Tương ly-笙屿戈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ban đêm, trăng tròn.



Gió đêm thổi làm cửa phòng mở toang , thổi tắt ngọn đèn dầu le lói , thổi bay áo xuân đơn bạc của hắn, thổi tan một phòng mặc hương. (mùi mực tàu)



Vương Thanh gác lại sách trong tay, khoác áo đứng dậy muốn đốt đèn, lại đột nhiên nghe được một tiếng cười khẽ, có người trầm trầm nói: "Công tử, vẫn khỏe chứ a."


Ngọn đèn đầu chợt sáng , Vương Thanh ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một nam tử đứng trước bàn đọc sách ,mái tóc đen dài như thác thẳng đến mắt cá chân, một bộ hồng y đỏ thẫm như lửa, mi tâm một giọt hồng ấn, môi đỏ tựa máu hơi cong một chút,đang cười với hắn


Hô hấp của Vương Thanh chợt cứng lại, trong lòng lại không ngừng run lên , hắn run rẩy nói, " Là, là ngươi —— "


Nam tử cất bước, chân đi xiêu vẹo, chuông vàng trên mắt cá chân linh linh vang lên, từng bước từng bước đi về phía Vương Thanh.


Vương Thanh có chút luống cuống lui về phía sau, lui tới mép giường, nam tử nghiêng người xuống, mái tóc đen lướt qua gương mặt hắn


"Công tử, có nhớ ta không?" thanh âm của y mềm mại, giọng nói mang theo phong tình kiều diễm, khí tức ấm áp phả vào sau tai hắn, Vương Thanh cả người đột nhiên chấn động, tựa như điện giật.


"Nhớ ——" Vương Thanh đột nhiên hung hăng nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khát máu, chợt ôm lấy eo y, mang tới trên giường nhỏ, áp người lên.


Dưới ngọn đen dầu đầu ngón tay nam tử thon thả như ngọc, dọc theo vạt áo Vương Thanh men xuống thắt lưng nhẹ nhàng cởi ra , lụa mỏng rơi xuống lộ ra khuôn ngực rắn chắc,đầu ngón tay nam tử vẽ một vòng trên khuôn ngực hắn , như là yêu thích không buông tay.


Vương Thanh nắm chặc ngón tay thon dài đang làm loạn kia , giơ đến khóe miệng nhẹ nhàng hôn một cái, lại bị nam tử nhẹ nhàng tránh thoát, ngón tay linh hoạt lướt qua làn da hơi lạnh, rơi vào tiết khố Vương Thanh , vô tình hay cố ý nhấn một cái.


"Ti ——" Vương Thanh chỉ cảm thấy một trận dục hỏa xông thẳng đỉnh đầu, có chút khó ức chế mà lên tiếng.


Hắn chợt vùi đầu, như dã thú ở trên người nam tử gặm cắn, hồng sam bay lên che khuất ngọn đèn ,dưới trướng truyền tới một trận thở dốc nặng nề, thay nhau vang lên, như thủy triều đêm khuya


"Ân a —— ách ——" nam tử phát ra một tiếng rên rỉ vỡ vụn, tóc đen dính mồ hôi nhễ nhại trên trán, ngước mắt lên nhìn hắn, mâu quang như nước, ánh mắt quyến rũ như tơ.


Vương Thanh không nhịn được hí mắt, mười ngón tay bấu chặt thắt lưng mềm mại dùng sức hận không thể cùng cự vật bên dưới khảm thật sâu vào thân thể y , không rời đi.


"Ô ——" nam tử cảm thấy trong thân thể một trận trừu động kịch liệt , không cách nào ức chế mà nức nở, bàn tay ấm áp của Vương Thanh dọc theo làn da trơn nhẵn mồ hôi đi xuống, mơn trớn xương hông , cầm thứ nóng bỏng của nam tử, hung hăng vuốt ve.


" Ân, không, không muốn, ách ——" Nam tử ngửa đầu, trở tay vòng qua cổ Vương Thanh, đôi môi đỏ thẫm môi lướt qua vành tai hắn , lại là một hồi phóng túng. Vương Thanh cúi đầu, há miệng cắn lên môi y, ở trên môi đỏ tươi không ngừng gặm cắn, kéo ra sợi chỉ bạc huyết sắc phát ra âm thanh ám muội


Nam tử giống như là đến rồi , vùi đầu ở trong ngực Vương Thanh thở dốc, một tiếng rên rỉ đi qua liền mềm yếu ngồi phịch ở trong lòng Vương Thanh . Mà dương cụ của Vương Thanh không có chút nào mềm xuống, ngược lại còn bộc phát ngoan lực, từng cái hung mãnh đỉnh vào người dưới thân, mỗi một cái đều giống như là muốn đỉnh tới tim phổi.


Nam từ ngâm khẽ cho đến khi Vương Thanh tiết ra , y chợt mở mắt ra, đáy mắt thoáng qua một luồng hồng mang.


Chỉ thấy bốn phía giường nhỏ đột nhiên được bao bọc bởi một bông hoa thược dược màu đỏ ,hoa nở đến mức tận cùng, một vòng một vòng đem hai người bao vây thật chặt trong đó. Vương Thanh nhìn nam tử khỏa thân tĩnh tọa trước mặt hắn , đỉnh chân mày không tự chủ nhô thật cao.


Một lát sau, hoa kia nở rộ đến mức tận cùng nhưng trong nháy mắt toàn bộ khô héo, bên ngoài như lửa đốt nếu như gió đêm thổi qua một cái, liền hôi phi yên diệt


Nam tử mở mắt ra, nhưng tựa như vô cùng mệt mỏi khẽ tựa vào trong ngực Vương Thanh , suy yếu lên tiếng nói: "Công tử đang suy nghĩ gì?"


Vương Thanh sững sốt một chút, chẳng biết tại sao trong lòng có chút chột dạ.


Nam tử lại ha ha cười một tiếng, "Ta biết công tử đang suy nghĩ gì? Công tử đang suy nghĩ ta rốt cuộc là cái gì?" Nói xong chỉ thấy nam tử kia lắc mình một cái, người trong ngực Vương Thanh nháy mắt liền biến mất, chỉ còn lại một đóa thược dược trên hồng y


Vương Thanh cả kinh, quả nhiên, quả nhiên là hoa yêu, đại sư nói quả nhiên không sai.


Lúc này chỉ nghe cửa " Ầm " một tiếng bị đánh văng ra, Vương Thanh ôm y phục bước xuống giường, người tới chính là vị đạo nhân mà hắn gặp mấy ngày trước.


"Đại sư —— "


Vị đại sư một thân áo vải bước lên mấy bước , phất trần trong tay cuốn lấy nhánh hoa nhỏ trên giường, chỉ thấy hồng quang chợt lóe,nam tử hiện nguyên hình lại bị những sợi bạc trói lấy , y suy yếu nằm trên đất, một thân hồng y như nước chảy hôm nay lại đầy nếp nhăn, một đôi mắt đỏ bừng, ngậm đầy bực tức cùng u oán, hận hận nhìn chằm chằm Vương Thanh.


Vương Thanh bị y nhìn đến đáy lòng sợ hãi, không tự chủ lui về sau một bước, nấp sau ngọn đèn dầu.


Đạo nhân kia thấy nam tử vô lực giãy giụa, cười nói: "Ha ha ha ba trăm năm, Phùng Kiến Vũ, ta rốt cuộc cũng lại bắt được ngươi —— "


Phùng Kiến Vũ cười nhạt lạnh lùng hừ một cái, "Ngươi còn không phải dựa vào hắn mới bắt được ta sao, ba trăm năm trước cũng vậy, hôm nay cũng như vậy."


"A, nếu có trách thì trách ngươi dụng tình quá sâu, ở cùng một chỗ ngã quỵ hai lần."


Phùng Kiến Vũ rũ thấp mi , khóe môi nâng lên một nụ cười khổ. Y cảm thấy toàn thân mình bị dây thừng trói truyền đến đau đớn giống như sét đánh, đau đến sắc mặt y trắng bệch, không thể không cắn chặc răng.


Cảm giác đau đớn đã nhắc nhở y sẽ có kết cục giống như ba trăm năm trước


Y ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau ngọn đèn dầu , ánh đèn quá sáng làm cho y không thể nhìn rõ mặt Vương Thanh . Nhưng bên tai vẫn nhớ câu nói ba trăm năm trước của hắn : "Ta là người, ngươi là yêu, chúng ta là không thể nào ở chung với nhau!"


"Ha ha ——" Phùng Kiến Vũ không nhịn được cười nhẹ một tiếng,y nhìn về phía sau ngọn đèn lên tiếng nói: "Tại sao? Tại sao ——" thanh âm rất nhẹ, giống như nỉ non.


Vương Thanh cảm thấy trong lòng kịch liệt đau đớn, đau đến mức hắn phải chống đỡ lên tường ,khó khăn lắm mới đứng vững, hắn không biết đau đớn này là từ đâu mà đến, nhưng hắn nghe mình lạnh lùng mở miệng nói: "Người yêu khác đường, chúng ta không nên bắt đầu ——" thanh âm mờ mịt, tựa như đến từ nơi khác.


Hắn thấy trên người mình trong nháy mắt đó bộc lộ bi ai, mãnh liệt dâng trào, tựa như đủ để đem hắn nhấn chìm


"Ha ha ha —— ha ha ha ——" Phùng Kiến Vũ đột nhiên cười như điên, quanh thân tản ra hồng quang chói mắt . Làm cho đạo nhân và Vương Thanh không nhịn được đem tay áo ngăn cản, đợi đến khi hồng quang tan hết, hai người nhìn lại trên mặt đất chỉ còn lại một nhánh hoa thược dược, cành hoa suy bại, cánh hoa tán lạc.


Đạo nhân đi tới, nhặt phất trần trên đất lên, khe khẽ thở dài. Đi đến bên cạnh Vương Thanh nói: "Hoa yêu đã trừ, công tử có thể an tâm lên đường."


Nói xong, chỉ nghe tiếng cửa đóng lại, cả phòng lạnh lẻo thê lương.


Sáng sớm hôm sau, Vương Thanh mang theo bọc quần áo đi tới bờ sông.


"Chủ thuyền —— "


"Công tử, đây là muốn qua sông sao?"


" Ừ."


"Được, mời công tử lên thuyền."


Mái chèo khua ra tầng tầng vằn nước, từng vòng dập dờn lái đi.


Vương Thanh ngẩng đầu nhìn về chiếc cầu đổ nát phía xa xa, nghi ngờ nói, "Chủ thuyền,con sông này lúc trước có một cây cầu sao?"


"Công tử có chỗ không biết a, sông này lúc trước đúng thật là có một cây cầu, tên là cầu Niệm , nhưng cũng là chuyện rất lâu rất lâu rồi."


"Vậy sao."


"Bất quá a, có một truyền thuyết về cầu Niệm này a, là một câu chuyện về một thư sinh và một hoa yêu ... Sau đó thư sinh kia thi đỗ Trạng nguyên trở về Dương Châu, nghe nói là làm một Huyện lệnh, ai thật là đáng tiếc, đóa thược dược bên cầu Niệm cũng không bao giờ nở hoa nữa , có người nói là hoa yêu này thủy chung không muốn tha thứ thư sinh kia nữa..."


"Công tử, công tử ——" chủ thuyền kể xong truyền thuyết, gọi Vương Thanh mấy tiếng cũng không thấy hắn đáp lại. Có chút bất đắc dĩ bỉu môi, quả nhiên truyền thuyết xưa cũ này không phải là người nào cũng thích nghe.


Mà hồi lâu sau Vương Thanh từ từ ngẩng đầu lên, đã là mặt đầy nước mắt.


Thược dược bên cầu Niệm, hàng năm vì ai mà nở ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy