Dấu vết - 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thanh tập gym trở về đi ngang qua ghế sa lon thuận tay ở trên mặt Phùng Kiến Vũ sờ soạng một cái.

Còn không chờ Vương Thanh mỹ tư tư (ý chỉ người trong lòng có chuyện gì đó cao hứng nên vẻ mặt rất chi là đắc ý) đi trong phòng đi liền bị Phùng Kiến Vũ ghét bỏ

"Đừng có sờ em, tay thô nhám như vậy!"

Vương Thanh sững sốt một chút, đột nhiên nghĩ tới mới vừa rồi lúc tập gym xong có chụp ảnh động, quả thật bởi vì ra sức luyện tập, bàn tay đã sớm tràn đầy vết chai

" Ngốc, đây chính là dấu vết của sự nỗ lực  !" Nói xong còn vỗ đầu Phùng Kiến Vũ một cái

"Thôi đi, thô ráp."

"Thật sự rất thô ráp sao?" Vương Thanh vừa nói còn vừa ở mình trên mặt sờ một cái, cảm thụ một chút. Tựa hồ là có một chút ⋯⋯

Không trách Đại Vũ mấy ngày nay không muốn để cho mình sờ ⋯⋯

"Đại Vũ, kem dưỡng da tay của em đâu  ?"

"Kem dưỡng da tay ? Để làm gì?"

"Anh thoa tay, cái này dưỡng da mà  ⋯⋯ anh sợ không dùng kem dưỡng da , nghiêm trọng hơn, sau này em càng không để cho anh sờ ⋯⋯ "

Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vương Thanh đang ủy khuất , đưa tay chỉ tủ ti vi : "Bên kia, tự mình đi tìm."

Vương Thanh nghe vậy hấp ta hấp tấp chạy đi tìm kem dưỡng da , lật tới lật lui rốt cuộc tìm thấy ở trong góc .

Đưa tay nặn ra  ⋯⋯

"Đại Vũ, hết rồi ⋯⋯ "

"Hết rồi ? Làm sao có thể? Em nhớ gần đây em không có dùng a ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ cau mày đi qua nhìn một cái, sau đó tức giận đem chai kem dưỡng da ném lên người Vương Thanh : "Còn nói sao! Lần trước không biết ai dùng nó làm bôi trơn hả !"

Nói xong cũng tức giận bỏ đi ⋯⋯

Chỉ lưu lại Vương Thanh một mình đứng ở trước tủ ti vi cầm chai kem dưỡng da tay đã trống rỗng hắc hắc cười ngây ngô.

"Đại Vũ ~ vậy ngày mai em giúp anh mua một chai nha ~ "

" Ừ."

"Đại Vũ ~ vậy hôm nay anh có thể sờ em không ?"

" Ừ."

"Thật?" Nói xong mừng rỡ xoa xoa hai tay , xác nhận nhiệt độ, cũng không thể để tay đã thô nhám lại còn lạnh nha , như vậy Đại Vũ liền triệt để ghét bỏ mình a  ⋯⋯

"Đại Vũ, anh muốn em ⋯⋯" xoay mình đem người đè ở dưới thân , tiến tới bên tai người này nhẹ nhàng thổi khí. Phùng Kiến Vũ có chút ngứa ngáy rụt cổ một cái.

"Đại Vũ ~"tay Vương Thanh cũng không an phận sờ loạn lên.

"Ân~ nhám muốn chết a !"

"Ngoan,  ngày mai anh sẽ thoa kem dưỡng da !"

Nói xong cũng chui đầu ở trước ngực Phùng Kiến Vũ gặm cắn, chọc cho người dưới thân khẽ run.

⋯⋯

Sau đó, Vương Thanh chỉ khuôn ngực đầy hôn ngân đỏ bừng của Phùng Kiến Vũ nói : "Đại Vũ, em xem, cái này cũng giống như vết chai trên tay anh vậy, đều là dấu vết của sự nỗ lực   ~ "

"pa! !"

-END-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy