A a a a a- 吴佩桐 XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thanh không thèm để ý đưa tay lau một chút mồ hôi trên mặt, phát tiết rèn luyện một chút, mặc dù thân thể có chút mệt mỏi, nhưng là trong lòng cũng rất thả lỏng.



Vận động xong tuy mồ hôi đầm đìa nhưng Vương Thanh rất thích. Mồ hôi theo gương mặt góc cạnh rõ ràng trợt xuống,rơi vào áo thể thao màu đen, làm nó dán chặt vào đường cong trên thân thể


Chờ một chút tắm nước nóng sẽ càng thả lỏng. Nghĩ tới đây Vương Thanh híp mắt cười một tiếng.


"Rắc rắc. " Vương Thanh sững sốt giương mắt nhìn.


Phùng Kiến Vũ đứng ở cách đó không xa giơ điện thoại di động cười nhìn anh. Thấy Vương Thanh ngẩng đầu nhìn tới , Phùng Kiến Vũ không tự chủ nuốt nước miếng một cái. Sau đó nhét điện thoại di động trong tay vào túi quần , bước nhanh tới.


"Thanh nhi. "


" Ừ, Đại Vũ em tới rồi . Thay quần áo anh bồi em luyện một hồi? " Phùng Kiến Vũ lắc đầu.


"Hôm nay em không luyện? "


"Ừ " Phùng Kiến Vũ gật đầu.


Vương Thanh cũng không để tâm, chẳng qua là đưa tay vỗ Phùng Kiến Vũ một chút nói: "Vậy em chờ anh một lát, anh đi tắm xong liền đi ra.  "


Phùng Kiến Vũ lại lắc đầu.


Vương Thanh không hiểu nhìn Phùng Kiến Vũ có chút khác ngày thường.


" Sao vậy? Hôm nay em sao thế? "


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn bốn phía một chút, sau đó đi tới gần thấp giọng nói: "Thanh nhi, chúng ta về nhà đi. "


"Vậy em chờ anh tắm xong a. "


"Về nhà tắm. " Phùng Kiến Vũ không cho phép phản bác.


"Sao ? Nhưng mà ..." Vương Thanh cau mày


Phùng Kiến Vũ lại nói: "Trở về em cùng tắm với anh "


Lần này Vương Thanh mới bất đắc dĩ gật gật đầu nói: "Vậy em chờ anh một chút anh đi thay quần áo. " Phùng Kiến Vũ gật đầu.


Trở về trên đường, Phùng Kiến Vũ dùng tốc độ cao nhất để lái xe , làm cho Vương Thanh ngồi ở vị trí phó lái sững sờ


"Đại Vũ, em hôm nay làm sao vậy ? Mới vừa rồi cũng cảm giác em có cái gì rất không đúng a."

"Ân ⋯⋯ không có sao. "


"Sao ? Bị bệnh? " nói xong đưa tay ra sờ Phùng Kiến Vũ.


"Không có sao, chẳng qua là, em ...."


" Ừ, thế nào? "


"Mới vừa rồi nhìn dáng vẻ của anh.. . "


"Rất tuấn tú có phải hay không? "


"Cương rồi....  "


"⋯⋯"


"⋯⋯"


"Mau về nhà, Đại Vũ, anh cũng vậy. "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy