"Bất khả miêu thuật"- 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiếm thấy Vương Thanh có một lần tao nhã hẹn Phùng Kiến Vũ đi xem buổi hòa nhạc, Phùng Kiến Vũ nghiêng mặt sang nhìn Vương Thanh ở bên cạnh đang lật xem tờ giới thiệu ban nhạc và chương nhạc, không kiềm được ở đáy lòng xúc động một câu, thật là đẹp trai!


"Không thích nghe hòa nhạc sao ?" Thanh âm trêu đùa của Vương Thanh vang lên bên tai, êm dịu nhưng mang ý cám dỗ .


"A? Không phải..." Còn chưa nói xong, liền bị một lực đạo kéo qua, chờ Phùng Kiến Vũ ổn định thân người , lại phát hiện mình bây giờ đang ngồi dạng chân trên người Vương Thanh , ngước mắt đối diện với ánh mắt cười đểu của Vương Thanh .


Người này là cố ý! Cái gì đột nhiên cao hứng muốn đến nghe hòa nhạc ! ! Bất quá là... Đổi sang nơi khác ! !


"Anh !" Phùng Kiến Vũ lời còn chưa nói xong , liền bị Vương Thanh đưa tay ra ở thắt lưng hắn sờ tới sờ lui mà cắt đứt. Phùng Kiến Vũ vội vàng muốn từ trên người Vương Thanh leo xuống, lại bị Vương Thanh đè thắt lưng xuống.


"Xoay cái gì, chớ lộn xộn!" Thanh âm trầm thấp, phía dưới nóng rực.


Tay của Vương Thanh ở trên lưng Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng xoa xoa , sau đó bắt đầu dạo chơi khắp nơi, đầu ngón tay lướt qua ngực Phùng Kiến Vũ , dừng lại ở một điểm nào đó, cách một lớp quần áo lại càng thêm nhạy cảm, Phùng Kiến Vũ không nhịn được cả người run lên.


Phùng Kiến Vũ vừa định lên tiếng ngăn cản Vương Thanh tác quái, liền bị Vương Thanh hôn lấy . Miệng lưỡi ôn nhu nhưng bá đạo chiếm cứ lãnh địa, đầu lưỡi lướt qua viền môi Phùng Kiến Vũ , mang vị đạo tình dục liếm hai cái, mới lại tiến quân thần tốc thẳng vào, không cho Phùng Kiến Vũ một chút cơ hội phản bác.


"Đừng..." Đến khi Vương Thanh buông ra thì toàn thân Phùng Kiến Vũ dựa trên người Vương Thanh, nhẹ giọng khước từ .


" Hử ? Không thoải mái sao?" Vừa nói tay Vương Thanh vừa theo vạt áo sơ mi sờ lên ngực Phùng Kiến Vũ , nhẹ nhàng trêu đùa hạt đậu nho nhỏ. Phùng Kiến Vũ cố đè xuống thanh âm đang muốn tràn ra , thở gấp đem mặt chôn ở hõm vai Vương Thanh , cảm nhận động tác càng ngày càng hư hỏng của Vương Thanh , Phùng Kiến Vũ chịu đựng không nổi há miệng ở trên cổ Vương Thanh nhẹ nhàng gặm cắn.


Vương Thanh cả người chấn động , sau đó mang ý đồ xấu trừng phạt cách quần đâm đâm vào hậu đình của hắn.


"Nơi này nhớ anh sao?" Phùng Kiến Vũ cắn Vương Thanh một ngụm, không nói gì. Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ xoa lên vật nóng rực của mình , sau đó ở bên tai Phùng Kiến Vũ trầm thấp nói: "Nhưng mà anh rất nhớ em a."


Phùng Kiến Vũ lúc này mới thấp giọng trả lời một câu: "Em cũng nhớ anh."


Vương Thanh lúc này cũng không khách khí tháo dây lưng của Phùng Kiến Vũ, đem quần của hắn kéo xuống , lộ ra quần lót tiểu khô lâu , Vương Thanh nhìn chỗ đang gồ lên của Phùng Kiến Vũ , ngón tay vừa phác họa hình dáng của nó vừa cười nói: "Cái này có phải bị khuê nữ soi ra hay không ?"


Phùng Kiến Vũ không lên tiếng theo bản năng muốn kẹp chặc chân, nghe Vương Thanh trêu chọc liền trợn mắt nhìn người này một cái, sau đó đôi mắt ngậm nước, nhìn thế nào cũng đều là đang câu dẫn.


Vương Thanh nghe tiếng thở của Phùng Kiến Vũ bên tai , nghiêng đầu nhìn hắn cắn môi đè xuống thanh âm sắp tràn ra có chút đau lòng. Không nhịn được đưa tay ra sờ môi dưới của Phùng Kiến Vũ


"Đừng cắn, anh không làm nữa... Chúng ta về nhà." Nói xong liền giúp người này sửa sang lại quần áo, lại bị Phùng Kiến Vũ đè tay xuống tiến tới bên tai Vương Thanh, hô hấp phả vào tai ,môi khẽ mở, nói: "Thanh nhi, em muốn."


Lúc này, Vương Thanh liền nghĩ mình thật sáng suốt khi chọn một phòng độc lập trên cao như vậy , ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong phòng xảy ra chuyện gì. Hơn nữa lúc mới vào mình còn đem màn che kéo xuống .


Vương Thanh nhẹ giọng ở bên tai Phùng Kiến Vũ an ủi: "Đại Vũ, không có việc gì , phía dưới căn bản không nhìn thấy nơi này."


Phùng Kiến Vũ biết, hắn không nói Phùng Kiến Vũ cũng biết, Vương Thanh nhất định đã phải làm xong tất cả những chuẩn bị mới có thể...


"Em tin tưởng anh." Phùng Kiến Vũ cám dỗ nhìn Vương Thanh. Vương Thanh thấp giọng mắng một câu, hạ xuống từng đợt hôn nhỏ vụn trên cổ hắn, sau đó Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ đặt trên háng mình, ý tứ rõ ràng, Phùng Kiến Vũ cũng không khách khí chút nào cởi quần Vương Thanh .


Mà lúc này, tay Vương Thanh đã sớm theo quần lót trượt đến giữa đùi Phùng Kiến Vũ , đầu ngón tay nhẹ nhàng đè ép huyệt khẩu , Phùng Kiến Vũ không tự chủ được co rúc mấy cái, khiến cho Vương Thanh không nhịn được hít một hơi khí lạnh, sau đó ở đáy lòng không ngừng cảnh cáo mình không thể làm bị thương người này. Vương Thanh trừng mắt nhìn người này một cái, mới bắt đầu khuếch trương, đến khi có thể chứa được bốn ngón tay, Vương Thanh trực tiếp đem Phùng Kiến Vũ xoay lại, để cho hắn đưa lưng về phía mình.


Phùng Kiến Vũ cảm nhận được hậu huyệt từng chút từng chút được cự long của Vương Thanh lấy đầy, không đau, nhưng có một loại dị cảm thân thể bị trướng đầy . Phùng Kiến Vũ từ từ thả lỏng thân thể, để cho Vương Thanh có thể thuận lợi tiến vào, bởi vì tư thế này nên Phùng Kiến Vũ luôn cảm giác Vương Thanh không nhúc nhích, mà cảm giác mình đang từ từ ngồi xuống.


Đến khi Vương Thanh toàn bộ tiến vào, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm, tay Vương Thanh cũng nhẹ nhàng xoa vật nóng rực của Phùng Kiến Vũ , một bên vuốt ve , một bên từ từ luật động, không kịch liệt, rất ôn nhu, lại khiến Phùng Kiến Vũ cảm thấy thoải mái.


Đến khi Phùng Kiến Vũ dần dần thích ứng, có cảm giác, Vương Thanh mới đỡ thắt lưng Phùng Kiến Vũ dần dần tăng tốc độ, Phùng Kiến Vũ nghiêng mặt sang bên cùng Vương Thanh miệng lưỡi giao triền, đem tiếng rên rỉ tiêu trừ giữa môi hai người.


Bên tai vang lên khúc du dương, Phùng Kiến Vũ cảm nhận cự vật của Vương Thanh cùng cái ôm ấm áp , có lẽ cứ như vậy cùng hắn dây dưa cả đời cũng không tệ. Vương Thanh thì nhìn người trong lòng ý loạn tình mê, trong lòng cảnh cáo mình: Hắn tốt đẹp như vậy mình nhất định phải canh kỹ, không thể để người khác dòm ngó đi.


Một trận co rúc kịch liệt hai người đồng thời đạt đến cao trào , sau đó dần dần lắng xuống, cho đến khi buổi hòa nhạc kết thúc, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Vương Thanh mới chậm rãi rút ra , sửa sang lại quần áo của hai người , theo đoàn người rời đi. -END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy