Cả ngày buồn bực không vui - 吴佩桐 XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đại Vũ?" Phùng Kiến Vũ không vui nằm sấp ở trên giường nhìn chằm chằm Vương Thanh nhìn hồi lâu, ngay cả Vương Thanh gọi mình cũng không có nghe.

"Đại Vũ? ?" Vương Thanh lấy áo choàng tắm trong tủ quần áo ra, xoay người cau mày nhìn người đang nằm ở chỗ đó không biết đang suy nghĩ gì

"Đại Vũ! !"

"A?"

"Em nhìn cái gì vậy? Sao lại ngẩn người ra thế ." Vương Thanh bất đắc dĩ đưa tay nhéo gò má Phùng Kiến Vũ một cái.

"Không có gì, chính là gần đây không có tinh thần thôi." Nói xong lười biếng trở mình, tiếp tục mặt mày ủ dột nhìn chằm chằm trần nhà .

"Là gần đây mệt mỏi quá sao?" Vương Thanh liếc mắt nhìn lịch làm việc trên tường , có phải gần đây công việc quá bận rộn hay không ?

"Không phải a ⋯⋯ "

"Tâm tình không tốt?" Cẩn thận nhớ lại gần đây mình có phải lại làm sai điều gì hay không?

"Không phải a ⋯⋯ "

"Chẳng lẽ muốn bệnh? Gần đây có khó chịu chỗ nào sao?" Vương Thanh khẩn trương bắt đầu lay lay Phùng Kiến Vũ.

"Không có a!" Phùng Kiến Vũ vẫn là không có tinh thần , chỉ là tiện tay đẩy Vương Thanh ra , tìm một tư thế thoải mái rồi bất động.

"Đại Vũ, vậy rốt cuộc em làm sao vậy?"

"Em cũng không biết a, chính là gần đây vẫn cứ buồn bực không vui , làm gì cũng không có tinh thần ."

"Thời gian bao lâu rồi?"

"Mấy ngày rồi a ⋯⋯ "

"Em sao lại giống mấy tiểu cô nương thế a , một tháng luôn có mấy ngày như vậy ?" Nếu là bình thường nói như vậy, Phùng Kiến Vũ đã sớm nhảy lên bắt đầu đánh Vương Thanh rồi, hôm nay cũng chỉ liếc mắt nhìn Vương Thanh cũng không có tiếp lời.

Vương Thanh lúc này mới ý thức được Phùng Kiến Vũ là thật sự không được bình thường!

"Đại Vũ, em suy nghĩ một chút có chuyện gì có thể giúp em lấy lại tinh thần không a"

"Không có ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ yên lặng thở dài, từ trên giường ngồi dậy

" Được rồi, anh đi tắm đi, không cần để ý đến em."

"Mặc kệ em?"

"Chính em cũng không tìm ra nguyên nhân, nói không chừng qua mấy ngày sẽ tốt thôi ⋯⋯" nói xong liền xua tay đuổi Vương Thanh đi tắm.

Mới vừa tập luyện xong Vương Thanh cũng không nói thêm cái gì, liền nhấc chân đi vào phòng tắm , vừa đi vừa nghĩ : Có phải mình cũng nên phát weibo rồi không, tránh để đến lúc đó khuê nữ cũng cùng buồn bực không vui giống Đại Vũ

Vương Thanh cởi quần áo , bước chân dài thoải mái dựa vào trong bồn tắm, vừa tắm vừa mở điện thoại chuẩn bị phát weibo

Trong lòng vẫn không kiềm được suy nghĩ Phùng Kiến Vũ rốt cuộc là như thế nào ⋯⋯

"Ầm!" Phát xong weibo Vương Thanh đang ngẩn ra liền bị Phùng Kiến Vũ giơ điện thoại di động đột nhiên vọt vào phòng tắm làm sợ hết hồn.

"Đại Vũ, làm sao vậy nha?"

"Thanh nhi, em tìm được nguyên nhân rồi!"

"Nguyên nhân gì?"

"Nguyên nhân tại sao em không tinh thần ."

"Tại sao a?"

"Anh gần đây cũng không có dùng nam sắc cám dỗ em! !"chí khí hùng hồn!

"Sao? Nam sắc? Cám dỗ?"

"Đúng ! ! Anh nhìn cánh tay kỳ lân của anh ! Cơ bụng của anh ! Anh ⋯⋯ anh gần đây cũng không tới mê hoặc em!"

"⋯⋯ "

"Khó trách em cả ngày buồn bực không vui , bởi vì gần đây không có trầm mê nam sắc a!" Nói xong đỡ trán vẻ mặt bất đắc dĩ!

"Đại Vũ."

"Sao?"

"Anh có thể cho em một loại cám dỗ khác !" Nói xong trực tiếp từ trong bồn tắm đứng lên đem Phùng Kiến Vũ đè ở trên tường.

"Có muốn sờ cánh tay kỳ lân hay không?" Thanh âm cám dỗ.

"Muốn." Nuốt nước miếng một cái.

"Vậy cơ bụng thì sao?" Hôn lên dái tai.

"Ân ân." Hai mắt sáng lên.

"Vậy tiểu Thanh Thanh thì thế nào ?"

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy