Đoản 1 : Sai Người Sai Thời Điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt lão se duyên se chỉ lỗi...

Người hẹn người một kiếp bên nhau.

Chàng hẹn chi, hẹn rồi lại phụ

Lầu Hương Liễu tuyết rơi, gió thổi, người bóng hồng chợt run vì lạnh.  

Lòng người đã cô quạnh, cảnh sao lại càng tang thương?

'' A Cửu, muội có bằng lòng chờ ta? ''

'' Muội chờ, nhất định sẽ chờ. ''

'' Ngày hạnh đào nở rộ, huynh hứa, huynh sẽ thành thân với muội. '' Nam nhân mỉm cười, ôm nàng thật chặt. 

Chàng nói lời từ biệt, rồi lên ngựa tòng quân đi chinh chiến nơi sa trường.

-------

Đúng như lời hứa ngày ấy, mùa hạnh đào năm sau, Cố Liệt, thực đã trở về.

Nhưng, trời lại phụ lòng người...

'' Phụng thiên thừa vận, hoàng đế viết chiếu : Danh tướng Cố Liệt tài mạo tót vời. Nay công chúa An Tịnh Dư cũng đến tuổi gả chồng, nàng công dung ngôn hạnh - chàng văn võ song toàn. Uyên ương cân xứng. Cảm vì công lớn ái khanh mang lại, trẫm quyết định ban hôn, tái hợp cho đôi uyên ương, chọn ngày lành tháng tốt để thành thân. Khâm thử! ''

Tiếng thánh chỉ ấy vang lên như sấm rền. Chiếu ban hôn quả thực đã tái hợp được một đôi môn đăng hậu đối, nhưng lại vô tình chia rẽ một đôi uyên ương hoàn hảo vốn có. Chiếu ban hôn ấy, căn bản là một hỷ sự, nhưng được viết bởi máu và nước mắt của nàng.

------

Ngày Cố Liệt thành hôn, A Cửu mỉm cười chua xót.    

'' Nhất bái thiên địa ''

'' Nhị bái cao đường ''

'' Phu thê giao bái ''

'' Đưa vào động phòng! ''

Trước niềm vui của bao người, trước hỷ sự của người nàng yêu, A Cửu lại rơi nước mắt, nàng khóc. 

Khóc vì vui, cũng lại vì buồn, vì đau.

Vui vì chàng đã thực hiện được lời hứa năm đó : thành thân khi hạnh đào nở rộ.

Nhưng nàng cũng buồn đến vô cùng,  đau đến vô cùng, vì người thành thân với chàng, lại không phải A Cửu nàng...

Cố Liệt, chàng biết không?

Kiếp này muội đã định, chỉ yêu mình chàng, chỉ có một người phu quân duy nhất... là chàng. Vì chàng... muội sẽ chờ. Dù cho phải chờ đến hết đời, dù cho phải chờ từ kiếp này sang kiếp khác...

------

A Cửu đã thực hiện lời hứa ấy. Ngày ngày, nàng đều đứng tựa trước cửa phủ, trông về lối ngựa năm đó chàng rời đi. 

Nhưng chờ mãi, chờ mãi... Hạnh đào ra hoa, hạnh đào lại rụng. Mùa hoa cũ qua đi, mùa hoa mới lại về. Nhưng cố nhân đang ở đâu? 

Phụ mẫu thấy nàng mòn mỏi như vậy, tâm can cũng đau xót, định tái hợp cho nàng cùng một công tử nọ. 

Nhưng một lời đã định, nếu chàng không giữ được lời hứa năm ấy, vậy để A Cửu nàng thay chàng thực hiện.

-----

Ngày hôm ấy, một nữ tử vận xiêm y màu đỏ rực, đội khăn voan. Nàng đứng dưới gốc cây hạnh đào đúng mùa hoa rụng. 

Hoa rơi, hoa nương theo chiều gió

Tình sầu, tình cạn đầy đau thương...

'' Nhất bái thiên địa ''

'' Nhị bái cao đường ''

'' Phu ph... ''

Hô đến đây, A Cửu chợt khựng lại rồi bật cười thật lớn. Tiếng cười ấy như tiếng xé, vang cả một góc trời. Dứt lời, nàng liền nâng chén rượu giao bôi, nhấp một ngụm.

Thân hình nhỏ nhắn của nữ tử nhanh chóng đổ gục xuống, tựa bên cây hạnh đào.

Vậy là kết thúc một nghịch duyên...

Than ôi, một kiếp người! Tình duyên không trọn. Biết là sẽ chẳng đi đến đâu nhưng cứ khư khư giữ lấy một mối tình, để rồi tự mình rơi nước mắt, tự mình đau...

Nhưng dù lòng có đau, huyết có tuôn, lệ có chảy thành dòng thì đời này, kiếp này... nàng đã định... trung thành với cố nhân... 

------

Phải chăng hoa hạnh đào vì thế mà trở thành loài hoa của sự chờ đợi, chờ đợi lặng lẽ... mòn mỏi... đến đau lòng, kiệt quệ.

'' Xin lỗi A Cửu, thực xin lỗi. Kiếp này ta phụ nàng, ta nguyện dùng cả kiếp sau để trả. ''

Cố Liệt, ta và chàng... là có duyên, không phận.

-----

Trăng tròn, trăng khuyết, trăng chơi vơi

Trăng sáng, trăng tàn, trăng cô quạnh

Đêm khuya, trăng buồn, lòng se lạnh

Sầu đời, sầu tình, sầu đơn côi 

[--Trâm Anh--]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro