Cái gì lớn ?- 吴佩桐 XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Live stream xong rồi?"

"Không có đâu, em rút lui trước a."

"Ân ?  Nhớ anh sao?" Bên kia điện thoại Vương Thanh cười hì hì hỏi, sau đó tiện tay đóng ipad đang xem live streamlại

"Anh không xem live streamsao?" Phùng Kiến Vũ một bên mắt to đánh giá chung quanh tìm quán cơm một bên cau mày hỏi. Người này không phải mới vừa nói buổi tối trở về sẽ xem live stream mà.

"Không xem." Vương Thanh vừa nhắc tới livestream có chút tức giận trả lời hai chữ. Phùng Kiến Vũ sờ mũi một cái không lên tiếng.

"Em làm sao vào nhà còn mặc nhiều như vậy ! Không sợ ra ngoài cảm mạo a!" Yên lặng hồi lâu vẫn là Vương Thanh không nhịn nổi lên tiếng trước.

"Anh không phải không xem live stream sao, làm sao biết em không cởi quần áo!"

"Hừ! Không cởi quần áo khăn quàng cũng không biết nới lỏng một chút!"

"Không có biện pháp a, quên đánh kem che khuyết điểm , dấu sâu quá !" Phùng Kiến Vũ có chút khổ não than phiền.

"⋯⋯ người kia có ăn hay không ăn vỏ có quan hệ thế nào với em!"

"Nếu là hắn cũng không ăn vỏ sau này em cũng không ăn chung bánh bao với hắn nữa a, dẫu sao em cũng thích ăn nhân bánh."

"Vậy em muốn ăn chung với ai a!" Vương Thanh vừa làm bộ hỏi vừa chờ Phùng Kiến Vũ trả lời là mình.

"Vậy phải xem ai không thích ăn nhân bánh rồi ~ "

"⋯⋯ vậy Bao Tử kia có Đại (lớn )hay không lại có quan hệ thế nào với em !"

"Hắn nói hắn cũng là Đại a!"

"Rốt cuộc ai lớn?"

"Em lớn a, em 92 ."

"⋯⋯ "

"Đại Vũ!"

"Ân?"

"Lưng anh đau!" Không nói lại Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh rốt cuộc ủy ủy khuất khuất bắt đầu nũng nịu.

"Lưng đau a, vậy cũng không có biện pháp a! Xương quai xanh em còn đau hơn nè ! Anh không có việc gì sao lại cắn ác như vậy !"

"Xương quai xanh của em không phải chọc anh phạm tội sao! Hơn nữa, em lại cào ác như vậy,  anh cũng không thể không cắn ác như vậy a ⋯⋯ "

"Ai bảo anh đột nhiên đi vào! Còn không nói một tiếng a!"

"⋯⋯ miệng của anh không phải đang bận hôn em đó sao ⋯⋯ "

"Ân ?"

"Lưng đau ⋯⋯ "

"Em còn đau thắt lưng đây!"

"Lưng đau ⋯⋯ "

"Cái mông em cũng đau!" Phùng Kiến Vũ thở hổn hển hạ thấp giọng hướng điện thoại bên kia nói chuyện

"Lưng đau ⋯⋯ "

"Anh lớn!"

"Cái gì lớn?"

"Cái gì cũng lớn!"

"Lưng đau ⋯⋯ "

"Tiểu Thanh Thanh lớn nhất!"

"Vũ vũ, ăn cơm tối thật ngon nha ~ Tiểu Thanh Thanh lại nhớ em~ "

"pa! !"

-END-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy