện rồi. Anh không cần chịu trách nhiệm hay cãm thấy có lỗi vì là em sai, em chỉ ích kỉ lần này thôi nên em mới là người nên xin lỗi. Thôi! Anh về nhà với chị dâu em đi, chắc chị ấy lo cho Anh lắm, tạm biệt Anh" tình yêu đầu và cũng là cuối cùng của em.

Trước khi đi Anh quay lại nhìn tôi và cười đầy dịu dàng, không như trước nụ cười này đầy dịu dàng mà đắng ngắt. Trước khi tôi đóng cửa tôi nghe Anh nói "Anh xin lỗi vì không thể yêu em". Tôi đóng chặt cữa và gục xuống khóc trong im lặng, tim tôi như rách toạt ra, đau thắt lại như muốn ngừng đập, và tiếng tan vỡ cõi lòng của tôi. Cảnh vật nhòe đi trong đi trong đôi mắt ngập nước, cổ họng đau như ai bóp chặt, đầu óc trống rỗng. Thì ra tôi không kiên cường, không mạnh mẽ như tôi tưởng.

Chắc bạn trách tại sao Anh không cứng rắn chịu trách nhiệm. Bạn biết không Anh rất lí trí, lí trí đến chết tiệt, Anh biết nếu anh chịu trách nhiệm và cưới tôi thì tôi vĩnh viễn mất đi hạnh phúc, Anh chấp nhận ôm sự dằn vặt và hối hận vào người mà không mong tôi sống trong hạnh phúc giả tạo. Tôi hiểu Anh.

Tôi hiện tại là người phụ nữ 30 tuổi, người phụ nữ thành đạt và đứng trên đỉnh cao mà những người khác mong muốn. Tôi chưa lập gia đình, cha tôi đã theo mẹ tôi lên thiên đàng vào 1 năm trước. Tôi hiện tại rất nhàn hạ, thành công và cô đơn.

Anh có gia đình, có vợ con, có sự nghiệp đầy huy hoàng, có con trai thiên tài rất giống Anh, con gái ấm áp dịu dàng rất giống cô ấy, và đứa bé trai mới chào đời 1tháng trước, thằng bé đáng yêu, vui vẻ.

Nhà Anh và tôi ở cạnh nhau, vẫn là ngôi nhà cũ. Tôi bây giờ đối diện Anh không còn cảm giác như trước nữa, không còn đau khổ, chua xót, hay lưu luyến. Đôi khi tôi có cảm giác xao xuyến vì mối tình đầu đay khổ ngày trước, tôi đã thử yêu người khác, nhưng không còn cảm giác nữa rồi,...

Nhưng nếu thời gian quay lại, tôi sẽ tìm cách khác để Anh yêu tôi, có lẽ như vậy tôi mới có thể lắp đầy khoảng trống con tim.

Có lẽ câu truyện không hoàn toàn hạnh phúc, vui vẻ, đầy màu hồng. Nhưng nó là cả trái tim tôi.
Cảm ơn bạn đã nghe tôi kể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro