"Anh cùng cuộc sống chỉ thiếu một thứ là em "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một chiều đầy nắng, Phùng Kiến Vũ nằm trên xích đu phơi nắng. Nghe sau lưng truyền tới tiếng bước chân, không nhịn được hỏi một câu.



"Thanh nhi, tại sao có người lại yêu dòng suối nhỏ, mà không phải là biển lớn?"



"Bởi vì người yêu dòng suối nhỏ, nhất định chưa từng thấy qua biển lớn. Mà anh đã thấy qua cả dãy ngân hà, nhưng chỉ thích duy nhất ngôi sao này."



Lời tỏ tình quá êm tai làm cho Phùng Kiến Vũ có chút ứng phó không kịp, nụ cười cũng có chút si ngốc mơ màng. Phùng Kiến Vũ nhắm mắt tựa trán vào trán của Vương Thanh, trong lòng cảm động vô hạn.


Thanh nhi, anh đã từng hứa cho em một chỗ trên thiên đường,nhưng em lại sợ anh té ngã máu chảy không ngừng. Thiên đường đó cao bao nhiêu, có xa lắm không, đường đi đến đó bao nhiêu khó khăn, em không biết, cũng không quan tâm. Em thậm chí cũng không quan tâm chúng ta có thể đến được nơi đó hay không . Em chỉ sợ đoạn đường gian khổ này sẽ dập tắt ánh sáng của anh ,hủy đi đôi cánh của anh , nếu phải trả giá như vậy em không chấp nhận nổi.



Mà nay, em biết, thiên đường của em ở tại nơi này ,anh hoàn mỹ , anh tốt nhất , anh yêu em . Khi anh ở bên cạnh em, anh chính là thiên đường của em.


Nghĩ tới đây, Phùng Kiến Vũ mở mắt ra, nhìn người thiếu niên trước mắt.



Đối mặt hồi lâu, bèn nhìn nhau cười, Phùng Kiến Vũ mới lại nằm trở về xích đu


Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ rơi trên người hai người, Phùng Kiến Vũ có chút lười biếng dựa vào xích đu, được ánh mặt trời phác họa khiến mặt mũi càng thêm tinh xảo ,mang một vầng sáng nhàn nhạt.



"Thanh nhi, nếu như có một ngày chúng ta già rồi, chúng ta vẫn sẽ giống như bây giờ nằm trên xích đu cùng nhau nói chuyện trời đất sao?"


Vương Thanh nhẹ nhàng cười: "Trước kia lúc ở trường em đã hỏi anh , sau này còn có thể cùng em phơi nắng mặt trời nói chuyện phím hay không, anh lúc đó trả lời em thế nào?"


Phùng Kiến Vũ quay đầu nhìn Vương Thanh, liền nở nụ cười.


Năm đó Vương Thanh nói: "Phơi ánh mặt trời, nói chuyện trời đất, cuộc sống nhàn hạ nếu không có em, thì không phải là cuộc sống."


Phùng Kiến Vũ nói: "Vậy bây giờ, trong cuộc sống anh có em vậy anh sẽ luôn bên cạnh em sao?"


" Ngốc, có em cuộc sống không phải cuộc sống, mà là hạnh phúc."


Tiểu phiên ngoại


Từ lúc Vương Thanh mở một tiệm lẩu cay, Phùng Kiến Vũ thích nhất chuyện chiều chiều xách hai cái ghế nhỏ, cùng Vương Thanh hai người ở trước cửa tiệm phơi nắng, nói chuyện tương lai.


"Thanh nhi, anh nói chúng ta sau này sẽ làm gì?"


"Em muốn làm gì thì làm cái đó."


"Em muốn đóng phim . Em thích biểu diễn."


" Được, anh sẽ giúp em."


Phùng Kiến Vũ ngước mắt nhìn thiếu niên , ngược ánh mặt trời , không nhìn rõ mặt mũi thiếu niên , nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kiên định của thiếu niên


"Thanh nhi, chờ sau này chúng ta tốt nghiệp, anh còn có thể phơi nắng cùng em nữa hay không ?" Dường như nghĩ đến tốt nghiệp rồi sẽ xa nhau , Phùng Kiến Vũ trong lòng không khỏi đau xót. Ánh mắt mang theo khao khát.


Vương Thanh ngẩn người, sau đó chậm rãi trả lời: "Phơi ánh mặt trời, nói chuyện trời đất, cuộc sống nhàn hạ nếu không có em, thì không phải là cuộc sống."


Phùng Kiến Vũ ngốc lăng, trong nháy mắt liền cười rộ lên


Thế gian trăm điều tốt đẹp, cũng không cản nổi anh tưởng tượng đến trăm ngàn cái tương lai , nhưng chưa từng nghĩ qua tương lai của anh không có em.


-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy