Dám nghĩ dám làm - 吴佩桐 XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Người trẻ nhất định phải dám nghĩ dám làm, có như vậy mới có dũng khí tiến thẳng về trước.



Dĩ nhiên, người trẻ cũng có lúc sẽ làm chuyện sai, lúc này ngươi nhất định phải dám làm dám chịu.


Ít nhất Vương Thanh cũng tự cho mình là một người dám nghĩ dám làm , cũng là một người dám làm dám chịu ......



"Đi , đến bên tường đứng đi!"


"Đại Vũ ~ "


"Im miệng! Đứng thẳng! Chân cũng phải thẳng !" Nói xong còn dùng sức vỗ vào bắp đùi Vương Thanh mấy cái.


Vương Thanh nghe vậy, mặt đưa đám đứng thẳng chân


"Eo! Eo thẳng tắp! Hóp bụng! !" Lại dùng sức vỗ vào bụng Vương Thanh .


"Đại Vũ a ~ "


"Cho phép anh nói chuyện sao?"


"Nga...... "


"Bây giờ có thể nói chuyện, nói đi." Phùng Kiến Vũ điều chỉnh tư thế của Vương Thanh xong lúc này mới cả người lười biếng làm ổ trên giường , sau đó giống như đại gia tự đắc ra lệnh.


"Nói cái gì?" Vương Thanh không hiểu quay đầu, sau đó bị Phùng Kiến Vũ trừng mắt lại ủy khuất úp mặt vào tường.


"Tự kiểm điểm đi! Tại sao em phạt anh đứng."


"Bởi vì anh dùng sức không đủ?"


"....."Huyệt thái dương Phùng Kiến Vũ giật một cái.


"Không phải sao? Chẳng lẽ là anh không thỏa mãn em?" Vương Thanh không nghe thấy câu trả lời, lại không xác định hỏi lại.


"......Vương Thanh! !"


"Dạ!"


"Anh không phải nói anh là một người dám làm dám chịu sao!"


" Ừ."


"Vậy thì tốt rồi, nói đi ."


"Báo cáo! Anh không nên ở lúc em nói không cần còn dùng sức, cũng không nên lừa gạt em nói đó là một lần cuối cùng, cũng không nên không làm thịt cho em ăn ...... thật ra thì Đại Vũ, chủ yếu là em ăn thịt lại khó chịu. Anh là đau lòng em mà!"


"......"


"Thanh nhi? Em thấy gần đây cuộc sống của anh rất an nhàn a ~" Phùng Kiến Vũ bất mãn xoa xoa cái eo đau nhức của mình


"Mới không phải đâu!"


"Vậy đó là cái gì a."


"Chủ yếu là làm người a, lúc còn trẻ nhất định phải dám nghĩ dám làm !"


"Anh cũng dám làm nhiều chuyện lắm a."


"Dĩ nhiên ~ vạn nhất chờ già rồi muốn nghĩ muốn làm cũng không làm được đâu a ?" Vương Thanh một mình nhìn tường cười ngây ngô.


"........pa..... "


Phùng Kiến Vũ lúc này mới hiểu rõ dám nghĩ dám làm của Vương Thanh là chữ làm này a , đều là một động từ .......



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy