"Anh rất thích em."- 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Vương Thanh tổng cộng nói với Phùng Kiến Vũ ba lần, anh thích em.

 Lần đầu tiên, vào buổi tối mùa hạ năm 2015 . Hai người mới vừa kết thúc một cảnh quay đêm, Phùng Kiến Vũ nhìn thời gian, hơi trễ, lặng lẽ xoa xoa cái bụng đói meo, dạ dày có chút đau.

 "Đi thôi." Vương Thanh cau mày quan tâm Phùng Kiến Vũ , chỉ nói hai chữ liền đem cái người đang đói bụng đến đau dạ dày này đi ăn cơm. 

 Vương Thanh cũng không biết tại sao ánh mắt của mình càng ngày càng hướng về người trước mắt, là nhập vai tuồng quá sâu hay là đã sớm trầm luân. Chính hắn cũng không biết.

 Hắn chỉ biết là ngày đó cơm nước xong trên đường trở về đã là rạng sáng,đường phố vắng vẻ chỉ có gió nhè nhẹ thổi qua . Dưới ngọn đèn đường mờ ảo, ánh mắt Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên vô cùng nghiêm túc nhưng kiên định nói: "Anh thích em." 

 Phùng Kiến Vũ sững sốt , trong nháy mắt liền cười cong cong mi mắt. 

 Lần thứ hai , là ở một ngày mùa đông, tuyết rơi rất nhiều , từng trận từng trận, vừa lớn vừa nhanh. Tựa như trong trời đất chỉ còn lại một màu trắng xóa. 

 Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ quỳ xuống trước mặt cha mẹ hai bên, cầu xin cha mẹ tha thứ. 

 Vương Thanh không để ý gậy gộc rơi trên người, mà chỉ một mực đem Phùng Kiến Vũ chặt chẽ bảo hộ trong ngực, môi kề sát bên tai Phùng Kiến Vũ. 

 Tiếng cha mẹ khóc nức nở , tiếng khuyên can, tiếng đánh mắng , giữa những âm thanh hỗn loạn Phùng Kiến Vũ vẫn như cũ chỉ nghe thấy duy nhất thanh âm của Vương Thanh như lúc trước tuy nhỏ nhưng kiên định. 

 "Anh thích em."

 Lần thứ ba, là ở trong hôn lễ của Phùng Kiến Vũ ⋯⋯ Phùng Kiến Vũ mặc trên người bộ âu phục được cắt may khéo léo, giữa cổ thắt một chiếc nơ nhỏ.Trên gương mặt tinh xảo là nụ cười hạnh phúc. 

 Vương Thanh lấy thân phận chú rể còn lại tham dự , cùng mặc một bộ âu phục giống nhau, một chiếc nơ xứng đôi. Ánh mắt ôn nhu mà cưng chìu kiên định nhìn chăm chú người trước mắt.

 Đem chiếc nhẫn cầm trong tay lẫn nhau trao đổi, ngẩng đầu đối diện nhau , lúc này tiếng chúc phúc thay nhau vang lên, Phùng Kiến Vũ vẫn như cũ chỉ nghe được thanh âm Vương Thanh kiên định, giống như năm đó.

 "Anh thích em." 

 [Tiểu phiên ngoại một]

 Nhiều năm sau, nói chút chuyện cũ. 

 Phùng Kiến Vũ hỏi Vương Thanh: "Ban đầu anh sao lại nghĩ đến tìm em diễn Ngô Sở Úy vậy a ?"

 Vương Thanh tay đang xào rau , ngừng một lát , cười một tiếng không có tiếp lời. 

 "Ai, mỗi lần hỏi anh đều như vậy ~" tựa hồ đã thành thói quen mỗi lần hỏi cái vấn đề này đều không nhận được câu trả lời, Phùng Kiến Vũ cũng không thèm để ý, tiến tới dĩa rau vừa mới xào xong vụng trôm ăn một ngụm, thỏa mãn híp mắt to, không ngừng gật đầu. 

 "Đại Vũ, vậy em ban đầu tại sao lại đồng ý ?"

 "Bởi vì được nhiều tiền a ~" cùng giống như mỗi lần Vương Thanh yên lặng vậy, câu trả lời của Phùng Kiến Vũ vẫn không thay đổi.

 "Thật ra thì năm đó anh đã cho em đáp án rồi ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ đang ăn vụng lại nghe Vương Thanh nỉ non , hơi sững sốt, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Vương Thanh, như đang nhớ lại chuyện cũ.

 Vương Thanh buồn cười xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ nói: "Không phải đã nói rồi sao,mướn cả đoàn phim để theo đuổi vợ nha ~ " 

 Phùng Kiến Vũ cười cong cong mắt to, nhìn bóng lưng của Vương Thanh , nhỏ giọng oán giận. " 

Ngốc, nếu không phải là cùng anh diễn một đôi, còn lâu em mới chịu diễn nha!"

 [Tiểu phiên ngoại hai]

 Sáng sớm ngày nào đó , Vương Thanh dậy thật sớm đã ra khỏi giường, bắt đầu rửa mặt thay quần áo. Thu thập xong hết thảy liền cầm điện thoại di động đăng acc phụ không ngừng ⋯⋯ xoát bình luận! 

 Rốt cuộc mới vừa đổi acc WEIBO nhìn lên liền thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong

 Hình ảnh sân bay của Phùng Kiến Vũ từ Trường Sa → Bắc Kinh.

 Rốt cuộc đã về rồi ~~ 

 Khi Phùng Kiến Vũ mang cả người mệt mỏi nhưng lại mừng rỡ đẩy cửa ra , theo thói quen đưa tay tiếp lấy người nào đó đang nhào về phía mình.

"Đại Vũ, hoan nghênh về nhà ~" trong thanh âm mang thương nhớ.

 Phùng Kiến Vũ ăn thức ăn của nam nhân nấu xong, trong nháy mắt đối diện ánh mắt nóng bỏng của nam nhân. 

 Phùng Kiến Vũ cười, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi ở trên khuôn mặt, làm cho nụ cười càng long lanh mê người. 

 CP tốt nhất chính là, lúc tách ra hai bên đều có thể có lãnh vực của riêng mình mà phát triển, lúc cùng nhau lại không có bất kỳ ngăn cách lẫn nhau dựa vào. 

 -END-     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy