" Chờ ngươi mười năm."- 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Năm đó Phùng Kiến Vũ quen biết Vương Thanh, hắn 18 tuổi.


 Ôm khát khao về đại học tỉnh tỉnh mê mê tới Bắc Kinh.

 Khi đó Vương Thanh vẫn chói mắt như bây giờ vậy , đi tới chỗ nào cũng phát ra ánh sáng

 Khi Vương Thanh cười nói với Phùng Kiến Vũ : "Xin chào, tôi là Vương Thanh. " ngay lúc đó tim đập mãnh liệt đã cho Phùng Kiến Vũ biết rằng, hắn đã trầm luân. 

 Giống như nhiều năm sau đó , khuê nữ nói: Nhất kiến Vương Thanh ngộ chung thân 

 Cuộc sống đại học bình thản của Phùng Kiến Vũ thêm phong phú, bởi vì tất cả thời gian của hắn đều dùng để làm bạn và nhìn chăm chú Vương Thanh. 

 Nhưng Phùng Kiến Vũ biết, Vương Thanh thật sự chỉ xem hắn là bạn . Năm thứ ba đại học trong một lần vô tình, Phùng Kiến Vũ nhận được lời mời đóng phim của Vương Thanh qua điện thoại

 Phùng Kiến Vũ giật mình ngẩn người một chút mới tiêu hóa hết lời của Vương Thanh nói 

 "Chúng ta diễn một đôi." 

 " Được." 

 Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên biết ánh mắt thâm tình của Vương Thanh thật sự là mê người lại câu nhân.

 Vương Thanh kéo tay hắn xuyên qua đường lớn hẻm nhỏ, cùng hắn đi từng cửa hàng chọn quần áo , đem thịt trong chén mình gắp vào trong chén của hắn, ở trước mặt rất nhiều người hôn hắn ⋯⋯ 

 Vương Thanh làm rất nhiều, nhiều đến mức Phùng Kiến Vũ cảm giác Vương Thanh cũng thật sự yêu hắn. 

 Vương Thanh vì trời lạnh mà mặc thêm áo cho hắn , rót cho hắn một ly nước nóng trước khi hắn cất giọng hát , sẽ trong đám đông bảo hộ hắn trong ngực 

 Rất nhiều lần Phùng Kiến Vũ đã muốn hỏi Vương Thanh, Thanh nhi, anh có phải cũng đã yêu em không ? Nhưng mà hắn không dám ⋯⋯ hắn sợ là không phải.

 Ngày 26 tháng 12 năm 2015, đêm cuồng hoang 

 Vương Thanh ngồi đối diện Phùng Kiến Vũ , kiên định lại thâm tình nhìn chăm chú hắn, Vương Thanh nói: "Đại Vũ, nếu như mười năm sau, anh chưa lập gia đình, em chưa gả, em có nguyện ý chung sống với anh không? ." 

 Phùng Kiến Vũ không nhớ lúc đó mình trả lời như thế nào, hắn chỉ nhớ giữa bọn họ có một cái hẹn ước mười năm

 Ngày 26 tháng 12 năm 2025. Thành đô. 

 Thời gian cùng địa điểm này cứ như vậy khắc thật sâu trong lòng Phùng Kiến Vũ 

 Sự nghiệp bất đồng hai người không buộc chặt nhau để phát triển, mà là mỗi người có phương hướng của riêng mình 

 So với Vương Thanh thích làm người dẫn chương trình, Phùng Kiến Vũ càng có khuynh hướng thích diễn xuất.

 Nhưng mà từ đầu đến cuối ánh mắt của Phùng Kiến Vũ không có rời khỏi Vương Thanh. 

 Nhìn chăm chú đến mười năm.

 Ngày 26 tháng 12 năm 2025

 Ngày hẹn ước mười năm của hai người, cũng là ngày đám cưới của Vương Thanh . Phùng Kiến Vũ một mình đứng giữa sân khấu , nhìn những người vẫn một mực bồi bạn với họ đang ở dưới sân khấu khóc không thành tiếng 

 Phùng Kiến Vũ cười ⋯⋯ không biết làm sao, bi thương, lại xen lẫn khổ sở. 

 Thanh nhi, cảm ơn sự xuất sắc đến lóa mắt của anh, trở thành ngôi sao trong năm tháng bình thản của em. 

 Thanh nhi, cảm ơn sự gặp gỡ của đôi ta thời niên thiếu, khiến em chưa từng phải làm bạn với cô đơn 

 Thanh nhi, cảm ơn anh đã từng cùng giúp đỡ em trưởng thành, khiến em không phải cô độc đi về phía trước 

 Thanh nhi, cảm ơn anh từ nay không gặp lại, không cần thấy em thảm bại buông xuôi. 

 Thanh nhi, cám ơn anh đã tặng em một sân khấu không vui vẻ , chấm dứt hết mọi niệm tưởng suốt quãng đời còn lại của em

 Thanh nhi, thế gian này có thể giành cho em một vị trí nhỏ bé, năm tháng có thể cho phép em ngắm nhìn phồn hoa. Nếu em cho phép, ai lại là người bên cạnh em đây? "

 Thanh nhi, em cạn ly, anh tùy ý. 

 Thanh nhi, gặp lại, cậu bé của em

 .

.



 Vương Thanh đem điện thoại trong tay mình ném một cái, tức giận đi lại khắp phòng

 "Lại làm sao vậy?" 

 "Đại Vũ, anh không chấp nhận giả thuyết này! ! !" 

 "Cái gì?" Phùng Kiến Vũ sững sốt, nhặt lên điện thoại bị Vương Thanh ném qua một bên , bỗng nhiên bật cười. 

 "Được rồi, người ta cũng viết không sai, em thật sự đợi anh mười năm a."

 "Mới không phải đâu, em là ở cùng anh mười năm!" Vương Thanh tức giận phản bác, dừng lại một chút lại nói: "Hơn nữa hôn lễ mà em đến đó là hôn lễ của chúng ta a⋯⋯ " 

 "sao?" Phùng Kiến Vũ sững sốt , có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vương Thanh. 

 "Vốn là nghĩ chờ hai ngày nữa là hẹn ước mười năm ở trên sân khấu sẽ cầu hôn em , nhưng mà anh không chờ được, anh cũng không muốn tiện nghi cho các nàng! Các nàng tuyệt đối không phải là con gái ruột của anh."

 Sau khi phẫn hận than phiền , len lén lấy chiếc nhẫn mình đã chuẩn bị xong mấy ngày trước ra , còn không quên quỳ một chân, nhẹ giọng hỏi: "Đại Vũ, lập tức mười năm, anh chưa lập gia đình,em chưa gả, em có nguyện ý sống cùng anh không?"

 "Em có thể lấy anh a ~ "

 Giống như đối thoại năm đó, nhưng mà bọn họ biết, mười năm bầu bạn, mười năm sóng vai, mười năm vinh nhục cùng hưởng, bọn họ cũng không thiếu người bên cạnh được nữa

 Chờ ngươi mười năm, vì không phải vì lời hứa năm đó , mà là vì có thể ở bên cạnh ngươi sống cùng nhau suốt cuộc đời còn lại. 

 -END-   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy