Lễ vật mùa đông - 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại Vũ, làm gì vậy chứ?" Vương Thanh nằm ở trên giường bất mãn nhìn Phùng Kiến Vũ ngồi ở cách đó không xa mân mê điện thoại di động 

"A? Em phát WEIBO nha."

"Không có chuyện gì sao lại phát WEIBO a ⋯⋯ "

"Hôm nay không phải nhận được mũ khăn quàng gì gì đó của Võng Dịch tặng sao , em định phát WEIBO."

"Nga, anh mỗi ngày đều sầu muộn, không biết phát nội dung gì ⋯⋯" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ ở nơi đó biên tập WEIBO, sau đó một mình ở bên này cảm khái.

Vương Thanh cũng cầm lấy điện thoại di động đăng nhập vào nick phụ, ở nơi đó chuẩn bị.

"Anh chờ để like cho em."

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh, có chút buồn cười, cúi đầu liền trực tiếp nhấn gửi,  sau khi gửi thành công mới phát hiện mình mới vừa ung thư tay (type sai )rồi , lại vội vàng xóa WEIBO.

"Ai nha? Chuyện gì xảy ra?"

"Rõ ràng có nhắc nhở, làm sao cà không ra?"

"Đại Vũ em phát WEIBO rồi sao?"

Vương Thanh ở đó một mình lẩm bẩm lải nhải 

"Phát rồi, nhưng đã xóa rồi ⋯⋯ "

"A?"

"Em đem lễ vật mùa đông đánh thành lễ vật sinh nhật ⋯⋯ "

"Ha ha ha ha, ung thư tay sao?" Phùng Kiến Vũ trừng mắt nhìn Vương Thanh, mới vừa rồi nếu không phải ngẩng đầu nhìn ngươi cũng không đến nổi viết sai a, lần này kiểm tra cẩn thận mới nhấn gởi.

Vương Thanh bên này nhìn một cái nhắc nhở vội vàng chạy đi like , forward, bình luận.

Một bên đùng đùng đánh chữ, một bên trong miệng lẩm bẩm: "Hừ! Anh mới là lễ vật mùa đông của em đây!"

Ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm , cùng mũ và khăn quàng Phùng Kiến Vũ để ở trong tủ quần áo nổi máu ghen.

Phùng Kiến Vũ buồn cười để điện thoại di động xuống, nhìn Vương Thanh trên giường vừa ăn giấm vừa gởi WEIBO nhẹ giọng nói: "Nó là lễ vật mùa đông , anh là lễ vật cả đời của em"

Nghe vậy Vương Thanh có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sáng như sao của Phùng Kiến Vũ, nhẹ giọng cười.

Hồi lâu Vương Thanh nói: "Anh là lễ vật của em , nhưng em là kinh hỉ của anh ."

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy